Hợp Đồng Bao Dưỡng

Chương 62: Bị làm đến không xuống giường được



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



“Xem ra tôi phải cố gắng nuông chiều em đến hư hỏng mới được.” Hắn nhẹ giọng nói, phảng phất như đang cảm thán.



Lúc xử lý xong tập văn kiện cuối cùng, sắc trời ngoài cửa sổ vẫn sáng choang nhưng tiếng ve kêu đã yếu đi. Hiện giờ đã qua thời điểm oi bức nhất mùa hè, sáng sớm hay tối muộn đều có chút mát mẻ.

Lâu rồi Lục Nghiễn Chi không làm việc liên tục trong thời gian dài như vậy, từ sau bữa cơm chiều hắn vẫn luôn vùi đầu trong phòng làm việc, không chỉ phải xử lý công việc ở Thần Hải mà còn phải chia sẻ một phần công tác giúp Lục Đàn Chi. Còn cái người vốn luôn ở cạnh bên hắn trong phòng kia vừa mới biết được bỏ lệnh cấm là không thấy bóng dáng đâu cho tới giờ, chẳng biết có phải còn đang ngâm mình dưới bể bơi trong vườn hoa sau nhà không.

Lục Nghiễn Chi đã nhốt Mục Đông ở trong nhà hai ngày, bây giờ cơn sốt của cậu vừa hết hẳn, nếu thật sự còn không thả ra ngoài thì chắc hẳn là sẽ cáu kỉnh với hắn mất.

Hắn tắt laptop trên bàn đi, úp màn hình xuống rồi đứng dậy hoạt động thắt lưng đã cứng ngắc vì ngồi lâu, chuẩn bị ra vườn tóm người.

Mục Đông quả nhiên còn chưa thoát khỏi sự cám dỗ của bể bơi.

Lúc Lục Nghiễn Chi tới gần liền nhìn thấy đối phương đang níu hai tay lên thành bể bơi, cả người và đầu đều chìm hoàn toàn trong nước, giống như đang luyện nín thở vậy.

Cũng không biết đã nín bao lâu.

Lục Nghiễn Chi sợ mình làm cậu hoảng sợ mà sặc nước, cho nên liền thả nhẹ bước chân, sau đó ngồi xổm người xuống định chờ cậu ngoi lên rồi mới lên tiếng.

Cho nên sau chừng mười giây lặn xong, Mục Đông thình lình ngoi lên khỏi mặt nước liền nhìn thấy người đàn ông trước mặt. Hắn đột nhiên xuất hiện thế này khiến tay cậu trượt đi, nhưng trước khi chìm xuống thì đối phương đã kéo tay cậu lại giúp cậu giữ vững thân thể.

“A Nghiễn.” Vì thiếu dưỡng khí nên mặt Mục Đông hơi đỏ lên, cậu há miệng thật lớn thở hổn hển điều chỉnh hô hấp, giọng hơi khàn.

Lục Nghiễn Chi nhìn đôi mắt ướt nhẹp của đối phương, lại đưa tầm mắt dọc theo vệt nước đang trượt xuống từng chút một tới cổ cậu, sau đó là vũng nước nhỏ đọng ở xương quai xanh, cuối cùng là lồng ngực đang được những giọt nước lay động bao bọc.

Hắn đứng núi này trông núi nọ đáp một tiếng, vô thức vân vê ngón tay đối phương.

Gương mặt Mục Đông nổi lên một tầng đỏ ửng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

“Đã ngâm trong nước bao lâu rồi? Da tay đều nhăn lại.” Lục Nghiễn Chi bóp một chút rồi thả tay ra, tiếp đến liền vén mái tóc dính trên trán đối phương sang một bên. Sau đó hắn đứng dậy đi tới ghế nằm cầm lấy khăn tắm lớn, vung chiếc khăn được gấp kỹ càng ra.

“Lên đây đi, vừa mới hạ sốt đừng để bị cảm tiếp.”

Mục Đông chống tay rướn một phát, lưu loát leo lên bờ, sau đó liền bị khăn tắm mềm mịn như nhung bọc lại. Cậu vốn còn cảm thấy như vậy không cần thiết, dù sao phòng tắm vòi sen cũng nằm ngay cạnh cửa sau, tổng cộng cách chưa tới mười mét mà thôi. Thế nhưng cậu lại thấy động tác của Lục Nghiễn Chi rất tỉ mỉ, không chỉ lau sạch hết nước trên người cậu mà còn tiện thể lau luôn mái tóc ướt đẫm của cậu.

“Về buồng tắm trong phòng ngủ mà tắm.” Lục Nghiễn Chi vừa nhẹ nhàng vò khăn tắm lên tóc đối phương, vừa nhỏ giọng nói.

Mục Đông khó hiểu nhìn hắn.

Thế là hắn liền cong khóe miệng lộ ra một ý cười nhẹ nhàng, “Chỗ đó cách giường gần, rửa sạch sẽ là có thể trực tiếp ăn em.”

Sống lưng Mục Đông phút chốc căng cứng, sắc mặt còn hồng hơn mấy lần so với lúc thiếu dưỡng khí.

Cậu không nhớ nổi cơ thể cứng ngắc của mình bị đối phương kéo vào phòng ngủ thế nào. Thậm chí khi Lục Nghiễn Chi muốn tắm cùng cậu, cậu còn nghĩ trong phòng tắm nhất định mình sẽ bị đối phương trêu chọc.

Nhưng Lục Nghiễn Chi quả thật chỉ tắm rửa mà thôi, căn bản không hề đụng tới cậu.

Nhất thời Mục Đông không thể nói là vui mừng, vẫn có chút thất vọng khó có thể mở miệng.

Chỉ có điều dường như Lục Nghiễn Chi chẳng hề nhận ra tâm trạng u ám của cậu. Sau khi lau tóc sơ sơ hắn liền ra khỏi phòng tắm trước, không mặc áo mà trực tiếp để trần ngồi ở cuối giường một cách tùy ý.

Lúc Mục Đông đi ra, rốt cuộc cũng có chút mất tự nhiên nên vẫn vây một cái khăn tắm quanh eo.

“Lại đây, lên giường.” Lục Nghiễn Chi vỗ nhẹ lên nệm, chờ đối phương đi đến nhấc chân quỳ gối lên mép giường xong, hắn liền trực tiếp vươn tay tóm lấy mép khăn tắm, dễ dàng kéo mảnh vải lỏng lẻo đó ra ném xuống đất.

Động tác bò lên giường của Mục Đông cứng đờ, nhưng vẫn di chuyển đến giữa giường, cúi thấp đầu không dám nhìn Lục Nghiễn Chi. Hắn lại gần sờ tay lên đùi cậu, không tự chủ xoa nhẹ hai lần rồi nhẹ nhàng nắn bóp.

“Ngồi thẳng lên, mặt hướng về phía tôi quỳ đàng hoàng.”

“…?” Mục Đông nghe vậy có chút khó hiểu nhìn về phía đối phương, thân thể lại chỉ chần chừ chốc lát liền chuyển động theo. Cậu không rõ vì sao Lục Nghiễn Chi lại bắt mình quỳ, bản năng nghĩ rằng có lẽ trong lúc vô tình mình đã làm sai điều gì rồi.

Sau khi cậu quỳ xong, Lục Nghiễn Chi liền đưa tay cọ cọ gương mặt cậu.

