*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mục Đông, đi theo tôi đi, chúng ta về nhà.”
—
Rốt cuộc Mục Đông vẫn không thể chống cự mê hoặc, cùng Lục Nghiễn Chi quay lại đường cũ, sau đó được Phương Hàm-mặt-không-hề-kinh-ngạc lái xe đưa đến Hoàn Lang uyển.
Nơi Lục Nghiễn Chi ở thật sự hẻo lánh, dù sao hắn cũng không chỉ có một chiếc xe, thế là liền để Phương Hàm lái xe của hắn về.
Lúc cửa đóng lại, Mục Đông đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút thấp thỏm không giải thích được. Cậu nghe tiếng động cơ bên ngoài dần dần đi xa, luôn có cảm giác như Lục Nghiễn Chi đang tính toán gì đó.
Cậu vốn cho rằng đối phương cũng giống mình, vì đã lâu không gặp cho nên mới muốn ở cạnh nhau nhiều hơn một chút. Nhưng mà trên đường về Lục Nghiễn Chi cứ mất tập trung, tuy rằng hắn luôn nắm lấy bàn tay cậu vân vê nhào nặn chơi đùa, thế nhưng ánh mắt lại có chút trống rỗng, giống như đang suy ngẫm điều gì vậy.
Lục Nghiễn Chi bây giờ dường như cũng chẳng có ý định lập tức ngả bài, hắn đưa tay cởi áo khoác Mục Đông ra treo lên móc, sau đó đứng sau lưng đỡ lấy vai cậu, vừa cúi đầu hôn lên gáy cậu vừa nhẹ nhàng đẩy người tới trước một chút.
“Đi tắm đi, tuy cơ bản là thứ bên trong đã lấy ra rồi nhưng vẫn nên tắm cẩn thận lại một lần, hửm?”
Mục Đông bị nói như vậy, theo phản xạ có điều kiện mà cảm giác được dị vật không diễn tả được bằng lời, giống như bên trong hậu huyệt cậu vẫn còn ngậm thứ gì vậy. Cho nên thân thể cậu không khỏi cứng đờ, cũng không quay đầu lại nhìn gương mặt đang cười nhẹ của đối phương mà chỉ trực tiếp vuốt ve tay hắn rồi thuận theo cầu thang chạy lên lầu.
Bước chân của cậu rõ ràng có hơi gấp, chỉ chốc lát sau đã biến mất khỏi tầm mắt Lục Nghiễn Chi. Hắn đứng tại chỗ hơi ngoẹo cổ nhìn, khóe miệng vô thức cong lên, trong lòng có cảm giác mềm mại khó tả.
Sau đó hắn cũng không vội lên lầu, cởi áo khoác mình xong mới chậm rãi thở ra một hơi, đi về phía hành lang khác có chút hẻo lánh bên cạnh phòng khách.
Một bên hành lang là cửa đi ra sân sau, một bên khác là phòng tập thể hình, ở cuối hành lang lại có một cánh cửa gỗ màu trắng không hề bắt mắt, dường như hòa thành một thể với vách tường thuần trắng.
Lúc trước có lần Mục Đông ra vườn cũng chú ý thấy, nhưng mà chỉ cho rằng đó là phòng chứa đồ nên chưa bao giờ để tâm.
Lục Nghiễn Chi không nhanh không chậm bước dọc theo hành lang đến trước cánh cửa này, hắn không hề cố ý khóa cửa, cho nên chỉ cần xoay tay cầm một phát là cửa liền mở ra.
Trên thực tế, đã lâu rồi hắn chưa bước vào căn phòng này.
Chỉ thấy trong phòng vốn không hề giống như Mục Đông nghĩ, chẳng phải là một phòng chứa đồ nhỏ hẹp tối tăm. Mà ngược lại, căn phòng này rất trống trải, lúc Lục Nghiễn Chi cất bước đi thậm chí còn vang lên tiếng vọng bước chân.
Mà ngay chính giữa căn phòng, lại có một con quái vật toàn thân đen kịt lẳng lặng ẩn nấp.
Lục Nghiễn Chi không biết vì sao đó giờ mình lại không có ý định vứt con quái vật này đi, thế nhưng mỗi lần hắn chạm vào thì đều sẽ bị con quái vật này gặm cắn những ký ức đã từng tốt đẹp và tâm tư ngây thơ lãng mạn thời niên thiếu.
Con quái vật này là một chiếc dương cầm tam giác Steinway & Son.
