London.
Bar Brew York.
“Hello everybody. Xin chào, tôi muốn thông báo cho mọi người ở đây biết rằng
cuối cùng thì tôi đã hoàn thành và hôm nay giành được tấm bằng Thạc Sỹ rồi.
Đợi đã. Để chúc mừng ngày quan trọng của tôi, các bạn uống, tôi sẽ trả hết.
Nào, cạn ly.” Phó Nhã Diệp bưng ly rượu vang lên nốc cạn.
Bạn bè cô và cả những vị khách không quen đều chúc mừng cô. Lúc thanh
toán, nhân viên thu ngân trả thẻ lại và nói. “Xin lỗi cô, thẻ của cô bị từ chối.”
“Cái gì? Thử cái này đi.” Phó Nhã Diệp đưa thẻ khác.
“Thẻ này cũng không được.”
Cô đưa ra từng thẻ và cái nào cũng đều không được. Có chút xấu hổ, cô cười
giả lả. “Tôi sẽ trả bằng tiền mặt vậy. Bao nhiêu?”
“2 ngàn 500 bảng.”
“2 ngàn 500 bảng?” Cô há hốc mồm, kiểm tra ví của mình thấy không đủ bèn
nói. “Tôi sẽ ra cây ATM rút tiền.”
“Không.”
“Cái gì? Tất cả các bạn tôi đều ở đây. Không phải lo. Hi. Thấy chưa?” Phó Nhã
Diệp chỉ các bạn cô đang ngồi ở ghế trong cùng bên trái quán.
“Ok.” Nhân viên yên tâm gật đầu.
“Không phải lo quá đâu. Tôi sẽ trở lại. 2 phút thôi. Ok.” Phí Nhã Diệp đeo túi
xách lên vai, ra ngoài, vừa đi vừa lẩm nhẩm. “Xảy ra chuyện gì nhỉ? Sao thẻ
không quẹt được?” Điện thoại cô rung lên. Nét mặt cô thay đổi theo từng lời của
người bên kia. “Bố? Vâng. Hả? Cái gì cơ?”
Phó Nhã Diệp vội vàng về nước. Nghe Phó Đặng kể lại, cô không khỏi kinh
ngạc. “Bố mẹ bị kiện tới phá sản sao?”
“Hắn lừa bố. Hắn tịch thu nhà cửa. Lấy hết cả nhà máy của chúng ta rồi. Khiến
bố trở nên nợ nần.” Phó Đặng nói bằng giọng buồn rầu.
“Hắn là ai thế bố?”
“Diệp. Mẹ nói con cũng không quen đâu. Hắn là người làm kinh doanh. Bên
ngoài trông rất tử tế. Con người biết mặt không chẳng hay lòng.” Thái Hạnh
Quyên nói.
“Bố. Bố không phải tiếc đâu. Bố cũng đâu biết chuyện gì sẽ xảy ra. Kẻ phải tiếc
là tên đó kìa.”
“Diệp. Con không giận bố mẹ chứ?”
“Không đâu. Con biết là bố mẹ có được ngày hôm nay đã phải mệt mỏi thế nào.
Nhưng dù có mệt ra sao con cũng chưa từng nghe bố mẹ than vãn một lời. Nếu
nghĩ thoáng hơn có khi đây là cơ hội tốt. Để bố mẹ được nghỉ ngơi. Con sẽ là
người kiếm tiền trả nợ.” Phó Nhã Diệp nói, bản thân cô cũng không biết nên bắt
đầu thế nào. Đây là một khoản nợ vô cùng lớn.
---
Biệt thự Lâm gia.
Sảnh chính.
Buổi họp mặt gia đình công bô bản di chúc của Lâm Quốc Huy. Vị luật sư họ
Trần đọc to lên. “Tôi - Lâm Quốc Huy xin đưa ra lời căn dặn cuối cùng của tôi.
Thông qua bản di chúc này. Do tôi đã già và qua đời, tôi xin giao lại tài sản bao
gồm tất cả bất động sản và toàn bộ các động sản. Thuộc quyền sở hữu của tôi.