“Ngoan lắm.” Hắn hơi nheo mắt lại, dời tầm mắt xuống dưới một chút, “Tách rộng chân hơn một chút, hai tay vòng ra sau lưng, cổ tay dán sát vào nhau.”

Vành tai Mục Đông bỗng chốc đỏ lên, trực giác cậu cảm thấy đối phương lại muốn tìm cách gì đó dằn vặt mình. Cậu không dám chắc đối hắn sẽ ra tay nặng nhẹ thế nào, ngoại trừ có chút mất thể diện mơ hồ thì còn có chút bất an.

Cho nên cậu liền nghe lời di chuyển đầu gối, tách hai chân rộng hơn chút nữa, sau đó đưa hai tay ra sau lưng, cổ tay dính sát vào nhau.

Lục Nghiễn Chi thấy thế cũng chẳng lộ ra vẻ thỏa mãn hay bất mãn gì, chỉ liếm môi một phát không rõ ý nghĩa, “Biết tôi muốn làm gì không?”

Mục Đông không tự chủ nhìn chằm chằm vào đôi môi bị liếm ướt của đối phương, sau đó lắc đầu.

Lục Nghiễn Chi khẽ cười một cái, duỗi tay sờ soạng cổ và vai cậu, động tác của hắn không lạnh không nóng, lòng bàn tay kề sát lên bả vai Mục Đông vây lấy phần da thịt này, xoa tròn chầm chậm. Hắn nhanh chóng phát hiện ra, bắp thịt dưới tay mình bắt đầu khẽ run lên.

“Còn nhớ lúc trước tôi từng nói, lần sau muốn làm em đến bắn ra không, hửm?”

Mục Đông bỗng dưng run lên một phát, cắn môi chẳng lên tiếng, gương mặt lại nóng đến mức như bốc cháy, tới bụng dưới cũng hơi căng ra. Cậu gần như theo bản năng mà nhớ tới lần trước mình chủ động câu dẫn đối phương trên giường thế nào, rất buông thả mà muốn bị hắn chơi đến bắn ra. Tuy rằng khi đó Mục Đông có hơi say nhưng thật ra cậu biết ý thức mình vẫn còn tỉnh táo.

Loại ký ức này nên quên đi mới tốt, nhưng bây giờ càng bị đôi tay của đối phương vuốt ve vai và cổ thì cậu càng không thể khống chế được mà hồi tưởng lại từng chi tiết nhỏ khi ấy.

Hạ thân cậu nhanh chóng cảm thấy ngứa ngáy, dường như đã muốn cương rồi.

Ngay lúc này Lục Nghiễn Chi lại trượt tay xuống dưới, lướt nhanh qua bộ ngực rồi hai tay tóm chặt lấy thắt lưng căng cứng của Mục Đông.

“Nhưng mà bây giờ tôi vẫn muốn trừng phạt em một chút.” Hắn tiến sát lại gần bên tai cậu, hạ thấp giọng, cọ cọ môi lên vành tai đối phương, “Khi đó vậy mà em lại không tin tôi, còn muốn kết thúc quan hệ với tôi, em nói xem, tôi nên làm sao để em nhớ cho thật lâu đây.”

Lúc này đương nhiên Mục Đông chẳng thể nào tiếp lời, nhịp tim của cậu có hơi nhanh, nhưng chỉ là căng thẳng thôi chứ không cảm thấy bất an nữa. Cậu nghe ra trong lời đối phương cũng chẳng có chút tức giận nào, tám phần mười là lại muốn tìm cớ để danh chính ngôn thuận mà bắt nạt cậu thôi.

Mục Đông vốn không cảm thấy mình có lỗi, do tính tình phong lưu thành thói của đối phương làm cậu không có cảm giác an toàn, cho nên cậu mới lo được lo mất như vậy. Nhưng bây giờ rơi vào trạng thái này, cậu hẳn là không nên chống đối mới có thể thỏa mãn đối phương.

Vì vậy Mục Đông liền thuận theo mà tỏ vẻ nhận sai, muốn dựa vào người Lục Nghiễn Chi, cọ trán lên cổ đối phương để làm hắn vui vẻ.

Thế nhưng trước khi cậu kịp chạm vào thì Lục Nghiễn Chi đã lui người lại, kéo dài khoảng cách với cậu ra.

“Không cho làm nũng.” Lục Nghiễn Chi nhéo cằm đối phương, sau đó thả tay lại xuống eo cậu, bắt đầu xoa bóp chỗ này, thuận theo một đường mà chậm rãi vuốt ve eo cậu, thỉnh thoảng còn đưa ngón cái xuống hạ thể thăm dò, nhưng vẫn không chịu vượt qua Lôi Trì lấy một bước.

Mục Đông bị động tác mập mờ của hắn chọc tới mức hơi thở bất ổn, tính khí vẫn còn mềm nhũn rũ xuống cũng dần dần vì động tình mà thỉnh thoảng lại động đậy.

“Có điều em yên tâm, sao tôi có thể nỡ lòng để báo nhỏ của tôi khổ sở được, chỉ cần em ngoan ngoãn quỳ tốt, hai tay dính vào nhau không buông, tôi sẽ cho bên dưới của em thoải mái đến khóc lên, sau đó để em chỉ cần dựa vào mặt sau mà sung sướng đến bắn ra, có được không?”

Lúc nói những lời này giọng Lục Nghiễn Chi ép xuống rất trầm thấp, giống như đang dụ dỗ vậy. Nhưng uy hiếp lộ liễu trong đó khiến chàng trai trước mắt hắn không khống chế được mà run rẩy không ngừng. Đối phương chẳng dám nhìn hắn, thành thành thật thật duy trì tư thế ấy không nhúc nhích, chỉ bị hắn chọc cho phát ra một tiếng nghẹn ngào khe khẽ.

“Thật là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời.” Tay Lục Nghiễn Chi trượt dọc theo eo cậu, xoay một vòng xoa xoa ngay háng, đến lúc bắp đùi Mục Đông như nhũn ra hắn mới tiếp tục lướt xuống, trực tiếp sờ vào vùng da giữa hai chân cậu.

“A!” Mục Đông run mạnh một phát, lần này không chỉ bắp đùi mà ngay cả đầu gối cũng bắt đầu mềm nhũn như bông.

Cậu vốn không chống đỡ được sự xoa nắn của đối phương, càng gặp loại an ủi cọ cọ sát sát này thì cả người cậu càng khô nóng. Sau lưng cậu đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, hô hấp cũng loạn cả lên.

Lúc này Lục Nghiễn Chi hơi cong lưng, một bên không chút lưu tình xâm phạm bàn tay vào phần da dẻ nhạy cảm mịn màng nơi bắp đùi Mục Đông, một bên vừa hôn lên gáy cậu, đồng thời liếm hôn mấy lần xong liền há miệng cắn một phát, lúc mút vào còn vang lên tiếng nhóp nhép.

Mục Đông “hừ” một phát khó nhịn, ngực phập phồng vì thở dốc. Cậu cảm thấy máu trên người mình không ngừng dồn xuống hạ thể, đến khi tay đối phương rốt cuộc cũng chịu chuyển qua phủ lên hai bờ mông cậu dồn nắn vào nhau cọ sát, hai chân cậu đã run cầm cập quỳ hết muốn nổi, ngay cả tính khí cũng cứng rắn triệt để, đang cương lên rất đáng thương mà vẫn chẳng nhận được chút xíu an ủi nào.

