Lâm Quốc Sinh bước ra vườn. Phó Nhã Diệp đang loay hoay xới đất rồi
trồng lại mớ hoa mà mình đã ngắt. Lâm Quốc Sinh đứng ngó cô với ánh mắt
trừng trừng. Cô lắp bắp. “Tôi không có làm gì đâu. Tôi chỉ… trồng lại cho anh
thôi.”
“Nhà cô dạy trồng thế này à?”
“Nhà tôi không có dạy. Làm sao? Tôi làm sai à?”
“Đúng thế. Trồng cả túi bóng thế này ngày mai là chết rồi.”
“Thì tôi không biết mà. Tôi chưa từng làm. Không sao. Để tôi trồng lại. Bỏ túi
bóng ra trước.”
“Không cần làm nữa.”
“Tại sao? Anh không tin tôi à?” Phó Nhã Diệp đứng dậy.
“Tôi bảo không cần làm là không cần nữa.”
“Không được đâu.”
Lâm Quốc Sinh nói thẳng. Tôi không muốn ai động vào đồ của tôi và Viên.
Hiểu rồi chứ? Tôi sẽ tiếp tục chăm sóc luống hoa mà tôi và Viên đã trồng. Tôi
không cần những bông hoa khác từ người khác. Nếu hiểu rồi thì về đi.”
“Anh vẫn chưa hết giận tôi nhỉ.”
“Tôi không có giận. Tôi không muốn ai xen vào chuyện riêng của nhau. Cô
cũng biết là chúng ta không yêu nhau. Dù sao cô cũng là người lạ phải sống
chung với tôi. Chỉ vậy thôi.”
“Tôi hiểu rồi. Tóm lại là dù sao thì tôi cũng xin lỗi nhé. Để tôi…”
“Không cần phải làm gì nữa. Để tôi tự lo. Mời.”
Phó Nhã Diệp không còn gì để nói nữa, quay gót.
Ở trong nhà, Chu Thiên Uyển nhìn ra vườn, nói với con gái. “Lần này mẹ sẽ
tha thứ cho thằng Hùng và Trang. Nhưng để hai mẹ con nhà đó kiếm chuyện
khiến Diệp gặp rắc rối nữa, mẹ sẽ đáp trả gấp đôi.”
“Vâng. Mẹ… sao lại thở dài?” Lâm Ái Ái hỏi khi thấy Chu Thiên Uyển thở dài
một hơi.
“Mẹ nghĩ việc ta khiến Sinh và Diệp yêu nhau là chuyện khó đấy. Bắt đầu
bằng những xung đột thế này không được ổn.” Chu Thiên Uyển nói, nghĩ
cách để Lâm Quốc Sinh và Phó Nhã Diệp phải lòng nhau.
---
Quán bida. Thấy Quách Nguyên Băng một mình ngồi uống rượu tại quầy pha
chế, Lâm Quốc Hùng đi đến. “Xin chào. Dạo này cô đẹp hơn nhiều đó.”
“Tất nhiên. Là cậu thì tôi sẽ kể cho nghe. Mũi mới, cằm mới. Botox mới. Và
đây…” Quách Nguyên Băng hất tóc ra sau, bộ ngực đẫy đà lấp ló sau chiếc
áo ren. “Vừa mới làm trước khi về nước.” Thấy Lâm Quốc Hủng ngó mình
chằm chằm, cô vỗ má anh. “Nè. Mặt tôi ở đây.”
“Xin lỗi nhé. Cô về lâu chưa? Đã tới gặp thằng Sinh chưa?” Lâm Quốc Hùng
ngồi xuống ghế cạnh Quách Nguyên Băng.
“Đi rồi. Cậu nên tập gọi tôi là chị dâu đi Hùng. Vì bà sẽ để tôi kết hôn với
Sinh. Mà không nói chuyện với bà nhiều ngày rồi gọi bà cũng không nghe.
Bà có sao không?”
“Bà không sao. Bà rất khỏe. Nhưng mấy hôm trước ở nhà tôi rất bận rộn.”
Quách Nguyên Băng tò mò.“Có chuyện gì à?”
“Bận chuyện đám cưới.” Lâm Quốc Hùng nhún vai đáp.
“Ai cưới? Cậu cưới à, Hùng? Hay là Ái? À, chắc là Kiệt?”
“Em trai tôi vẫn còn chưa học xong, cô bớt nhảm đi.”
“Đừng nói là… bà anh lấy chồng mới hả?”
“Người kết hôn là thằng Sinh.”
