“Anh Hứa Nguyên!”
Hứa Nguyên nghe thấy tiếng động liền mở cửa, nhìn thấy cái đầu nhỏ mũm mĩm của Tiểu Phúc thò vào, lập tức nhào vào trong lòng cậu, ngẩng đầu mở to đôi mắt tròn xoe nói: “Bà nội đã nấu cơm xong rồi ạ, bảo em gọi anh qua cùng nhau ăn cơm.”
“Anh biết rồi.” Hứa Nguyên lộ ra một nụ cười ôn nhu, nhéo nhéo đống thịt trên má Tiểu Phúc, “Em về trước đi, anh qua bây giờ.”
Chỉ trong chớp mắt, cậu đã sống ở đây được mấy tháng, hàng xóm láng giềng xung quanh đều đã quen thân, bà nội Từ đối với cậu rất tốt, biết cậu sống ở đây một mình, lâu lâu sẽ bảo Tiểu Phúc qua ăn cơm cùng, ở trên bàn ăn nói chút chuyện nhà, nhưng trước sau không bao giờ hỏi cậu từ đâu đến, tại sao lại sống một mình ở nơi xa lạ như vậy.
Lúc đi qua, tiểu Phúc đang ngồi xổm ở cửa đếm kiến, nhìn thấy Hứa Nguyên lập tức nhảy lên giữ chặt lấy tay cậu, cũng quên sạch luôn chuyện mình đang đếm đến con kiến thứ bao nhiêu: “Anh Hứa Nguyên, cuối cùng anh cũng đến rồi, em đói bụng sắp chết rồi.”
“Nè.” Hứa Nguyên lấy từ trong túi ra một ít kẹo đưa cho Tiểu Phúc, “Anh nhận lỗi với em nhé.”
“Nể tình mặt mũi kẹo, em tha lỗi cho anh đó.”
“Mèo nhỏ tham ăn.” Hứa Nguyên búng nhẹ trán Tiểu Phúc, ngẩng đầu nhìn thấy bà Từ mặc tạp dề, ngoan ngoãn nói, “Bà nội Từ.”
“Tiểu Nguyên đến rồi à.” Bà nội Từ nói, “Mau ngồi xuống ăn đi, để lúc nữa sẽ nguội mất.”
“Anh ơi, anh thử món này đi.” Tiểu Phúc gắp một món đặt vào trong bát cơm Hứa Nguyên, vẻ mặt chờ mong nhìn cậu, “Ăn rất ngon đúng không?”
Hứa Nguyên gắp lên bỏ vào trong miệng, nhai vào lần rồi cố lộ ra một biểu tình khoa trương: “Thật sự rất ngon, Tiểu Phúc ngoan quá!”
Tiểu Phúc vui vẻ cười rộ lên, hai cái chân ngắn ngủi ở trên ghế đong đưa qua lại.
Thật tốt, Hứa Nguyên cũng híp mắt cười, cậu đã lâu không được hưởng thụ cuộc sống vui vẻ như vậy, trong mắt lẫn trong tâm đều là thỏa mãn, sung sướng.
Trước đây đã nghe bà nội Từ kể, ba mẹ Tiểu Phúc đều đi làm ở thành phố khác, rất lâu mới về một lần, bà nội Từ lại lớn tuổi, chân tay không linh hoạt, rất nhiều chuyện không thể cùng làm với Tiểu Phúc, đứa nhỏ này so với bạn đồng trang lứa thua thiệt rất nhiều.
Vì vậy mà trong tiềm thức Hứa Nguyên sẽ luôn dành tình thương cho Tiểu Phúc rất nhiều, một già đình tốt như vậy, một đứa trẻ con ngoan như thế, xứng đáng được những điều tốt hơn. Cậu đã từng nghĩ mình là người đồng hành, sau đó cẩn thận ngẫm lại, trong cuộc hành trình tình cơ này, cậu càng giống là người được đồng hành hơn.
Thứ cậu thu hoạch được còn nhiều hơn thứ cậu phải trả giá.
“Anh ơi.” Tiểu Phàm ăn xong miếng cơm cuối cùng, cậu đặt đũa xuống, hỏi: “Ngày mau anh có rảnh không ạ?”
“Sao thế?”
“Ngày mai trường em tổ chức một buổi diễn thuyết, em đã đăng ký tham gia rồi, anh có thể đến xem được không ạ?”
Tiểu Phúc mở to mắt trông mong nhìn Hứa Nguyên, một bộ dáng vô cùng đáng thương, tim Hứa Nguyên nháy mắt mềm nhũn.
“Tất nhiên là được rồi.” Cậu nhanh chóng gật đầu, “Anh sẽ giúp Tiểu Phúc chụp ảnh nhé, ghi lại vẻ ngoài dũng cảm nhất của em.”
“Một lời đã định!” Tiểu Phúc nhận được lời hứa, đột nhiên hưng phấn vươn tay ra, “Chúng ta đập tay đi, không được đổi ý đâu đó.”
Hứa Nguyên đập tay với cậu bé, nở một nụ cười, “Anh hứa mà.”
Khi cậu trở về, trăng đã lên cao rồi, đèn trên phố hầu như đã tắt, người trong trấn nhỏ đã ngủ hết, khung cảnh hoàn toàn khác xa với thành phố nơi cậu sống. Cậu đứng ở cửa, nương theo ánh trăng đánh giá nơi thoải mái, dễ chịu này, đợi cho đến khi mệt mỏi mới chịu bước vào nhà.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hứa Nguyên nằm trên giường, trợn tròn mắt không biết đang nghĩ gì, qua một lúc lâu, cậu từ trong chăn vươn cánh tay ra, dùng ngón tay vẽ ra một bóng hình, nhẹ nhàng cười cười.
Ngủ ngon. Người ở phương xa.