Còn Lục Nghiễn Chi, vì hai tay đều vòng ra sau xoa mông Mục Đông nên giống như là đang bao bọc lấy cậu, cơ thể cũng sắp dán sát vào nhau.

Vì thế Mục Đông không nhịn được muốn dựa sát vào người hắn, cho dù chỉ cọ hai lồng ngực trần trụi vào nhau một chút thôi cũng tốt, thế nhưng Lục Nghiễn Chi lại siết chặt ngón tay cậu như nhắc nhở, hung hăng nhéo mông cậu một phát khiến cho da thịt chỗ ấy bị ép đến thay đổi hình dáng, dồn thành một cục giữa hai ngón tay hắn.

“A ưm…” Một loại đau đớn khó có thể diễn tả bằng lời từ phía sau lan rộng ra, sau khi cơn đau qua đi Mục Đông lại cảm thấy ngứa ngáy như muốn mềm nhũn. Cậu không dám lộn xộn nữa, cũng không tự chủ lộ ra vẻ oan ức.

Hô hấp Lục Nghiễn Chi thoáng dồn dập nhưng động tác vẫn cứ không nhanh không chậm, chẳng chịu dễ dàng chạm vào nơi có thể khiến đối phương nhanh chóng hưng phấn kia.

Ví dụ như ngực và đầu v* Mục Đông, ví dụ như dương v*t đã gượng dậy mà vẫn không chiếm được sự âu yếm của cậu. Hắn thậm chí còn không chịu hôn đối phương, lúc Mục Đông hết nhịn nổi dựa sát tới muốn hôn hắn, hắn không tránh không né như ngầm đồng ý, vậy mà lúc đôi môi sắp chạm vào nhau thì hắn liền lùi lại một chút, không cho đối phương chạm đến mình.

Mục Đông bị đùa bỡn như vậy, nháy mắt liền lộ ra vẻ giận dữ và xấu hổ, cho dù là lông mày nhíu lại hay là đôi mắt vì không vui và sững sờ mà trừng lớn, đều giống như một chiếc bàn chải cọ vào lòng Lục Nghiễn Chi, khiến lòng hắn vừa ngứa vừa mềm.

“A Nghiễn…! Ưm a…” Mục Đông không khỏi trầm giọng, oán giận gọi Lục Nghiễn Chi một tiếng, lập tức bị đối phương mang theo ý trả thù cực mạnh mà bấm vào phần thịt mềm nơi khe mông một phát, gần như đã đụng đến miệng hậu huyệt, khiến cho xương cụt của cậu nhói lên như có dòng điện chạy qua.

“Sao thế? Tôi vẫn luôn cố gắng hết sức hầu hạ em, nhìn xem, cây gậy phía trước của em đã sung sướng đến chảy nước mắt, còn run lên xin tôi sờ nó ướt hơn nữa kìa.”

Nhất thời Mục Đông xấu hổ đến nói không nên lời, mặc dù cậu đã cố gắng ngậm miệng chẳng chịu phát ra âm thanh, nhưng vẫn không nhịn được thốt ra tiếng rên rỉ khó nén từ trong cổ họng.

Huống hồ lúc chưa bị vạch trần thì cậu còn chẳng cảm thấy gì, thế nhưng bây giờ thậm chí cậu có thể cảm giác được chất lỏng tuyến tiền liệt rỉ ra từ linh khẩu chảy dọc theo thân gậy xuống thế nào, sau đó chạm đến bao tinh hoàn, ẩm ướt rơi xuống, chỉ cần dùng thêm chút ngoại lực sẽ có thể tí tách rớt xuống làm ướt hết phần ga trải giường giữa hai chân cậu.

“Thoải mái ư?” Lục Nghiễn Chi bị bộ dạng này của đối phương câu dẫn đến mức cứng rắn, nhưng so với chàng trai bị hắn chọc ghẹo trước mặt này thì tình trạng của hắn hoàn toàn thành thạo điêu luyện hơn nhiều. Một bên hắn hỏi thăm đối phương bằng giọng nói hơi díu vào nhau, một bên vừa dán tay lên da dẻ cậu trượt dần xuống eo, sau khi xoa nhẹ mấy cái liền cọ đến phía trước, xoa xoa ngón tay qua lại phần viền ngực chắc nịch và căng đầy của cậu.

Mục Đông vốn tức tối chẳng muốn để ý tới hắn, sau khi bị sờ soạng mấy lần ngực liền ê ẩm, không nhịn nổi muốn được an ủi nhiều hơn một chút. Đặc biết là nơi nào đó vẫn chưa bị đối phương chạm vào, bây giờ lại càng vì bị lãng quên mà rục rà rục rịch, sắp bị cảm giác trống rỗng ngứa ngáy hành hạ đến phát điên.

Cậu biết đối phương sẽ không buông tha cho mình trong chốc lát, cho nên dương v*t khẩn cấp đòi vuốt ve của cậu đã định trước là phải tiếp tục chịu đựng cảm giác muốn mà không được này. Thế nhưng cậu đã nghe lời đến vậy, ít nhất… ít nhất chỗ ngực…

“Nói cho tôi biết, em bị tôi sờ có thoải mái không, có muốn để tôi xoa xoa ngực không?” Lục Nghiễn Chi thấy Mục Đông quyết chống đỡ không hé miệng liền kiên nhẫn dụ dỗ đối phương, thậm chí hắn còn vừa nói vừa cúi đầu kề xuống sát ngực cậu, thổi một luồng hơi nóng vào một bên đầu v*.

Lồng ngực Mục Đông run rẩy kịch liệt mấy lần, trong tình trạng không hề chạm vào, đầu v* bị hơi nóng thổi qua kia cũng đã run rẩy cứng lên. Nhất thời trong đầu cậu trống rỗng, chỉ muốn được đối phương ra sức an ủi để phát tiết ra ngoài.

“Muốn…” Cậu giật giật đôi môi, tiếng phát ra còn yếu ớt hơn cả tiếng mèo kêu.

Bộ dạng thỏa hiệp này luôn luôn là yếu điểm trong lòng Lục Nghiễn Chi, hắn lập tức cảm thấy mình cương cứng vô cùng, dục vọng chôn sâu trong mắt cũng nóng rực lên, bỏ hai tay ra khỏi lồng ngực run rẩy của đối phương mà hướng xuống dưới, sờ vào bờ mông cậu.

Lần này một tay hắn bóp lấy một bên mông, một tay kia thì hợp ngón giữa và ngón trỏ lại, xoa xoa xương cụt của đối phương rồi thuận theo cái rãnh kia mà trượt vào khe mông, chạy dọc phần da dẻ nhạy cảm quanh miệng huyệt của đối phương như có như không, thậm chí còn xẹt qua các nếp uốn hơi mấp máy vì kích thích kia mấy lần.

Loại ám chỉ cực mạnh này khiêu khích Mục Đông đến mức sắp không thở nổi, bụng dưới cậu co rúm một trận, thế nhưng cậu chẳng hề vui vẻ gì vì kiểu an ủi đó. Cậu cứ nghĩ là sau khi mình thả lỏng ra thì sẽ nhận được sự âu yếm mà cậu mong muốn.