Bây giờ đã có rất ít người biết được, ngũ thiếu gia Lục gia phong lưu phóng đãng nọ lại biết đàn dương cầm.
Hơn nữa còn đàn không hề tệ.
Nhưng mà đã hơn tám năm rồi Lục Nghiễn Chi chưa từng chạm vào đàn.
Hắn không vội vã chạm ngay vào con quái vật màu đen lạnh như băng này, mà chỉ bước tới cạnh cửa sổ kéo hết toàn bộ rèm nhung ra.
Ánh trăng lạnh lẽo đột ngột tràn vào khung cửa, chiếu lên mặt đàn bóng loáng, ánh sáng nhu hòa tuy lạnh lùng nhưng lại khiến người khác phải chú ý đến. Khí trời hôm nay cũng không tệ lắm, ánh đèn nơi ngoại thành lại ít, Lục Nghiễn Chi hơi nheo mắt lại thậm chí còn có thể nhìn thấy những dãy núi vòng cung mơ hồ trên mặt trăng.
Hắn đứng như vậy không nhúc nhích bên cửa sổ, đứng một lúc lâu, tự mình cũng không nói được là mình đang nhìn cái gì. Hắn thậm chí còn vô thức đếm giây trong đầu, chờ đến khi nhớ ra rằng bất cứ lúc nào Mục Đông cũng có thể tắm xong tới tìm mình, hắn mới chịu ngưng loại hành động không chút ý nghĩa này lại.
Sau đó hắn quay người đi tới trước cây dương cầm kia, ngồi xuống ghế.
Khi ngón tay Lục Nghiễn Chi nhẹ nhàng khoát lên phím đàn sứ trắng, xúc cảm mát lạnh bóng loáng đã xa lạ với hắn đến vậy.
Thực ra hắn cũng không cảm thấy sợ sệt hay do dự khó quyết gì, chỉ là có hơi mờ mịt mà thôi.
Thời niên thiếu có lẽ hắn đã thật sự sợ hãi, bởi vậy mới cố gắng lẩn tránh, thế nhưng sau đó hắn dần dần cảm thấy không sao rồi, có điều đồng thời cũng chẳng còn nảy sinh hứng thú đặc biệt gì với cây dương cầm này nữa.
Trên thực tế đến cả bây giờ hắn cũng không có hứng thú đánh đàn lần nữa, hắn chỉ muốn nhân cơ hội này giải thích rõ một số chuyện với Mục Đông.
Hắn đã nói từ sớm, hắn không tiếc dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán Mạc Hành Xuyên, bởi vậy hắn không muốn lưu lại một chút cơ hội có thể gây xích mích nào cho đối phương.
Lục Nghiễn Chi nghĩ tới đây, nhẹ nhàng chậm rãi nhấn phím đàn. Tiếng ngân vang trầm thấp vương trong phòng thật lâu không tan, trước giờ hắn vẫn chưa từng quên thuê nhạc công đến chỉnh âm cho cây đàn, cho nên âm sắc của nó vẫn không hề khác biệt gì so với trong ký ức.
Nhưng mà kỹ năng đàn với hắn đã rất xa lạ rồi, tùy tiện gảy vài âm trên phím đàn, nhất thời chẳng biết nên bắt đầu với bản nhạc nào. Cũng may nhạc phổ trước kia của hắn vẫn chưa vứt đi, vẫn còn nằm lẳng lặng trên giá trước mắt, hắn đưa tay tùy tiện lật một ra một trang, vừa đúng là đoạn Czerny 599 nhập môn.
Thế là hắn liền thử bắt đầu đàn một lần theo bản nhạc đơn giản nhất này.
Kết quả, âm thanh phát ra thật khiến người ta muốn bịt lỗ tai lại.
Lục Nghiễn Chi cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, hắn cho rằng bản thân mình còn nhớ cách đọc nhạc phổ ra sao là đã tốt lắm rồi. Dù sao hắn cũng đâu phải dựa vào thứ này để kiếm cơm, cho nên hắn cứ ôm suy nghĩ không sao cả, cũng không xoi mói mà đàn đoạn nhạc này lên vài lần.
Đây là đoạn luyện tập tương đối ngắn trong Czerny 599, Lục Nghiễn Chi gập ghềnh trắc trở đàn đến lần thứ ba, Mục Đông mặc áo tắm đầy vẻ kinh ngạc đã đứng trước cửa phòng.
