“Em thật sự không ngờ được, cứ như là mơ vậy. Em thậm chí còn đang suy nghĩ tương lai em sẽ làm gì trở lại đây.”
“Thực sự chúc mừng em, cũng thực sự may mắn. Chị giúp em chuẩn bị đồ nhé, tuần sau phim bấm máy lại đấy, em lo mà học thoại đi.”
“Tuân lệnh! Em sẽ làm việc thật chăm chỉ.”
An Dụ Vân bật cười lớn, Lương Di Tâm cũng vui theo. An Dụ Vân cúp điện thoại, cả người như được tiêm một loại huyết thanh tràn đầy năng lượng tươi trẻ, tâm trạng cô cũng bất ngờ từ xám xịt mà
trở nên quang đãng lạ thường. Cả người cô tràn đầy sức sống mới, và An Dụ Vân cũng nhận ra được đã rất lâu rồi cô mới có lại cảm giác này.
Cô mở ngăn kéo bàn, lấy ra quyển kịch bản vừa mới cất vào hôm qua. Cô nhìn nó, cười thật tươi rồi hôn lên nó. Ái chà, muốn chia xa nhưng ông trời lại không cho phép rồi, bây giờ lại buộc phải sóng đôi cùng nhau thôi. An Dụ Vân quẳng tất cả mọi việc phiền não ra sau đầu, tâm trạng vui vẻ mà chuyên tâm đọc kịch bản. Cô cũng nghĩ về nhà đầu tư bí ẩn kia, là ai vậy nhỉ? Trần Tinh Vũ sao? Cũng có cơ sở lắm, nhưng An Dụ Vân lại linh cảm rằng không phải anh. Rốt cuộc người này là ai? Muốn gì ở cô? An Dụ Vân không khỏi rơi vào trầm tư, nhưng trong lòng vẫn cảm tạ người đó rất nhiều. Tuy không rõ động cơ của người này nhưng giờ phút này người đó đưa tay cứu vớt lấy cô trong sự tuyệt vọng thì sau này muốn cô trả công như thế nào cũng được.
Bên này, Lãnh Dật Hiên cũng vừa nhận được tin cấp dưới đã hoàn thành chỉ thị được giao, hắn gật gù tỏ vẻ hài lòng. Cấp dưới của hắn lại được một phen khó hiểu.
“Lãnh thiếu, ngài trước giờ không đá động gì đến giới giải trí, sao đến hôm nay lại ra tay vì một diễn viên không tên không tuổi?”
Lãnh Dật Hiên im lặng hồi lâu không đáp. Hắn nhớ về An Dụ Vân, nhớ về thân thể mê người của cô, cả khuôn mặt thập phần xinh đẹp, mùi hương mê người, lại nhớ cả vệt máu đỏ hồng dưới thân cô khi trao thân cho hắn. Hắn nhớ như in tất thảy, thậm chí từ khi cùng cô phát sinh quan hệ, hắn không thể đụng chạm đến bất kì người phụ nữ nào khác. Cũng như khi ăn được sơn hào hải vị, tất cả các món còn lại đều là tầm thường. Lãnh Dật Hiên thực đánh giá thấp sự dụ hoặc của nữ nhân này rồi, hắn vốn không định dây dưa nhưng có lẽ ông trời cũng muốn hắn lấn chân vào giới giải trí rồi.
Nam cấp dưới thấy Lãnh Dật Hiên im lặng không đáp, tự cảm thấy chột dạ vì bản thân đã suy nghĩ quá phận, cúi đầu tự kiểm điểm. Đột nhiên Lãnh Dật Hiên lại trả lời.
“Bởi vì tôi đã tìm thấy thứ tôi muốn tìm rồi.”
Anh chàng cảm thấy khó hiểu, Lãnh Dật Hiên muốn gì mà chẳng có được, lần này hắn tốn kha khá tâm sức, lại không để lộ danh tính, đây là muốn từ từ dụ dỗ cô diễn viên kia sa lưới sao? Nhưng căn bản anh không phải là Lãnh Dật Hiên, không sao biết được hắn nghĩ cái gì. Lãnh Dật Hiên ngả lưng ra ghế tựa, trịch thượng cho cấp dưới lui ra ngoài, trên máy tính của hắn là rất nhiều hình ảnh cũng như thông tin của An Dụ Vân.
------oOo------