Trong tiếng hít khí và rên rỉ Mục Đông phát ra có lẫn theo một chút thất vọng ủ rũ. Cậu không dám thả lỏng hai bàn tay sau lưng, chỉ thoáng giật giật cơ thể, vặn vẹo eo tránh khỏi sự xoa nắn của đối phương.

Lục Nghiễn Chi không nhịn được thấp giọng cười. Hai ngón tay hắn giữ lấy hai bên thịt mềm quanh miệng huyệt cậu, sau đó nhẹ nhàng căng ra hai bên. Lối vào hậu huyệt bị hắn chơi đùa đến thay đổi hình dạng, co rút không ngừng, thỉnh thoảng còn thít chặt một phát.

Lúc làm thế này tay Lục Nghiễn Chi liền dính phải chất lỏng tuyến tiền liệt đã chảy tới hạ thân của Mục Đông, dịch thể ấy khiến ngón tay hắn trơn trượt, có điều cảm xúc dính dấp như vậy chính là thứ có thể làm người ta trở nên hưng phấn nhất.

Nhất thời Mục Đông chẳng để ý nổi tới việc giận dỗi nữa. Cơ vòng chưa kịp mở rộng của cậu bị căng ra hơi ngứa ngáy, lúc co rụt lại còn có một cảm giác trống vắng, giống như muốn ngậm lấy thứ gì đó rồi siết thật chặt vậy.

Cậu thở hổn hển kịch liệt, không nhận thức rõ cuối cùng là vị trí nào trên người mình mới khát khao được thương yêu hơn.

Trong lúc vẻ mặt cậu hốt hoảng, Lục Nghiễn Chi lại chẳng hề báo trước mà đột ngột liếm đầu lưỡi một vòng quanh đầu v* cậu, sau đó còn cắn nhẹ răng vào phần gốc rễ của thứ bất ngờ nhô lên kia, ngậm viên thịt gắng gượng vào miệng dùng sức mút một cái.

“Ưmm a! A… A Nghiễn, A Nghiễn… Hưmmm!” Vì kích thích bất ngờ không kịp đề phòng này mà Mục Đông kêu lên sợ hãi. Nơi bị hàm răng rắn chắc nhẹ nhàng cắn lấy vừa nóng vừa tê, đầu nhũ mới bị hành hạ đủ kiểu đột nhiên được thỏa mãn liền sung sướng đến bùng nổ, khoái cảm mềm mại theo từng đợt liếm láp và mút hôn mà lan tỏa khắp bốn phía. Cả người cậu như muốn nhũn ra, eo và đùi càng lúc càng không thể chịu lực, rốt cuộc hết kiên trì nổi mà khụy người xuống quỳ ngồi trên giường.

“A ưm… Rất thoải mái…”

Cậu vô thức tự lẩm bẩm, ngực phập phồng kịch liệt, khí cụ thẳng tắp dưới hạ thân cứng ngắc kề sát vào bụng, khiến cho da thịt nơi đó ẩm ướt một vùng. Mà chưa chờ cậu kịp tỉnh lại khỏi trận khoái cảm như thủy triều này, một bên đầu v* khác đã bị tay Lục Nghiễn Chi kẹp lấy. Mục Đông run lên một cái, cả lồng ngực liên tục phập phồng, phần cơ ngực vốn rõ ràng cũng như bị gặm cắn nắn bóp đến tan ra.

Có lẽ là bị kích thích quá đáng, một ngón tay Lục Nghiễn Chi đã chính thức thăm dò vào bên trong miệng huyệt cứ mấp máy của cậu, tuy huyệt đạo Mục Đông vẫn còn hơi khô khốc nhưng hắn lại chẳng gặp phải sự chống cự nào, dễ dàng cắm vào hơn phân nửa ngón tay.

Hắn chuyển động ngón tay mò tới tuyến tiền liệt, sau đó nhẹ nhàng ấn ấn mấy lần.

“A… Phía trước… Phía trước căng đau…”

Mục Đông thở gấp đến mức giọng nói cũng phát run, trên dưới người cậu đều bị khoái cảm ở các mức độ khác nhau thỏa mãn, ngay cả hai tay đang dính lại cũng sắp hết giữ nổi, nhiều lần suýt chút đứt ra. Sau khi nắm lấy đầu v* cậu khảy mấy cái, Lục Nghiễn Chi liền buông lỏng tay, nhưng trước khi Mục Đông kịp ngẩng đầu lên thì hắn đã ngậm lấy đầu nhũ này và vùng da thịt chung quanh, ra sức cắn một cái.

“A ư!!!” Chu vi quanh một bên đầu v* vì vậy mà hằn lên một vòng dấu răng sưng tấy rõ ràng, so với dấu hôn ửng hồng trên cổ và bả vai còn dễ thấy hơn nhiều lần.

Như là bị đánh dấu một ký hiệu mang hàm ý đầy tình dục vậy.

Nhận thức này khiến Mục Đông có cảm giác bị đối phương xâm chiếm chinh phục, cả người cậu như mất hết sức lực, không nhịn được tựa vào người Lục Nghiễn Chi.

Lần này hắn không hề tránh né cậu, ngực hắn cũng nóng bỏng hẳn lên, tim đập nhanh đến mức chẳng thua kém gì nhau.

Lục Nghiễn Chi đâm rút ngón tay mấy lần trong huyệt đạo Mục Đông, ấn ấn vào tuyến thể không chịu nổi trêu chọc kia, sau đó không thèm để ý đến sự níu kéo của hậu huyệt mềm mại mà rút ngón tay ra.

“Để tôi xem xem báo nhỏ của tôi có ngoan ngoãn nghe lời không, vẫn giữ chặt tay sau lưng, hửm?” Hắn vừa nói vừa sờ sờ bàn tay dính đầy dịch thể lên cổ tay cậu, sau khi cảm giác được hai cổ tay kia vẫn dính sát vào nhau, Lục Nghiễn Chi liền nghiêng đầu hôn lên thái dương mướt mồ hôi của Mục Đông.

“Ngoan lắm.” Hắn điều chỉnh lại cổ họng, khen ngợi đối phương bằng chất giọng khàn khàn nhuốm đầy tình dục, “Đứa trẻ ngoan biết nhẫn nại sẽ được nhận thưởng.”

Mục Đông đang dựa vào lồng ngực hắn nghe vậy liền thoáng ngẩng đầu, đôi mắt bị hành hạ đến hơi đỏ lên phủ kín một lớp hơi nước long lanh.

“Muốn được thưởng gì đây.” Lục Nghiễn Chi ra vẻ thờ ơ mà cong khóe môi, “Muốn tôi sờ vật nhỏ đáng thương đang khóc đến tội nghiệp dưới kia của em, hay là muốn nhận được một nụ hôn?”

Mục Đông lập tức giãy giụa giữa hai lựa chọn này. Bây giờ cậu đã cương đến mức đau đớn, nhưng rõ ràng vốn rất mong đợi hạ thể được nắm chặt lấy ra sức xoa nắn, nhưng vừa nghe đến hai chữ “nụ hôn” cậu liền run lên một cái.

Cho đến giờ Lục Nghiễn Chi vẫn chưa chịu hôn cậu. Thật sự quá gian xảo, thì ra là chờ để bây giờ chọc ghẹo cậu đây.

Nhưng mặc dù nhận ra ý xấu của đối phương, vẫn… không nhịn được muốn chui đầu vào bẫy của hắn.