Mục Đông là bị âm thanh này dẫn lại đây, tắm rửa xong còn chưa thấy Lục Nghiễn Chi lên lầu, cậu liền vừa dùng khăn lau tóc vừa tìm kiếm chung quanh.
Xuống tới nửa cầu thang thì Mục Đông nghe thấy tiếng dương cầm.
Ban đầu cậu còn tưởng Lục Nghiễn Chi mở đĩa nhạc, nhưng mà sau đó lập tức cảm thấy, nếu quả thật có hãng đĩa nào dám nhận thu loại nhạc trình độ này thì nhất định sẽ lỗ hết vốn liếng.
Cho nên cậu liền hậu tri hậu giác nghĩ, trong một góc nào đó cậu không biết trong căn nhà này, có lẽ còn đặt một cây dương cầm, tuy kỹ thuật của Lục Nghiễn Chi có hơi tệ nhưng cũng coi như là biết đánh.
Đến khi cậu thuận theo tiếng đàn tìm tới đối phương, Lục Nghiễn Chi đã đàn được khúc nhạc ngắn này rất ra hình ra dáng.
Khăn tắm còn để trên đỉnh đầu chưa lấy xuống, đuôi tóc cũng còn đọng nước nhỏ giọt, khiến cho vai áo tắm Mục Đông ướt đẫm một mảnh. Thế nhưng cậu cứ đứng yên tại chỗ tựa vào khung cửa, nhìn người đàn ông ngồi thẳng tắp cách đó không xa, bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Thì ra, liên quan tới Lục Nghiễn Chi còn có nhiều thứ cậu vẫn chưa biết như vậy.
“Đừng đứng ở đầu gió, lại đây.”
Dư quang Lục Nghiễn Chi nhận ra Mục Đông lại gần, lúc nói chuyện động tác trên tay hắn vẫn không ngừng, chẳng hề cảm thấy tài nghệ này của mình mất mặt chút xíu nào.
Mục Đông nghe vậy trước tiên túm cái khăn trên đỉnh đầu xuống, sau đó chờ hắn đàn tới âm cuối khúc nhạc mới lại gần khoát tay lên cây đàn.
Lục Nghiễn Chi thấy vậy chỉ cười nhẹ một tiếng, “Cho dù em không quấy rầy tôi thì tôi cũng chẳng đàn được khá hơn đâu.”
Nói xong hắn liền nhích người chừa cho đối phương một nửa ghế ngồi. Mục Đông tự giác ngồi xuống, thân thể còn phải dán sát vào người hắn mới không ngã xuống khỏi băng ghế.
Lần này Lục Nghiễn Chi lại càng không còn tâm tư mà đánh đàn, hắn ngửi được mùi dầu gội đầu tươi mới trên người đối phương, bởi vì cách nhau quá gần nên còn có thể cảm giác được hơi nước mang theo chút nhiệt độ. Hắn đưa tay ra ôm lấy bả vai Mục Đông siết nhẹ cậu vào lòng, sau đó mới cầm lấy khăn mặt trong tay lau tóc giúp cậu.
“Khi còn bé tôi cũng từng nghiêm túc học đàn, bởi vì trước kia trong nhà quyết định để anh tôi kế thừa gia nghiệp, cho nên mẹ tôi liền hi vọng tôi có thể học nghệ thuật, không hẳn là vì e ngại anh tôi mà bày ra ngoài cũng đẹp mắt.”
Mục Đông nghe xong phần mở màn không hề báo trước này, bỗng nhiên liền hiểu rõ tại sao đối phương bất thường lúc nãy. Cậu chớp chớp mắt không biết phải làm thế nào trước sự thẳng thắn bất ngờ của Lục Nghiễn Chi, nhưng ngay sau đó trái tim cậu lại lập tức đập nhanh hơn vì có thể chạm tới quá khứ của đối phương.
Cậu thậm chí còn ngồi thẳng người lại một chút, vốn đang dựa hẳn vào người Lục Nghiễn Chi, bây giờ hắn lau tóc cho cậu thì càng phải nhích sát vào hơn.
Đương nhiên Lục Nghiễn Chi phát hiện ra ngay động tác nhỏ vô thức của người bên cạnh, hắn xoa đầu cậu cách một lớp khăn mặt, không nhịn được cong môi cười cười.