Bao gồm tất cả tài sản mà tôi có. Tôi xin chia tài sản như nhau: Phong Ánh Cẩm
- vợ của tôi nhận được số tiền mặt 5 tỷ và toàn bộ số vàng thỏi. La Mẫn Trang -
con dâu thứ nhất và Chu Thiên Uyển - con gái thứ hai nhận được số tiền mặt 3
tỷ. Tôi xin giao công ty cho Lâm Quốc Sinh là người quản lý toàn bộ bao gồm
chi nhánh trên tất cả năm nước và số tiền mặt 3 tỷ. Lâm Quốc Hùng, Lâm Quốc
Kiệt và Lâm Ái Ái nhận được số tiền mặt 500 triệu.”
“Tôi không chấp nhận. Tôi phản đối bản di chúc này. Không công bằng với hai
con trai của tôi. Chỉ cho mỗi đứa 500 triệu. Chẳng phải quá ít à? Hai đứa nó
cũng là cháu ruột của bố.” La Mẫn Trang đứng lên phản đối.
“Tôi cũng đồng ý với mẹ. Bản di chúc này chắc chắn được thực hiện không
đúng luật. Chắc phải có kẻ nào đó ép ông viết ra.” Lâm Quốc Hùng nói, liếc mắt
sang Lâm Quốc Sinh.
Lâm Quốc Sinh đứng dậy, nói. “Cậu đang ám chỉ tôi ép ông à?”
“Chẳng lẽ không phải. Nếu không sao ông lại thiên vị như thế?”
“Vì ông biết tính cách chúng ta ra sao. Nên ông mới giao trang trại cho Don
quản lý. Chỉ vậy thôi cũng không tự nghĩ được hả? Ô. Dì quên mất là bình
thường cháu vốn không tự nghĩ được gì rồi. Vì mẹ luôn mớm lời vào tai rồi.”
Chu Thiên Uyển ám chỉ La Mẫn Trang.
“Thằng Hùng biết tự suy nghĩ. Lại còn thông minh. Và giỏi giang nữa.” La Mẫn
Trang đáp lại.
“Nếu giỏi và thông minh lắm sao bố không giao công ty cho quản lý? Không
thấy kỳ lạ ạ?”
“Chị đang kiếm chuyện với bọn này đó.”
“Tôi không có kiếm chuyện. Tôi đang nói sự thật. Mọi người ở đây đều biết hết.
Thằng Hùng là người thế nào. Nếu giao công ty cho nó quản lý chỉ có bị hủy
hoại thôi.” Chu Thiên Uyển nhếch mép lên cười.
“Dì xúc phạm cháu quá rồi đó.” Lâm Quốc Hùng sấn tới.
Lâm Quốc Sinh bước lên trước, nắm vai Lâm Quốc Hùng. “Định làm gì mẹ tôi?”
“Này, Sinh. Cậu định làm gì thằng Hùng?” La Mẫn Trang hất tay Lâm Quốc Sinh
ra khỏi người con trai mình.
“Dừng lại ngay đi. Bản di chúc này được thực hiện đúng quy định. Không có ai
thay ông ấy viết cả.” Phong Ánh Cẩm lên tiếng dừng ngay cuộc cãi cọ.
“Đúng thế. Ngày ông Quốc Huy lập bản di chúc này tôi luôn ở bên theo từng
chữ. Có thể cam đoan ông Quốc Huy hoàn toàn tỉnh táo. Ai còn nghi ngờ gì nữa
không?” Luật sư Trần nói.
“Không nghi ngờ nhưng không chấp nhận.” La Mẫn Trang vẫn không hài lòng về
bản di chúc.
“Cô không chấp nhận là chuyện của cô. Vì chẳng có thể thay đổi được gì. Là ý
nguyện của bố.” Chu Thiên Uyển nói.
“Bố thiên vị. Yêu con cháu không bằng nhau. Không hề quan tâm tới Hùng và
Kiệt. Đừng quên Hùng và Kiệt cũng là người thuộc dòng họ Lâm Quốc.” La Mẫn
Trang chỉ vào di ảnh của Lâm Quốc Huy, lớn tiếng.
“Cô bị điên rồi hả? Bố đã mất rồi vẫn còn mắng nhiếc bố nữa. Không có lương
tâm.” Chu Thiên Uyển nói.
“Đúng rồi. Ai mà tốt đẹp có lương tâm như chị. Tốt quá tới mức chồng trốn đi
chết.”
“Dù chồng tôi có trốn đi chết vẫn còn tốt hơn chồng cô. Không chịu nổi cô kêu
than trốn đi tu suốt đời.”
“Chị...”