So với nhục dục đang liều mạng kêu gào, cậu lại càng khát vọng được đối phương hôn hơn.

“Hôn…” Mục Đông cắn nhẹ đầu lưỡi đã mỏi nhừ vì mong đợi, cố gắng khắc chế ngọn lửa truyền đến từ dương v*t, “Hôn em.”

“Hôn…” Mục Đông cắn nhẹ đầu lưỡi đã mỏi nhừ vì mong đợi, cố gắng khắc chế ngọn lửa truyền đến từ dương v*t, “Hôn em.”



Lục Nghiễn Chi nghe vậy liền lộ ra ý cười nhẹ nhàng, gương mặt dịu dàng không có lấy nửa điểm đắc ý sau khi thực hiện được âm mưu, dường như hắn thật sự chỉ muốn thỏa mãn nguyện vọng của đối phương thôi vậy.

Lục Nghiễn Chi cúi đầu cọ môi vào môi Mục Đông, sau đó rốt cuộc cũng hôn lên như cậu mong muốn, dùng môi lưỡi xâm phạm khoang miệng thuần phục của cậu.

Lúc được hôn toàn thân Mục Đông đều hơi run lên, cậu không chống đỡ nổi đầu lưỡi đang khuấy đảo trong miệng mình kia, không chỉ bị hôn đến không khép miệng được mà ngay cả nước bọt cũng nuốt không trôi, tất cả đều tràn ra ngoài theo khóe miệng.

Cậu vẫn biết được đối phương hôn sẽ rất thoải mái, nhưng mà chưa từng giống như bây giờ, cảm giác như muốn hôn đến lên đỉnh. Loại ảo tưởng sai lầm này khiến tính khí cậu không ngừng run rẩy, còn thoáng chọc vào bụng cậu, ngoại trừ làm Mục Đông càng thêm khát khao ra thì chẳng hề thoải mái hơn chút nào.

Mục Đông gần như không nhịn được mà muốn ôm chặt lấy đối phương, cậu chịu đựng ra sức ma sát hai cổ tay vào nhau, hai bên cổ tay sợ là đều đã bị cọ đến sưng lên mới miễn cưỡng trụ được không tách rời khỏi nhau.

Đến tận lúc Lục Nghiễn Chi kết thúc nụ hôn này, Mục Đông mới hoảng hốt cảm thấy mình đã phát tình như động vật.

“Mục Đông, trên người em toàn là mùi vị tình ái, ăn thật ngon.”

Con ngươi Lục Nghiễn Chi dấy lên một ngọn lửa sau nụ hôn dài dằng dặc này. Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt ý loạn tình mê của đối phương tới nửa ngày, ngón tay không ngừng cọ xát đôi môi hơi sưng lên của cậu. Đến khi Mục Đông miễn cưỡng thở ra một hơi hắn mới nửa ôm nửa đỡ chàng trai sắp nhũn ra thành nước này vào lòng, để cho đối phương di chuyển đầu gối lảo đảo xoay người, đè thấp cơ thể cậu xuống đưa lưng về phía hắn quỳ nhoài ra trên giường.

Mục Đông như một con rối hình người để mặc hắn tùy ý sắp xếp, hai chân cậu mở rộng hết mức, mông thì vểnh lên thật cao như Lục Nghiễn Chi thích, có thể dễ dàng nhìn thấy miệng huyệt hơi đỏ lên giữa hai phiến mông, cả đáy chậu và túi trứng ẩm ướt giữa hai chân nữa. Eo cậu kiệt sức trũng xuống, kéo theo phần hông tạo thành một đường cong lồi lõm xinh đẹp. Vì hai tay vẫn phải cố định sau lưng nên cả người Mục Đông đều mất đi sự chống đỡ, chỉ có thể gắt gao ép người lên mặt nệm, cũng bởi vì tư thế xấu hổ này mà không có cách nào ức chế run rẩy.

Trái tim Lục Nghiễn Chi đập nhanh đến mức sắp vượt công suất, hắn không khỏi nhẹ nhàng giơ tay chậm rãi vuốt ve bờ mông căng mịn của đối phương, trên đó hai bên trái phải vẫn còn in rõ hai dấu bàn tay, hiển nhiên là vết tích do chính hắn lưu lại lúc ra sức xoa bóp ban nãy.

“Báo nhỏ, trên mông em còn in lại dấu tay tôi đó, dấu ấn kia thật là đỏ, chờ ngày mai ngủ dậy có khi nào vẫn còn vết ứ máu hình dáng hai bàn tay không?” Hắn nói với tốc độ rất chậm, còn cố ý dùng ngữ điệu mập mờ hạ lưu, lập tức nhìn thấy đối phương run rẩy một chút vì lời miêu tả của mình, miệng huyệt bị ngón tay quấy phá khe khẽ thít lại mấy lần, khiến Lục Nghiễn Chi không nhịn được xoay xoay ngón tay.

Mục Đông co rúm người, cắn môi không lên tiếng, nhưng trong đầu vì liên tưởng mới nảy ra mà khô nóng một trận, gần như muốn thiêu cháy chính cậu.

May mà Lục Nghiễn Chi chỉ thuận miệng trêu chọc cậu, hắn vươn tay sờ soạng bắp đùi Mục Đông một phát, chất lỏng từ tuyến tiền liệt dính đầy cả tay, sau đó dựa vào dịch thể trơn trợt này mà chen ngón tay vào hậu huyệt cậu.

Mục Đông không khỏi nín thở, từ đôi môi ngậm chặt thoát ra một tiếng rên.

“Bên trong em thật là nóng.” Lục Nghiễn Chi dễ dàng cắm hai ngón tay vào. Hắn tách hai ngón tay ra một chút kéo căng cơ vòng cậu, thế nhưng vì lời hắn nói mà miệng huyệt Mục Đông nhanh chóng co rút mạnh mẽ, siết chặt lấy hai ngón tay của hắn.

“Cái miệng nhỏ phía sau của em xấu hổ này.” Lục Nghiễn Chi thấp giọng cười nhẹ một tiếng, không chịu tha mà buông thêm một câu, động tác trên tay cũng chẳng ngừng lại, moi miệng huyệt vẽ vài vòng tròn, thỉnh thoảng còn đè ép lên tuyến tiền liệt của cậu.

Mục Đông càng không muốn để ý tới loại đùa giỡn này thì lại càng mẫn cảm, huyệt đạo của cậu cứ mút lấy ngón tay đối phương đưa đẩy không ngừng, nhìn có vẻ như muốn tống dị vật ra ngoài, nhưng lúc ngón tay muốn rút ra lại vội vã cuống cuồng cắn chặt lấy không chịu nhả.

Chẳng biết có phải bị phần khởi động dâm mỹ không nóng không lạnh ảnh hưởng không, hậu huyệt cậu giống như là chờ đến hơi cuống lên, thích ứng nhanh khác thường, mới đó mà đã có thể mặc cho ngón tay đối phương thuận lợi ra vào bên trong huyệt đạo.

Cho nên Lục Nghiễn Chi lần lượt gia tăng số lượng ngón tay, hậu huyệt của đối phương đặc biệt ngoan ngoãn thân mật với hắn, dần dần vì bị đâm chọc thời gian dài mà phân bố ra chút ít dịch ruột non. Chàng trai trước mặt hắn cũng thốt ra một tiếng hừ khiến lòng người rạo rực, thậm chí còn không ngừng co rúc cơ vòng, giống như là đang bất mãn giục  giã hắn.