“Cái gì mẹ tôi cũng cho tôi thử một chút, cuối cùng tới lúc tôi mười tuổi mới quyết định cho tôi học dương cầm. Tôi biết Mạc Hành Xuyên cũng là vì hai chúng tôi trùng hợp học cùng một thầy. Khi đó đại khái là tôi mới mười sáu tuổi, chính là lúc mới biết rõ tính hướng của mình, chưa tới mức sống đến mức quá khác người như những người khác trong vòng.”
“Ngay trong thời kỳ trưởng thành hormone rối loạn này lại gặp phải một đồng loại gia thế coi như tương đương, Mạc Hành Xuyên là tiểu thiếu gia Mạc gia, cũng là con trai út nên không cần quá để ý đến việc thừa kế gia nghiệp. Tính tình cậu ta ôn hòa lại điển trai, đúng là loại hình tôi thích lúc ấy.”
Nói đến đây Lục Nghiễn Chi hơi dừng một chút, bất động thanh sắc quan sát biểu tình Mục Đông, phát hiện thấy đối phương hơi mím khóe môi nhìn có vẻ không hề bị lay động, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phím đàn trước mặt, không chịu ngẩng đầu nhìn hắn lấy một lần.
Cậu nhìn chẳng hề giống như tức giận, cũng không có chút gì là ghen, có điều trong lòng hẳn không hề thoải mái chút nào cho nên vẻ mặt lại càng lúc càng lặng lẽ.
Vừa vặn lúc này Lục Nghiễn Chi đã lau tóc Mục Đông tương đối khô, hắn liền thuận tay vứt chiếc khăn ẩm ướt lên mặt đàn, sau đó mạnh mẽ kéo người kia qua ôm lấy eo, nghiêng đầu hôn lên thái dương đối phương.
“Xác định quan hệ với Mạc Hành Xuyên hình như là vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi của tôi, do tôi tỏ tình. Khi đó tôi chịu tương đối nhiều ảnh hưởng từ anh trai mình, còn chưa học được thói khốn nạn nên lúc qua lại rất để tâm. Thêm vào đó Mạc Hành Xuyên rất biết cách làm sao lấy lòng tôi, đối xử với tôi cũng rất có tâm, biết lúc nào lên làm nũng cáu kỉnh, lúc nào nên chủ động quan tâm chăm sóc tôi, tôi vẫn luôn cho rằng mình đã tìm được tình yêu đích thực, thậm chí còn nghĩ rằng sau này có thể cùng cậu ta bay sang Hà Lan kết hôn.”
“Nói ra có thể em sẽ cảm thấy đầu óc tôi có bệnh.” Lục Nghiễn Chi nói, nhích lại gần tựa cằm lên bả vai Mục Đông. Lúc hắn nói chuyện hơi thở phả thẳng vào bên tai đối phương, có hơi trầm thấp, còn có chút ra vẻ đáng thương, “Tôi trẻ tuổi ngốc nghếch, cứ nghĩ rằng đối phương cũng sẽ tình nguyện cho nên tới nhẫn cũng mua sẵn luôn, Mạc Hành Xuyên còn nhận rất vui vẻ, tìm một sợi dây chuyền đeo trên cổ.”
Nói xong lời này rốt cuộc Mục Đông cũng có phản ứng. Cậu giơ tay đẩy mạnh hắn xuống khỏi bả vai, lực tay quá lớn khiến quai hàm Lục Nghiễn Chi hơi đau. Hắn lơ đễnh ôm lấy cậu lần nữa, chủ động thêm vào một câu.
“Cái nhẫn kia tôi đã sớm vứt vào bồn cầu xả nước lúc chia tay rồi.”
Mục Đông nghe vậy mới nghiêng đầu liếc nhìn hắn, ánh mắt nhàn nhạt không có dị dạng gì, hắn cho là trang giấy này xem như là đã lật qua, thuận lời tiếp tục nói.
“Sau đấy tôi mới biết, Mạc Hành Xuyên chỉ giả vờ giả vịt mang nhẫn lúc gặp tôi, người đó không phải không thích tôi, chỉ là cậu ta càng thích bối cảnh Lục gia nhà tôi hơn mà thôi. Địa vị của Mạc gia trong giới ở đế đô có hơi lúng túng, cậu ta nghĩ rằng nếu có thể thông qua tôi để leo lên địa vị cao hơn là tốt nhất, nếu không thể thì tôi cũng rất tốt rồi.”
