“Chị Di Tâm…!”
Sau khi rời khỏi từ chỗ của Lãnh Dật Hiên, An Dụ Vân đến ngay công ty tìm Lương Di Tâm. Cô nghĩ Lương Di Tâm cũng biết chuyện rồi, chẳng qua là bây giờ An Dụ Vân không biết nên giải thích với cô ấy như thế nào nữa. Trong phòng làm việc, Lương Di Tâm sắc mặt nặng nề, không biết làm thế nào cho phải, cô chưa gặp An Dụ Vân, nhưng khi đến tìm An Dụ Vân thì người cô gặp đầu tiên lại là Dương Lâm - trợ lý của Lãnh Dật Hiên.
Dương Lâm không cho cô vào phòng, ra hiệu cùng cô đi ra ngoài nói chuyện. Dương Lâm còn khá trẻ, chỉ tầm đầu ba mươi, trẻ hơn Lương Di Tâm vài tuổi, nhưng phong thái làm việc cực kì tinh tế. Anh mua một cốc cà phê cho Lương Di Tâm, cùng cô ngồi xuống bàn nói chuyện.
“Lãnh thiếu cùng với An tiểu thư đang ở bên trong, tốt nhất không nên làm phiền họ.”
Lương Di Tâm biết trước được chuyện này, không ngoài dự đoán của cô, người giúp đỡ An Dụ Vân chính là Lãnh Dật Hiên.
“Theo như tôi được biết thì Lãnh thiếu hình như không thích giới giải trí cho lắm, vậy sao lại chiếu cố An Dụ Vân nhà tôi như vậy?”
“Tôi cũng không biết rõ lắm đâu, tôi chỉ là cấp dưới, Lãnh thiếu bảo sao làm vậy.”
“Tiểu Vân nhà tôi chẳng qua chỉ là một cô gái không có gì đặc biệt, Lãnh thiếu không biết nhìn trúng chỗ nào?”
“Chính tôi cũng đang tự hỏi, Lãnh thiếu không ít oanh oanh yến yến vây quanh, cớ sao lại dụng tâm với cô ấy như vậy.”
Lương Di Tâm không nói nữa mà chìm vào suy nghĩ riêng, Dương Lâm cũng không nói gì nữa, cũng ngồi yên mà chờ đợi. Lát sau, Lương Di Tâm nhận được cuộc gọi nên rời khỏi, Dương Lâm cũng vào xe đợi.
An Dụ Vân đến văn phòng quản lý của Lương Di Tâm, ánh mắt đầy áy náy nhìn cô, mà Lương Di Tâm cũng nhìn An Dụ Vân, không biết nên làm thế nào.
“Chị Di Tâm…!”
“Sao đấy?”
“Em… em… chị đã đến khu nghỉ dưỡng đúng không?”.
“Ừ, chị đến nhưng vì công việc nên rời đi sớm nên không gặp em được.”
An Dụ Vân tự trách, Lương Di Tâm đã đến đó rồi thì chắc là cũng biết chuyện rồi. Lương Di Tâm xưa nay chưa bao giờ muốn dùng loại chuyện đó để tìm cách giúp gà cưng của mình đi lên, ấy vậy mà An Dụ Vân lại hết lần này đến lần khác làm cô thất vọng. An Dụ Vân tự mình cảm thấy được bản thân là gánh nặng của Lương Di Tâm, để cô phải làm trái lương tâm của mình nhiều lần đến như vậy.
“Chị biết chuyện rồi sao?”
“Chị biết rồi. Chị cũng biết em khó xử.”
An Dụ Vân đan mười ngón tay vào nhau, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Lương Di Tâm, sợ sẽ nhìn thấy sự thất vọng trong đôi mắt của cô ấy.
“Chị không biết tại sao Lãnh Dật Hiên lại nằng nặc muốn em không
buông như vậy nữa. Chị biết em cũng không muốn đâu, chúng ta đều là những người thấp cổ bé họng, đối với người quyền lực như vậy căn bản không phải muốn chối là chối.”
“Lãnh Dật Hiên đề nghị em làm tình nhân bí mật của anh ta.”
“Chị đoán được điều này.”
“Em không muốn, nhưng em biết nếu em từ chối thì sẽ lại càng ảnh hưởng hơn, không chỉ riêng gì em mà còn cả công ty, cả chị.”
“Tiểu Vân, để em phải khổ rồi. Chị thực sự xin lỗi, bởi vì làm việc không chu đáo dẫn đến việc để anh ta gặp em… Chị xin lỗi.”