Lục Nghiễn Chi cố nén ý nghĩ nôn nóng xuống, nhẫn nhịn làm đầy đủ mở rộng, đến cuối cùng tay hắn còn hơi run lên vì kiềm nén. Dục vọng của Mục Đông cứ lửng lơ không trên không dưới, hết nhịn nổi đành vô thức lắc eo, muốn bảo hắn đâm chọc nhanh lên một chút.

Lúc Lục Nghiễn Chi rút ngón tay ra, đối phương gần như nức nở một tiếng từ cổ họng. Hắn bị tiếng rên rỉ kéo dài này chọc cho máu huyết cuồn cuộn, trực tiếp đỡ lấy dương v*t của mình đặt ngay miệng huyệt đã bị chọc tới mềm ra, sau đó không hề ngừng lại mà trực tiếp đâm vào lút cán.

“Ưm a… A Nghiễn… Quá, quá căng…” Mục Đông kịch liệt thở dốc vì cảm giác bị lấp đầy thế này, suýt chút nữa quên luôn phải giữ tay cho chặt. Đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp nuốt cả dương v*t đối phương vào trong một lần thế này, may mà lúc mở rộng Lục Nghiễn Chi đã bỏ rất nhiều công sức, dù không quá trơn nhưng cũng không thấy đau mấy, trái lại huyệt đạo bị lấp đầy còn càng thêm ngứa ngáy.

Mục Đông chỉ cảm thấy dương v*t trước người cứng đến mức phát đau.

“Ha… Nhiệt tình vậy, báo nhỏ của tôi chờ sốt ruột lắm rồi đúng không?”

Sau khi xuyên vào đối phương Lục Nghiễn Chi hơi dừng lại một chút, thở hổn hển tiêu hóa khoái cảm lúc kéo căng huyệt đạo mịn màng ấm ấp kia. Hắn tách mông Mục Đông ra để lộ hoàn toàn miệng huyệt bị xâm phạm, cơ vòng của cậu còn đang mất khống chế co rút, mỗi lần đều đẩy ra hoặc hút vào một chút dịch thể sền sệt, khiến cho vùng quanh miệng huyệt trở nên ướt đẫm.

Lục Nghiễn Chi không nhịn được đưa ngón tay vào ấn xoa ngay chỗ giao hợp, sau đó động eo khẽ chuyển động trong cơ thể đối phương, nhanh chóng xoa xoa bắp thịt căng thẳng kia mềm ra, trong lúc liên tục bị đâm chọc nó cũng lập tức sưng hồng lên.

Mục Đông bị an ủi bên ngoài miệng huyệt làm cho nhũn cả eo, cậu chẳng còn sức lực cũng chẳng muốn chống cự, chỉ nghe lời thừa nhận khoái cảm tình dục mang lại, đến cả hậu huyệt bị làm phiền cũng hơi bắt đầu ngứa ngáy, khiến cho cậu nhanh chóng trầm mê vào bể dục, phát ra tiếng rên hừ hừ đứt quãng.

Lục Nghiễn Chi không cố ý kích thích vào tuyến tiền liệt của cậu, chỉ dần dần tăng nhanh tốc độ và lực độ va chạm, thân thể va chạm vào quanh miệng huyệt phát ra tiếng động nhẹ nhàng, không lâu sau tiếng vang đó cũng chẳng thể che nổi tiếng nước dính dấp trong cơ thể Mục Đông. Cậu bị va chạm đến mức thân thể lắc lư liên tục, cánh tay cũng sưng lên ê ẩm không chịu nổi lực. Mục Đông không nhịn nổi trở một tay nắm lấy cổ tay còn lại, bấy giờ mới giữ không cho hai cổ tay tách rời khỏi nhau.

Nhưng mà Lục Nghiễn Chi lại vỗ vỗ cổ tay cậu, dứt khoát lôi kéo chúng rời ra.

“Chỉ được đè lên, không cho lấy tay nắm.” Hắn hà khắc yêu cầu, cho dù chàng trai trước mặt yếu thế phát ra tiếng nghẹn ngào xin tha cũng chẳng hề dao động, thậm chí còn ra sức va chạm vào người cậu một phát, suýt chút khiến Mục Đông run chân đến ngã nhào lên giường.

“Không, ưmm… không được, cánh tay xót quá… A ưmm, ưm… không kiên trì nổi…”

Mục Đông mất công mất sức miễn cưỡng ép chặt hai cổ tay vào nhau lần nữa, nhưng một giây tiếp theo đã bị cú đâm từ sau lưng làm cho lắc lư bất ổn. Cậu siết chặt nắm tay muốn giãy giụa một chút, cuối cùng vẫn không thể chịu nổi, hai tay dần dần buông thõng xuống theo từng đợt lay động không ngừng.

Trước khi cậu hoàn toàn không kiên trì nổi, Lục Nghiễn Chi đã duỗi tay nắm chặt lấy cổ tay cậu, sau đó kéo chúng ra sau cố định lại. Hai cánh tay Mục Đông vì vậy mà đau đớn rã rời một trận, dứt khoát thu lại hết ức lực, mặc kệ đối phương kéo mạnh.

Bộ dạng như vậy giống như bị hắn trói chặt hai tay lôi kéo thao lộng. Mục Đông vốn vì lực đạo của Lục Nghiễn Chi lúc đâm chọc mà không khống chế được nghiêng về phía trước, lần này lại bị cố định tại chỗ, chỉ có thể chịu đựng toàn bộ mỗi một lần xâm phạm vào sâu trong huyệt đạo.

Mục Đông cảm thấy mình sắp bị Lục Nghiễn Chi vò nát nuốt vào bụng, thế nhưng hậu huyệt ma sát không ngừng lại thành thật phát ra tín hiệu hưng phấn, khiến cho cậu không nảy sinh nổi nửa chút suy nghĩ chống cự. Bên trong huyệt đã ướt đẫm, dịch thể ấm nóng theo từng đợt ra vào của dương v*t mà tràn ra khỏi miệng, chảy xuống thuận theo bắp đùi khiến chỗ đầu gối cậu đang dùng sức cũng ướt đẫm một vùng.

Hiện giờ quả thật cậu đang bị đối phương làm cho trước sau đều khóc lên.

“Mục Đông, cái miệng phía sau của em thật sự quá ngoan, liều mạng muốn nuốt lấy tôi này, là đã bị tôi thu phục rồi, cắm vào còn có thể biến mềm biến ướt sao?” Cố tình Lục Nghiễn Chi lại thích nói chút lời hạ lưu kích thích cậu vào lúc cậu trở nên phòng túng. Mục Đông cắn môi, ra sức chống đỡ phản bác một câu.

“Không, a ưmmm! Không có… Đều tại anh… Aaa…”

Lục Nghiễn Chi nghe vậy liền nở nụ cười, không có chút khó chịu nào đối với sự mạnh miệng của đối phương.

Báo nhỏ của hắn chịu tranh luận chính là đang thân thiết hơn với hắn, hắn vui mừng còn chẳng kịp. Thế nhưng hắn cũng không định cứ vậy mà im lặng, không bắt nạt đối phương tàn nhẫn hơn một chút thì trong lòng hắn sẽ không thỏa mãn.