“Cho nên chờ sau khi tôi kéo cậu ta vào vòng xã giao của mình xong, cậu ta liền bắt đầu không an phận. Khi đó tôi thích cậu ta cho nên chẳng cảm thấy cậu ta có gì bất ổn, hơn nữa Mạc Hành Xuyên còn ngụy trang đến mức không có chút kẽ hở, chỉ có mình Lệ Vinh nhận ra trong lòng cậu ta có quỷ.”
“Lệ Vinh em chưa từng gặp, thế nhưng đã từng nghe qua. Anh ta chính là tên vừa đạp cửa KTV vừa nãy, tôi và anh ta cùng lớn lên từ nhỏ, khi còn bé anh ta vẫn luôn che chở cho tôi, khi đó trừ anh trai và ba mẹ ra thì là anh ta chính là người tôi thấy đáng tin nhất.”
“Về sau mọi chuyện liền có chút tối tăm rối loạn, Lệ Vinh cũng là tên đầu óc thiếu dây cung, biết Mạc Hành Xuyên không ổn lại không nghĩ tới chuyện tìm chứng cứ chứng minh cho tôi, lại còn tự mình đi thông đồng với Mạc Hành Xuyên.”
“Hai người kia đều là cấp ảnh đế, một người thì khó lòng kìm nổi coi trọng bạn trai của anh em, cố nén không ra tay nên nhịn đến mức tâm thần đều mỏi mệt. Một người khác thì luôn lơ đãng làm bộ buồn bã ủ rũ, cứ như là bị tôi ép bán mình, vì gia tộc nên mới bất đắc dĩ bán đi thân thể theo tôi lên giường.”
“Quả nhiên sau đó Mạc Hành Xuyên kiên trì không được bao lâu đã hết nhịn nổi chạy tới mai phục ở quán bar Lệ Vinh thường đi, làm bộ uống say ngồi một mình bên quầy bar vùi đầu rơi nước mắt, chỉ một lát sau đã bị Lệ Vinh “vô tình” gặp được. Bộ dạng cậu ta cứ như say rượu phun ra lời thật tình, nói rằng tôi cũng chỉ muốn thân thể cậu ta, thấy cậu ta dễ ức hiếp không dám phản kháng cho nên mới bắt bí cậu ta nhiều lần.”
“Nói đến thủ đoạn tầm thường này, thế nhưng không chịu nổi Mạc Hành Xuyên diễn, một người muốn đánh một người muốn bị đánh thôi. Lệ Vinh biết thời biết thế tỏ vẻ tin tưởng, sau đó đưa người về nhà đi thẳng vào vấn đề lăn lên giường, làm đến một nửa còn không quên nhắn tin cho tôi, gọi tôi sang xem náo nhiệt.”
“Lúc tôi đến, Mạc Hành Xuyên đang vừa khóc vừa rên rỉ cao trào dưới người anh ta, ngay cả việc tôi đẩy cửa đứng đó cũng không chú ý tới. Giờ tôi đã không còn nhớ nổi lúc đó tâm trạng mình ra sao, tóm lại chính là người tôi qua lại ba năm cùng với anh em mười năm, ngoại trừ buồn nôn ra chỉ còn cảm thấy rất mệt.”
“Giống như bị người ta đâm hai đao, một đao đâm vào phổi, một đao khác đâm vào sát đầu quả tim.”
“Sau đó thì không còn sau đó nữa, nói ra chẳng có gì. Nói chung tôi và Lệ Vinh lật bài, cũng triệt để cắt đứt với Mạc Hành Xuyên.”
“Có điều buồn cười nhất chính là, Mạc Hành Xuyên vẫn cứ luôn cảm thấy bản thân mình diễn không một kẽ hở, lúc bị tôi bắt thông dâm còn làm bộ say đến bất tỉnh nhân sự, khi tôi đề nghị chia tay không làm loạn không làm khó, chỉ luôn đỏ mắt không rơi nổi giọt nước mắt nào, bảo rằng mình không đủ cảnh giác nên bị Lệ Vinh chiếm tiện nghi, thế nhưng tôn trọng quyết định của tôi nên tình nguyện chia tay.”
“Đại khái là cậu ta cho rằng tôi sẽ không nỡ bỏ cậu ta, chẳng bao lâu sẽ hối hận sẽ tìm cậu ta về.”
“Nhưng mà tôi đâu có cho cậu ta cơ hội nhảy nhót lần nữa. Khi ấy Mạc gia xảy ra chuyện là do tôi ra tay, Mạc Hành Xuyên xuất ngoại cũng vì tôi ngầm ép, thậm chí Mạc gia còn chẳng tra ra được đến tôi, đến nay vẫn cứ tưởng rằng vì thời vận không đủ, hoặc là vì bị Lệ gia bôi đen.”
