“Cô hỏi đúng người rồi.” Lâm Quốc Hùng cười ranh mãnh, kể cho cô nghe
một chuyện. Rồi sau đó cô cầm kéo cắt hết hoa ở khu vườn của Lâm Quốc
Sinh.
Anh đi ngang qua trông thấy liền lớn tiếng bước lại. “Làm gì đấy?”
“Anh to tiếng làm gì thế? Giật hết cả mình. Tôi đang giúp anh đây. Muốn cắt
bỏ hết chỗ này phải không? Khỏi phải thấy lạ. Tôi sẵn lòng giúp. Anh cứ ngồi
đi. Để tôi làm cho xong.”
“Cô dừng lại ngay.”
“Cái gì?”
“Biến đi.” Lâm Quốc Sinh quát tháo, mắt trợn ngược lên. Có vẻ như vườn
hoa này rất quý đối với anh.
“Thái độ như thế là sao? Tôi đang giúp anh đó.”
“Biến đi.”
“Này. Tôi đang…”
“Cô biến đi đâu cũng được, miễn không phải ở đây. Và đừng để tôi thấy cô
bước chân tới đây nữa.”
Thấy Phó Nhã Diệp vẫn còn chưa chịu đi, Lâm Quốc Sinh lặp lại. “Tôi bảo cô
biến đi mà.”
Sắc mặt của anh trông vô cùng giận dữ, Phó Nhã Diệp không muốn ở lại để
nghe chửi thêm nữa, cô rời khỏi đó. Đến một nơi vắng vẻ, cô hét lên. “Đồ
điên. Đồ khùng. Đồ máu lạnh.”
Từ Chí Hàn bước tới, hỏi. “Diệp ơi. Có sao không?”
Biệt thự Lâm gia rất rộng, rất nhiều phòng. Từ Chí Hàn là bạn thân thiết của
Lâm Quốc Sinh thường xuyên tới chơi rồi ngủ lại cũng là điều dễ hiểu, thế
nên vì sao anh luôn có mặt ở Lâm gia.
Phó Nhã Diệp kể lại vì sao mình bị Lâm Quốc Sinh mắng sa sả. Từ Chí Hàn
ngạc nhiên. “Cô cắt hoa của Sinh à?”
“Đúng thế. Tôi đã có lòng giúp nhưng bạn anh lại mắng tôi. Đuổi tôi như chó
ấy. Vậy sao không tức được chứ.”
“Thì… chắc là phải tức thôi.”
“???”
“Là… nếu là tôi, tôi cũng tức cô thôi.”
Từ Chí Hàn kể chuyện quá khứ của Lâm Quốc Sinh cho Phó Nhã Diệp.
Nghe xong, cô sửng sốt hỏi lại. “Sao? Những bông hoa đó anh Sinh và bạn
gái cũ cùng nhau trồng à?”
“Đúng vậy. Sinh rất yêu quý những bông hoa đó. Nó không cho ai động vào
đâu. Chỉ có mỗi nó là được động vào.”
“Sao phải làm tới mức vậy chứ? Trong khi đã chia tay nhau rồi.”
“Thì… bạn gái cũ của Sinh qua đời rồi. Sinh và Viên họ rất yêu nhau. Họ yêu
nhau từ hồi đi học. Khi học xong thì họ đính hôn. Nhưng gần tới ngày cưới lại
xảy ra chuyện trước. Sinh tới đón Viên để nói chuyện với dì Uyển về đám
cưới. Nhưng trên đường đi, trước khi tới nhà thì tai nạn xảy ra.” Từ Chí Hàn
kể, sự buồn bã trong từng câu nói của anh.
Vì mải mê ngắm Khổng Dung Viên, Lâm Quốc Sinh không tập trung lái xe
suýt chút nữa thì tông phải chiếc mô tô đang rẽ ngang. Lâm Quốc Sinh đánh
tay lái rồi phanh lại. Xe dừng giữa một ngã tư. Những tưởng mọi chuyện tới
đây là kết thúc thì chiếc xe tải từ bên trong một con đường lao ra tông thẳng
vào phần ghế ngồi của Khổng Dung Viên khiến cô chết trên đường đi cấp
cứu.
“Sau vụ việc xảy ra lần đó Sinh luôn tự trách mình là do nó gây ra tai nạn. Là
nút thắt trong cuộc đời nó. Nó đã xây bức tường thành và nó không yêu ai
nữa. Chẳng có ai phá được bức tường thành đó.”