Tròng mắt Quách Nguyên Băng mở to, tay đặt ly rượu xuống. “Này. Đừng có
nói đùa vì tôi không vui đâu.”
Lâm Quốc Hùng mở điện thoại cho Quách Nguyên Băng xem ảnh cưới của
Lâm Quốc Sinh và Phó Nhã Diệp. “Thấy là tôi không có bịa chuyện chưa.”
Quách Nguyên Băng điên lên, ném điện thoại của Lâm Quốc Hùng và rồi
ném đồ đạc trên bàn xuống đất, bỏ đi với bộ dạng hậm hực.
Phó Nhã Diệp đi qua đi lại trong phòng rồi ngồi xuống sofa, miệng lẩm nhẩm.
“Sao vẫn còn chưa về? Từ nay nhìn mặt kiểu gì đây.” Nghe thấy tiếng bước
chân cùng tiếng mở cửa, cô vội nằm xuống lấy mền đắp kín mít, vờ như đã
ngủ.”
Lâm Quốc Sinh nhè nhẹ đi tới, ngồi xổm cạnh giường.
Không nghe thấy tiếng động gì, Phó Nhã Diệp giở mền ra. Một khuôn mặt
đập vào mắt khiến cô giật nảy người một cái. “Anh đi gì mà yên lặng thế.”
“Tôi qua coi cô chết chưa. Hít thở được rồi nhỉ.”
“Hít thở được chứ sao.” Phó Nhã Diệp ngồi dậy.
“Sao không ngủ trên giường?”
“Thì… tôi ngủ ở đây cũng được. Anh ngủ trên giường đi.”
“Thấy có lỗi hả?”
“Đúng thế. Tôi cảm thấy có lỗi. Tôi cảm thấy có lỗi rất nhiều. Nếu có gì có thể
khiến tôi chuộc được lỗi lầm anh cứ nói. Tôi chấp nhận làm tất cả.”
“Vậy thì…” Lâm Quốc Sinh ngập ngừng làm cô bất giác hồi hộp.
“Vậy thì cái gì?”
“Ngày mai cô phải dạy từ 6 giờ sáng. Chúng ta phải tới công ty lúc 8 giờ. Hết
giờ làm lúc 6 giờ chiều và cô phải tuân theo lệnh của tôi.”
“Bị điên…”
Lâm Quốc Sinh lém lỉnh cắt ngang. “Cô định nuốt lời hả? Cô vừa nói khi nãy
đó sẽ chịu làm tất cả những gì tôi ra lệnh.”
“Được mà, Boss.” Phó Nhã Diệp tươi cười. Nhưng khi Lâm Quốc Sinh vào
nhà vệ sinh, cô thu lại nụ cười, càu nhàu trong cổ họng. “Được đằng chân
lên đằng đầu. Đúng là xấu xa.”
6 giờ 17 phút sáng, Phó Nhã Diệp vẫn còn chìm trong giấc mộng. Lâm Quốc
Sinh áo quần phẳng phiu, bước tới cạnh sofa, nói. “Diệp, dậy được rồi đó.
Phó Nhã Diệp, dậy đi. Hơn 6 giờ rồi. Cô dậy được rồi đó.”
Phó Nhã Diệp tưởng đang ở nhà mình, cô vừa ngái ngủ vừa nói. “Cho con
ngủ thêm 5 phút nữa đi mẹ.”
Lâm Quốc Sinh giựt chăn trên người cô ra, bật quạt chạy vù vù. Cô rùng
mình, mắt vẫn nhắm nghiền. “Lạnh quá. Mẹ tắt điều hòa đi. Lạnh quá. Mẹ tắt
điều hòa đi.”
Lâm Quốc Sinh cười thầm. Tay Phó Nhã Diệp quờ quạng tìm chăn nhưng lại
túm được áo anh kéo mạnh xuống. Môi anh chạm vào môi cô. Như được dội
gáo nước lạnh vào mặt, cô bừng tỉnh hét lên, đấm vào mũi anh.
“Này, anh làm gì tôi đấy? Cứu với. Này. Không nói được gì, nghĩa là anh cố
tình phải không? Đồ bệnh hoạn. Nếu tôi không mở mắt ra anh đã… anh đã…
dì ơi.” Phó Nhã Diệp luống cuống la to. Còn Lâm Quốc Sinh bị đánh đau quá
không nói được lời nào.
Chu Thiên Uyển và Lâm Ái Ái chạy vào. Phó Nhã Diệp đứng núp sau lưng
Chu Thiên Uyển, giọng sợ hãi. “Dì. Dì cứu cháu với.”