Nói đến phần sau, tốc độ nói của Lục Nghiễn Chi không tự chủ được nhanh hơn, vậy nhưng ngữ điệu vẫn cứ đều đều, giống như đang kể lại một kịch bản không có chút tình cảm nào. Hắn kể xong liền chậm rãi thở ra một hơi, không nhịn được ôm người đang yên lặng lắng nghe bên cạnh vào lòng xoa xoa, nhờ đó mới thấy người như thư thả hơn đôi chút.
Rất lâu rồi hắn chưa nói một lần nhiều lời như vậy, ngoại trừ miệng có hơi khô ra gì chỉ cảm thấy tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều, giống như trong lúc lơ đãng đã phát tiết được thứ gì ra ngoài vậy. Còn Mục Đông thì nghiêm túc để mặc hắn xoa xoa nửa ngày, cuối cùng mới vươn tay ôm lấy eo hắn, hôn lên môi hắn hai lần.
“A Nghiễn, đột nhiên anh quyết định nói những lời này với em, có phải là Mạc Hành Xuyên sắp quay về không?”
“…” Lục Nghiễn Chi không ngờ đối phương vừa mở miệng lại thốt ra một câu như vậy, thực ra hắn không nên lấy chuyện người cũ kích thích Mục Đông, chỉ là hắn sợ cậu không hiểu rõ ràng nguyên do thì sau đó sẽ chịu thiệt trước Mạc Hành Xuyên.
Cho nên hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sẽ phải hứng giận, dù sao cũng chẳng ai tình nguyện nghe người yêu mình kể về người cũ làm sao làm sao, cho dù là hồi ức hỏng bét thì cũng hầu như khiến lòng người khó yên.
Bởi vậy hắn liền không nhịn được nhíu mày, giờ phút này hắn thà rằng Mục Đông thẳng thắn tỏ vẻ không thích chứ không muốn thấy đối phương tâm tư quá thông suốt, cố gắng nuốt cơn giận của mình xuống.
“Phải, cậu ta sắp quay về.” Đầu tiên Lục Nghiễn Chi nhẹ giọng khẳng định một lời, sau đó mới thở dài, mềm giọng hỏi, “Em không tức giận ư?”
“Tức giận.” Mục Đông bình thản phun ra hai chữ, nhưng nhìn vẻ mặt cậu lại chẳng tìm ra chút tức giận nào.
Cậu nhéo nhéo tay trái Lục Nghiễn Chi, sau đó ngắt lấy ngón tay giữa của đối phương, cúi đầu.
Lục Nghiễn Chi hơi sững sờ nhìn động tác của người trước mặt, chỉ thấy Mục Đông mở miệng chậm rãi ngậm ngón giữa của hắn vào miệng, sau đó không cho hắn kịp đề phòng, cắn mạnh ngón tay hắn một phát.
Da thịt bị ra sức cắn sinh đau từ từ khiến Lục Nghiễn Chi phục hồi tinh thần, hít một hơi. Đối phương cắn xong liền thả lỏng quai hàm, nhả ngón tay dính đầy nước bọt ra. Hắn giơ ngón tay lên nhìn theo bản năng, chỉ thấy ở gốc ngón giữa tay trái nhiều thêm một vòng dấu răng nhợt nhạt.
Như là… một chiếc nhẫn.
Lục Nghiễn Chi không thể nói được gì, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng dưng nóng lên, thiêu đốt đến mức tim hắn đập loạn. Hắn mạnh mẽ kéo người kia qua ôm vào lòng, sau đó lại không biết phải làm sao, chỉ có thể ấn đầu đối phương lên bả vai mình, hôn lung tung trên đỉnh đầu cậu.
Mục Đông siết chặt quần áo hắn im lặng để mặc hắn hôn, thế nhưng chấn động nơi lồng ngực kề sát vào nhau nói cho hắn biết, trái tim của đối phương cũng đập nhanh đến mức không phân cao thấp với hắn.
Chậm một chút.
Lục Nghiễn Chi nhắm mắt lại, thầm nhắc nhở bản thân trong lòng.
Chậm một chút, lần này phải chậm một chút.
Hắn không thể quá kích động lần nữa, cũng không thể tái phạm lại sai lầm.