Phó Nhã Diệp mủi lòng, cô bước ra vườn hoa. Lâm Quốc Sinh vẫn ngồi ở
đó, tay nâng niu những bông hoa đã bị cô cắt vụn. Nhìn thấy bàn chân bước
sột soạt đang tiến lại gần, anh không nhìn mà hỏi. “Cô nghe không hiểu à?
Tôi bảo đừng tới đây nữa mà.”
“Dù anh có cấm cản tôi tôi vẫn sẽ tới. Tôi tới để xin lỗi. Tôi đã biết là những
bông hoa này quan trọng với anh thế nào. Hàn đã kể hết với tôi rồi.”
“Đúng là cái đồ lắm chuyện.” Lâm Quốc Sinh lầm bầm.
“Đừng trách bạn anh. Tôi là người xin anh ấy kể tôi nghe. Này. Anh Sinh.
Nếu tôi biết anh quan tâm tới nơi này như vậy tôi đã chẳng làm theo lời anh
Hùng nói đâu.”
“Liên quan gì tới Hùng?”
Và lúc này Lâm Quốc Sinh đang trên đường tới chỗ của Lâm Quốc Hùng, vẻ
mặt hằn học. Biệt thự Lâm gia chia làm hai nơi. Một nơi là nơi ở của gia đình
Chu Thiên Uyển, nơi còn lại là của gia đình La Mẫn Trang sống. Phó Nhã
Diệp đi theo, nói. “Anh Sinh. Anh bình tĩnh đã.”
“Tôi không bình tĩnh được nữa. Tôi phải để hắn biết hắn không nên làm vậy
nữa. Cô đợi ở đây, không cần phải theo.”
“Không được. Sao tôi để anh đi một mình được? Trong khi tôi cũng có phần
lỗi.” Phó Nhã Diệp nắm cánh tay Lâm Quốc Sinh, không cho anh đi.
“Nhưng cô làm vì cô không biết. Cô không phải người sai. Và tôi cũng phải
xin lỗi vì đối xử hơi quá với cô.”
“Chuyện đó tôi hiểu anh.”
“Nếu cô hiểu tôi thì bỏ tay tôi ra đi.”
Lâm Quốc Sinh vào nhà, gọi to. “Lâm Quốc Hùng. Mau ra đây.”
“Cái gì? Gây ồn ào cái gì thế?” Lâm Quốc Hùng vừa nói vừa bước xuống từ
cầu thang.
Trông thấy Lâm Quốc Hùng, Lâm Quốc Sinh sấn tới đánh một cú đánh vào
miệng đối phương. Lâm Quốc Hùng bị đánh bất ngờ, hứng trọn cú đánh ấy.
Phó Nhã Diệp ngăn Lâm Quốc Sinh lại. “Anh Sinh. Này anh. Nói chuyện với
anh ta được không? Hỏi anh ta trước đã.”
“Sinh. Sao mày đấm tao?” Lâm Quốc Hùng chỉ thẳng mặt Lâm Quốc Sinh
nhào tới.
Phó Nhã Diệp đứng giữa hai người đàn ông, cố gắng khuyên. “Đủ rồi. Nói
chuyện trước đã.”
“Cậu bảo Diệp cắt hoa của tôi?”
“Tôi đâu có. Tôi đâu có nói. Là cô ta tự hiểu lầm thôi.”
“Này, anh Hùng. Sao ăn nói đểu cáng vậy hả? Anh là người bảo với tôi...”
Lâm Quốc Hùng vội vàng cắt lời, có vẻ như không muốn Phó Nhã Diệp tố
cáo mình là người bảo cô cắt hết hoa trong vườn. “Khoan, khoan. Đừng đổ
tội cho tôi. Nếu tôi nói sao tôi không nhớ nhỉ?” Lâm Quốc Hùng làm ra vẻ
ngây thơ.
“Sao khốn nạn thế hả?” Phó Nhã Diệp tức sôi máu, dùng chân đá Lâm Quốc
Hùng nhưng anh né được.
“Chuyện gì ồn ào vậy?” La Mẫn Trang và Lâm Quốc Kiệt bước vào.
“Mẹ. Thằng Sinh đó. Nó xông vào và chửi con và đấm vào mặt con đây này.”
La Mẫn Trang nhìn vết thương trên mặt con trai, hoảng hốt thốt lên. “Trời đất
ơi. Chảy máu rồi.” Bà lạnh giọng hỏi Lâm Quốc Sinh. “Này. Sinh. Sao dám
đấm Hùng?”
“Nếu hắn không kiếm chuyện với cháu trước sao cháu phải đấm nó?” Lâm
Quốc Sinh tức tối nói.