An Dụ Vân về đến nhà liền đóng cửa nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, lúc về nhìn thấy Lãnh Dật Hiên đang ngồi ở sofa cũng không hỏi lấy một câu. Lãnh Dật Hiên nhíu mày nhìn cô ủ rũ đi lên lầu, trên mặt tràn ngập biểu tình khó hiểu. Hắn vốn tưởng hắn đã tạo điều kiện cho An Dụ Vân được đến trại giam gặp bố mình rồi thì lúc cô về nhà phải nhào đến cảm ơn hắn rốt rít rồi trả lễ bằng một đêm xuân ân ái mặn nồng chứ. Lãnh Dật Hiên nhìn Dương Lâm vừa bước vào nhà, ánh mắt tràn ngập khó hiểu.
“Cô ấy sao vậy?”
“An tiểu thư quá xúc động vì gặp lại bố nên như thế từ lúc ở trại tạm giam đến lúc về rồi.”
“Haiz, mới sáng còn tươi tỉnh mà bây giờ trông như bông hoa héo thế kia.”
Lãnh Dật Hiên thầm mắng một câu rồi bỏ lên lầu, Dương Lâm ngớ ra nhìn hắn. Sao từ Lãnh thiếu đến An tiểu thư ai cũng khó hiểu hết vậy?
Lãnh Dật Hiên mở cửa phòng An Dụ Vân ra, nhìn thấy cô đang nằm bẹp trên giường, đến giày cũng không buồn cởi ra. Vốn nghĩ cho cô cơ hội được gặp bố thì cô sẽ vui hơn, không ngờ được là cho gặp rồi thì cô lại như cái bánh mì ướt thế kia. Lãnh Dật Hiên ngồi xuống giường, vỗ vỗ lên vai cô.
“Này, em làm sao thế?”
“Không sao đâu.”
“Sao lại trông ủ rũ như thế này? Mau dậy xuống dưới ăn tối đi.”
“Không muốn ăn đâu.”
“Em có gì không hài lòng sao?”
An Dụ Vân thở dài một hơi rồi trở mình ngồi dậy, cô nhìn Lãnh Dật Hiên đang nằm tựa trên giường mình, tâm trạng hỗn tạp.
“Cảm ơn anh về chuyện hôm nay.”
“Em không thích sao?”
“Tất nhiên là thích, nhưng nhìn bố như vậy tôi lại buồn.”
“Em nên hiểu là dù em có buồn thì mọi thứ vẫn vậy, em nên chăm sóc tốt cho bản thân đi. Tôi tin thứ bố em muốn không phải là nhìn thấy em ủ rũ như thế này đâu.”
An Dụ Vân nhìn Lãnh Dật Hiên, người đàn ông này với cô không quen không biết, chưa từng liên hệ, vì một nhầm lẫn rắc rối mà va phải nhau, cô cũng chưa từng nghĩ người đàn ông này tốt. Đúng thật là Lãnh Dật Hiên không tốt, nhưng mọi thứ hắn làm cho cô dù đúng dù sai thì vẫn luôn tốt mà cô nghĩ đây chính là cách ông trời đã đền bù cho cô sau biết bao nhiêu thứ mà ông trời đã tước đoạt của cô. An Dụ Vân biết, hiện tại, tương lai cô vẫn sẽ phải gắn với người đàn ông này, mà thứ cô cần làm hiện tại chính là sống vì tương lai, không cần phải nề hà hay kiêng dè gì cả.
An Dụ Vân ngoan ngoãn đi tắm rửa sạch sẽ rồi xuống lầu ăn tối. Dẫu đã tối muộn nhưng dì Lan vẫn rất vui lòng làm đồ ăn cho cô, còn ân cần rót cho cô một ly sữa nóng.
“Con đó, dẫu có sao cũng đừng có bỏ bữa.”
“Con biết rồi.”
“Ngày mai con có đi quay phim không?”
“Dạ không, tối mai chúng ta nấu ăn dì nhé, dì nhớ đi chợ mua thức ăn.”
“Dì biết rồi, không dám quên đâu.”
Lãnh Dật Hiên vì muốn An Dụ Vân thoải mái nên cũng không ép buộc cô làm gì, hắn để cô nghỉ ngơi, tuyệt nhiên không làm phiền. Ấy thế nhưng lúc hắn đang cố tìm cảm giác bận rộn vì đống văn kiện xếp chồng thì An Dụ Vân lại gõ cửa thư phòng.
Kể ra thì đây chính là lần đầu An Dụ Vân bước chân vào thư phòng của Lãnh Dật Hiên, cô dè dặt đóng cửa phòng lại rồi đem đặt lên bàn làm việc của hắn một ly sữa nóng. Lãnh Dật Hiên ngồi làm việc trên ghế lớn, trước màn hình vi tính, cả người ung dung nhàn nhạt, hắn nhíu mày nhìn ly sữa trên bàn rồi lại nhìn An Dụ Vân.
“Tôi đến để cảm ơn anh vì chuyện ngày hôm nay.”
Lãnh Dật Hiên vờ như không để ý, mắt dán vào tập văn kiện trên tay.
“Vừa nãy em đã cảm ơn rồi mà.”
“Anh không nhận sao?”
“Đã nhận rồi.”
“Vậy uống hết cốc sữa đi.”
“Tôi không uống sữa.”
“Uống đi mà.”
“Để đấy một lát tôi uống.”
“Không được. Phải uống hết trong lúc tôi ở đây.”