“Trách tôi sao.” Lục Nghiễn Chi nhẹ giọng, không nhanh không chậm nói trong lúc thở dốc, “Thật đau lòng quá, vậy tôi càng phải cố gắng thêm chút nữa, đúng không?”

Thoáng chốc sau lưng Mục Đông đã tê rần, theo bản năng muốn giãy hai tay khỏi tay đối phương, thế nhưng Lục Nghiễn Chi lại vừa nắm chặt lấy cổ tay cậu vừa rút thứ thô cứng trong thân thể ra hơn phân nửa.

Một giây sau hắn lại mạnh mẽ đẩy người đâm dương v*t vào, chưa kịp chờ cho Mục Đông thốt hết tiếng kêu sợ hãi đã rút ra lần nữa, lặp lại cú đâm kịch liệt như vậy.

“Aaaaa… A Nghiễn! Em sai, a ưmmm! Đừng mà… Đừng, haaa!”

Mục Đông bị tóm lấy hai tay, hoàn toàn không tránh thoát được kiểu thao lộng hung ác này, nhất thời chỉ có thể phát ra tiếng gào khóc và tiếng cầu xin tha thứ khàn khàn, phần thịt đùi cũng bị ma sát đỏ bừng một mảnh, gần như in xuống cả dấu tay sẫm màu.

Do bị đâm chọc mà cơ thể Mục Đông trước sau đều rung động liên tục, tính khí vểnh cao cũng vì động tác kịch liệt mà lay động, mỗi lần dương v*t đối phương tiến vào sâu trong huyệt đạo đều có thể khiến tính khí của Mục Đông đánh vào bụng dưới cậu theo quán tính, thậm chí còn vung vãi cả chất lỏng tuyến tiền liệt lên lồng ngực cậu.

Mục Đông cảm giác như thân thể mình bắt đầu bốc cháy từ nơi giao hợp, hai tay bị khống chế chặt chẽ đã chẳng còn cảm nhận được đau nhức, trái lại chỉ có cảm giác tê dại, khiến cả nửa người cậu hết nhận thức được gì, chỉ nửa thân dưới là vẫn còn phải tiếp thu khoái cảm kích thích vượt quá khả năng tiếp thu.

“Hưm… Mục Đông, huyệt đạo của em đang hút lấy tôi này, ra sức ngậm chặt đến vậy, hoàn toàn không giống như không muốn chút nào.”

Lục Nghiễn Chi vốn chỉ định chọc ghẹo đối phương mấy lần, sau đó sẽ dịu dàng một chút. Thế nhưng thân thể Mục Đông lại khiến hắn phát nghiện, huyệt đạo của cậu bị ma sát đến co rút, mỗi lần thít chặt lấy hắn đều làm hắn thoải mái đến ngứa ngáy khắp hạ thân, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, từng giọt lác đác rơi xuống eo và mông cậu.

Lục Nghiễn Chi không khống chế được kéo dài kiểu xâm phạm kịch liệt này, đặc biệt là lúc đối phương phát ra những tiếng nức nở và rên rỉ như sắp hỏng mất, gần như khiến hắn muốn lập tức chơi cậu đến bắn ra.

Mãi đến tận khi Mục Đông thật sự khóc nấc lên, Lục Nghiễn Chi mới thoáng chốc hồi thần, hơi tỉnh táo lại một chút. Lúc này hậu huyệt đối phương đã bị hắn hoàn toàn mở rộng, thế nhưng huyệt đạo nóng bỏng ẩm ướt cứ co giật mãi, giống như bị dòng điện kích thích qua vậy, liều mạng siết chặt mút lấy khí cụ hắn.

Lục Nghiễn Chi sảng khoái đến mức hơi có cảm giác muốn bắn tinh, thế nhưng tiếng khóc nức nở của đối phương lại làm hắn mềm lòng vô cùng. Hắn cảm thấy mình đúng là chơi đùa người ta lần sau đều quá đáng hơn lần trước, mấy lần gần đây luôn bức ép cậu đến rơi nước mắt.

Mục Đông lớn đến từng này, e là nước mắt hai mươi năm trời gộp lại cũng không nhiều bằng lúc cậu ở trên giường của hắn.

Lục Nghiễn Chi hơi tỉnh lại một chút, há miệng lớn thở hổn hển, thả chậm nhịp độ đâm rút, sau đó cẩn thận buông tay Mục Đông ra, cúi xuống ôm người vào lòng hôn một cái.

Lúc được hôn Mục Đông phát ra một tiếng nghẹn ngào khiến người khác đau lòng. Lục Nghiễn Chi không nhịn được nhẹ nhàng cắn cắn sau gáy đối phương, sau đó chậm rãi thả cậu ngã xuống giường, đồng thời nhấc một bên chân cậu lên, duy trì trạng thái tiến vào mà lật người cậu lại.

Vì thế mà dương v*t hắn bên trong huyệt đạo cậu cũng xoay chuyển nửa vòng, không chỉ khiến Mục Đông phát ra tiếng rên rỉ kéo dài mà còn khiến tính khí bị lạnh nhạt của cậu bất lực co rúm mấy lần.

Nhưng tốt xấu gì Mục Đông cũng đã có thể thả lỏng cơ thể nằm thẳng trên giường, Lục Nghiễn Chi đưa tay cọ cọ nước mắt trên mặt đối phương, sau đó vừa cúi đầu hôn chụt lên khóe mắt cậu, vừa tóm lấy eo cậu tiếp tục cắm vào lúc sâu lúc cạn.

Lúc này căn bản hắn không dừng lại được, dù có lòng muốn dịu dàng một chút, nhưng cho dù là huyệt đạo co rút càng lúc càng kịch liệt của người dưới thân, hay là gương mặt bị tình dục quấy nhiễu của cậu, đều kích thích thần kinh hắn khiến hắn hưng phấn không thôi.

Hắn nhìn thấy khí cụ đối phương đã bắt đầu phun ra từng đợt dịch thể tuyến tiền liệt trong suốt, bao tinh hoàn không ngừng lay động cũng nặng trình trịch, dường như đã sớm tích đầy tinh dịch, chỉ còn chờ thời điểm đột phá giới hạn để bộc phát ra.

Thậm chí còn có vài lần Mục Đông không nhịn được muốn đưa tay tự an ủi, nhưng vì cánh tay bủn rủn vô lực không nâng nổi nên chỉ có thể bất lực cắn môi, bị đoạn nhạc dạo cao trào dài dằng dặc hành hạ đến run rẩy cả người, đến tiếng rên rỉ cũng trở nên khản đặc.

Lục Nghiễn Chi không tự chủ tăng nhanh tốc độ đâm chọc, mỗi lần đều ra sức cọ vào tuyến tiền liệt của đối phương, đồng thời cúi người xuống vụn vặt hôn môi để an ủi Mục Đông. dương v*t cậu nhanh chóng ê ẩm sưng lớn lên vì thế, cũng tiến vào giai đoạn trước cao trào làm cả người nhũn ra nhưng muốn ngừng mà không được.

Vì đoạn nước rút trước cao trào mà Lục Nghiễn Chi thao lộng càng lúc càng kịch liệt, làm người trong lòng đến mức muốn đứt rời ra từng mảnh, thân thể dưới người hắn xộc xệch rung động, mất khống chế đến mức hết thốt ra nổi một âm tiết nào, vậy mà vẫn loáng thoáng gọi tên của hắn.

“Haaa! Không, A Nghiễn… A Nghiễn! A ưm… Ưmmmm!”

Tiếng kêu gào câu dẫn Lục Nghiễn Chi đến ý loạn tình mê, hô hấp càng thêm ồ ồ.

Đột nhiên Mục Đông hơi vểnh eo lên, cơ bụng cũng căng ra giống như một con cá thiếu dưỡng khí, giãy giụa uốn éo người như muốn tránh thoát khỏi lồng ngực của hắn. Lục Nghiễn Chi ấn eo cậu lại đè người xuống giường, một giây sau dương v*t liền bị hậu huyệt co chặt cắn mạnh một phát, đồng thời bị co giật mãnh liệt đè ép đến tê cả da đầu, đầu óc thậm chí trống rỗng trong phút chốc.

Hắn không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, nhưng âm thanh đấy lập tức bị tiếng rít gào của Mục Đông át mất.

“Aaa… A Nghiễn! A Nghiễn cứu em… Thật kì lạ… Ưmm a! Bắn, bắn rồi… Haaa… Aaaa!”

Trái tim Lục Nghiễn Chi quả thật bị tiếng gào khóc này làm cho tan chảy, thân thể hắn căng thẳng run một phát, sau đó liền cảm thấy linh khẩu hơi xót, cảm giác bắn tinh như nước lũ tràn bờ đê dâng lên nhấn chìm hắn.

Hắn làm báo nhỏ của hắn đến bắn ra.

Lục Nghiễn Chi không tự chủ quét tầm mắt xuống dưới, vừa vặn nhìn thấy một luồng tinh dịch sền sệt phun ra, rớt xuống lồng ngực phập phồng không ngừng của cậu. Luồng dịch thể còn sót lại không bắn nữa, thay vào đó cứ trào ra từng đợt từng đợt không ngừng từ đỉnh linh khẩu, chảy xuống dọc theo dương v*t co rúm, thậm chí còn chảy tới nơi giao hợp của hai người, theo từng động tác xỏ xuyên của hắn mà đánh ra từng đợt bọt mép tí ti.

Lục Nghiễn Chi hơi khó thở, hắn không hề ngừng động tác đâm rút trong lúc Mục Đông cao trào, trái lại càng dùng sức thao lộng huyệt đạo liều mạng co rút của cậu khi bắn tinh. Sau đó hắn cúi đầu gầm nhẹ một tiếng trầm muộn, cuối cùng mới đâm mạnh dương v*t vào nơi thật sâu trong huyệt đạo, run rẩy thoải mái bắn ra.

“A Nghiễn! A… A Nghiễn…”

Trong lúc hắn bắn thân thể Mục Đông cũng rung động vài lần, tiếp đấy liền bị người đàn ông bên trên cúi xuống ôm vào ngực. Thân thể cậu vì bị làm bắn nên mẫn cảm vô cùng, dù Lục Nghiễn Chi có cố ý động viên hôn môi hay xoa xoa lưng cậu, cậu vẫn cảm thấy cơ thể có một loại dị trạng khó mà diễn tả bằng lời.

“Tuyến tiền liệt… Haa ưm, chỗ tuyến tiền liệt có cảm giác rất kì lạ. Rõ ràng đã, đã bắn… Nhưng mà vì sao vẫn đau xót như vậy….” Vừa nói Mục Đông vừa không nhịn nổi cọ cọ lên người Lục Nghiễn Chi, mãi đến khi được ôm chặt hơn cậu mới bớt run rẩy một chút.

“Đau xót?” Lục Nghiễn Chi dịu giọng hỏi ngược một câu, kiên nhẫn cọ môi lên mi tâm đối phương, “Ngoan, thả lỏng cơ thể ra, đừng căng thẳng siết chặt tới mức đó. Đấy chỉ là khoái cảm còn sót lại sau cao trào thôi, càng căng thẳng càng khó chịu, nhịn một chút thì sẽ nhanh chóng thoải mái.”

Hắn vừa nói vừa chậm rãi rút dương v*t còn bán cương của mình ra khỏi hậu huyệt cậu. Trong quá trình này Mục Đông vẫn cắn môi không lên tiếng, mãi đến khi hắn hoàn toàn rời khỏi miệng huyệt ấm áp kia, cậu mới thở hổn hển nhũn cả người ra trong lồng ngực hắn.

“Ngoan lắm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát đi.” Lục Nghiễn Chi vỗ nhẹ lưng cậu, nhất thời cảm thấy trong lòng thỏa mãn cực kỳ. Hắn cong khóe môi lộ ra ý cười hài lòng, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu đối phương.

“Có ngủ cũng không sao, tôi sẽ làm sạch giúp em, cho nên cứ thả lỏng chút đi, hửm?”

Mục Đông nghe vậy rốt cuộc cũng bị trấn an nhanh chóng, rơi vào một trạng thái lười nhác rã rời. Vốn cậu còn muốn tắm rửa chung với hắn, nhưng vừa được hắn vỗ lưng đã mở mắt hết muốn nổi.

Lục Nghiễn Chi duy trì tư thế này không nhúc nhích, động tác trên tay cũng càng ngày càng nhẹ nhàng chậm rãi, mãi đến tận khi người trong lòng hắn trầm trầm ngủ say, hắn mới ngồi dậy, ôm đối phương vào phòng tắm cẩn thận rửa sạch một lần.



Hôm sau lúc tỉnh lại, lần đầu tiên trong đời Mục Đông được trải nghiệm cảm giác bị làm đến không xuống giường được.

Bắp đùi cậu đau đớn mệt mỏi đến không động đậy nổi. Mục Đông cố gắng hết sức định xuống đất, kết quả mũi chân còn chưa chạm được sàn thì đùi đã bị chuột rút.

Sau đó là một trận lộn xộn, Lục Nghiễn Chi ấn chân cậu lại ra sức xoa bóp cơ bắp giúp cậu. Mục Đông đau đến mức trào ra một trận nước mắt sinh lý, gần như là tàn bạo trừng kẻ bày trò trước mặt.

Lục Nghiễn Chi cười đến hiền lành.

Vì vậy Mục Đông chỉ có thể lạnh mặt để đối phương ôm mình vào buồng tắm đi vệ sinh, sau đó rửa mặt.

Nhưng mà cậu không cầm nổi ly để xúc miệng, cũng chẳng nâng nổi tay mà đánh răng.

Cánh tay của cậu quả thật giống như bị đối phương chơi đến hỏng, vừa đau xót vừa mềm nhũn, đến cả cầm cái khăn ướt cũng run rẩy như bị Parkinson, vết ứ máu trên cổ tay cực kỳ dọa người. Cho nên đương nhiên cậu cũng chẳng cầm nổi chén đũa, chỉ có thể làm tổ trên giường để Lục Nghiễn Chi đút cho từng miếng từng miếng.

Ngoài ra, mông cậu quả nhiên nổi lên vết máu ứ đọng như dự liệu, dấu vết hình bàn tay thoạt nhìn dâm mỹ đến khó tưởng tượng nổi.

Mục Đông cảm thấy mình hận Lục Nghiễn Chi muốn chết, mà phần hận ý này kéo dài được tới tận tối hôm đó, mãi đến khi đối phương vì làm cậu vui lòng mà lần đầu tiên vào bếp nấu cháo cho cậu mới thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv