Hợp Đồng Bao Dưỡng

Chương 34: Đừng lên tiếng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Cậu cảm thấy bản thân nhất định đã bị khoái cảm làm cho choáng váng, lúc Lục Nghiễn Chi bắt đầu động eo thao cậu, vậy mà cậu lại kề lại gần, cọ cọ môi mình lên cằm đối phương.



Cằm Lục Nghiễn Chi vừa ngứa vừa tê vì loại đụng chạm nhẹ nhàng này. Hắn hít vào một hơi, ngắt eo đối phương một phát rồi dùng sức đâm lên trên. Lúc thân thể đụng vào nhau còn phát ra tiếng vang rõ ràng, dịch trơn kẹt lại trong cơ thể Mục Đông cũng bị khuấy động mạnh mẽ, thậm chí cậu còn cảm giác được trong người có chất lỏng đang dao động.   

“A, aaa!” Mục Đông lập tức kêu lên thất thanh, Lục Nghiễn Chi ra vào trong cơ thể cậu với cường độ rất nhanh, vách trong hậu huyệt bị ma sát mạnh mẽ, mặc dù không cố gắng đâm vào tuyến tiền liệt nhưng cũng khiến cậu mẫn cảm đến mức run rẩy liên tục.

Cậu thậm chí còn vô thức nâng eo hùa theo động tác của Lục Nghiễn Chi, nhưng đồng thời lại bị đâm đến mức cả người nhũn ra, chưa nhúc nhích được mấy lần đã không động nổi nữa, căn bản chẳng theo kịp tốc độ của hắn. Cậu chỉ có thể mặc đối phương dùng sức, bị động tác đâm chọc của hắn làm sợ hãi cả người.

“Báo nhỏ, có phải tôi còn nợ cậu một nụ hôn không?” Lúc nói lời này giọng Lục Nghiễn Chi vừa khàn khàn vừa lộ ra ý cười, khiến cho đối phương không kiềm chế được phải ngẩng đầu nhìn hắn.

Lúc này khóe mắt của hắn vì động tình mà đỏ ửng lên một lớp mỏng, đôi môi mới hôn lúc nãy cũng bị thấm ướt, lúc thở dốc còn hơi hé mở, phả ra chút hơi nước nhàn nhạt.

Mục Đông thoáng thất thần. Cho tới giờ cậu chưa từng nhìn kỹ gương mặt đối phương lúc làm tình, lúc này mới phát hiện, thì ra người bình thường nhìn thành thục phong lưu như vậy, vào thời điểm này cũng sẽ trở nên… rất đẹp.

Cậu không nhịn được vươn tay muốn chạm vào khóe mắt đối phương, thế nhưng đầu ngón tay vừa run rẩy bất ổn đụng vào hắn thì đã bị bắt được.

“Làm gì đây?” Lục Nghiễn Chi nhẹ giọng hỏi, sau đó đưa bàn tay đối phương lên môi mình, không nhẹ không nặng gặm cắn đầu ngón tay cậu.

Mục Đông chỉ cảm thấy một trận tê dại khó ức chế như dòng diện phóng thẳng từ đầu ngón tay lên ngực trong nháy mắt, khiến cho cậu dồn dập thở hổn hển mấy lần. Cậu không nhịn được muốn rút tay về, nhưng trái lại còn bị đối phương dùng sức kéo một phát, nhào vào trên người hắn.

Lục Nghiễn Chi nhìn người trong lòng có hơi chật vật, phát ra một tiếng cười trầm thấp. Hắn đè chặt gáy cậu khiến cậu phải cúi xuống, sau đó hôn lên lần nữa.

Lần này Mục Đông chỉ hơi khựng lại một chút liền thuận theo hé miệng ra, chủ động đưa đầu lưỡi quấn lấy đối phương. Vì vậy tiếng rên rỉ của cậu đều bị chặn lại trong miệng, đứt quãng nặng nề mà mềm nhũn.

Phản ứng của cậu như thế khiến Lục Nghiễn Chi rất thích, hắn một bên vừa tỉ mỉ liếm láp đầu lưỡi cậu, một bên dùng tay xoa xoa vùng lưng và xương sống, làm cho Mục Đông thoải mái ưỡn thẳng lưng, không nhịn được ôm lấy cổ đối phương, siết chặt quần áo đã lỏng lẻo của hắn.

Lục Nghiễn Chi cũng không định kết thúc nụ hôn này quá nhanh. Hắn phát hiện lúc được mình hôn môi Mục Đông sẽ chậm rãi tỉnh táo lại, hậu huyệt so với lúc mới bắt đầu thì thả lỏng hơn nhiều, rồi lại vừa khớp bao chặt lấy tính khí hắn, khiến cho hắn mỗi lần ra vào đều có cảm giác như được mút lấy.

Lần này hình như là lần làm tình mà cậu có trạng thái tốt nhất. Lần đầu bởi vì là đêm đầu tiên nên có hơi lo sợ quá mức, lần hai vì thiếu bôi trơn nên hơi thô bạo… Còn lần này mỗi một phản ứng của Mục Đông đều đang nói cho hắn biết, thân thể của cậu thích bị hắn đối xử như vậy đến mức nào.

Không cần biết là mỗi lần dùng sức đâm vào thật sâu trong hậu huyệt, hay là nụ hôn thân mật như vậy.

Đây thực sự là không thể tốt hơn.

Lục Nghiễn Chi đưa tay trượt xuống dọc theo vết hõm nơi sống lưng đối phương, cuối cùng dò ngón tay vào khe mông đã vô cùng ẩm ướt của cậu. Hắn chậm rãi cọ ngón tay vào xương cụt đối phương, chờ nơi ấy không khống chế được mà run lên mới chuyển sang nắn bóp bờ mông cậu.

Trước giờ Mục Đông không có cách nào chống lại âu yếm như vậy. Cậu hốt hoảng cảm thấy máy điều hòa trong phòng đã không còn tác dụng, hiện giờ cả người cậu toàn là mồ hôi, cho dù là khí cụ đang chuyển động không ngừng trong hậu huyệt hay là trái tim đập gấp gáp kia, đều khiến cậu có cảm giác nóng bỏng không thôi.

Mục Đông dường như đã lún sâu vào cơn tình ái êm dịu mà cực kỳ nóng bỏng này, nhưng giữa lúc cậu sắp không thở nổi dưới sự kích thích hôn môi và xoa nắn cùng lúc, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên gần trong gang tấc.

Cậu giống như bị thức tỉnh, cả người bỗng dưng run lên.

Là tiếng chuông điện thoại di động của Lục Nghiễn Chi.

Mục Đông bị hôn đến mức đầu óc hơi mơ màng, đang do dự xem có nên ngồi thẳng lên kết thúc nụ hôn này không thì đã bị đối phương đè gáy lại.

“Đừng để ý nó.” Lục Nghiễn Chi thoáng buông lỏng môi cậu ra, nhẹ giọng nói một câu rồi đột nhiên tiến sâu vào hậu huyệt, đồng thời dùng sức tiếp tục hôn Mục Đông.

“A ưm!” Tiếng rên rỉ Mục Đông bộc phát ra lập tức bị chặn ngược vào, bên tai cậu tràn ngập tiếng chuông đơn điệu lặp lại, thế nhưng cậu chẳng hề để ý. Vì cú đâm mới rồi mà hậu huyệt cậu siết chặt, kẹp mạnh lấy dương v*t đối phương. Mà lần này Lục Nghiễn Chi hôn có chút hung ác, lưỡi cậu bị quấn lấy hút liên tục, nước bọt tràn ra từ khóe miệng thuận theo cần cổ chảy dọc xuống xương quai xanh.

Nhất thời hai người đều thoải mái đến tê dại cả da đầu. Lục Nghiễn Chi tăng nhanh tốc độ thao lộng đối phương, buộc cậu lúc thẳng người lại phải dồn dập thở hổn hển không ngừng, âm thanh phát ra y như đang rên rỉ.

Chuông điện thoại không biết đã ngừng từ lúc nào, tới khi Lục Nghiễn Chi rốt cuộc cũng chịu tha cho cậu thì đôi môi Mục Đông đã bị hắn làm cho hơi sưng lên, trên ngực cũng dính đầy nước bọt. Trong lúc cậu còn chưa tỉnh táo lại, hắn đã nâng mông cậu lên rút khí cụ ra hơn phân nửa, chất lỏng bị chặn trong hậu huyệt hơi tràn ra một chút, dính dấp chảy xuống dọc bắp đùi, làm bẩn hết quần áo đã cởi phân nửa của hắn.

Sau đó Lục Nghiễn Chi siết lấy eo đối phương tiếp tục nhấn người cậu xuống, dựa theo trọng lực dương v*t lập tức đâm vào thật sâu trong hậu huyệt Mục Đông.

“A ưm! A... Lục tổng ngài, ha ưmm… Quá sâu, ư…”

Tiếng rên rỉ đột nhiên cất cao của Mục Đông đã bắt đầu run rẩy, hậu huyệt cậu co quắp một trận, bắp đùi cũng hơi giật theo. Nhưng còn chưa kịp lấy lại sức từ làn sóng khoái cảm kịch liệt này, cậu đã cảm thấy tính khí trong hậu huyệt mình gần như bị rút cả cây ra ngoài.

“Không, đừng tiếp tục…” Bởi vì một loại khủng hoảng khó tả mà cậu cứ nâng eo lên không chịu ngồi xuống, nhưng thực tế chính cậu cũng không thể nói rõ rốt cuộc từ tận đáy lòng bản thân mình có chống cự chuyện sắp xảy đến kế tiếp không.

Chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, lần này quả thực Lục Nghiễn Chi cũng dừng động tác lại mò tìm di động, vậy mà Mục Đông lại cảm thấy một cảm giác mất mát trong lòng.

Lục Nghiễn Chi mất gần nửa phút mới móc được chiếc di động đang kêu không ngừng trong túi quần mình ra, gương mặt lộ vẻ không kiên nhẫn. Nhưng khi hắn nhìn rõ tên hiển thị trên màn hình, lông mày nhất thời còn nhíu chặt lại một chút.

“Xuỵt, báo nhỏ đừng lên tiếng, tôi phải bắt máy.”

Mục Đông nhất thời vùi mặt vào lồng ngực đối phương, ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng. Cậu mượn cơ hội này nằm ngoài lên người Lục Nghiễn Chi, cố gắng hít sâu ổn định lại nhịp tim của chính mình. Khí cụ đối phương vừa vặn kẹt ngay tuyến tiền liệt cậu, điều này khiến Mục Đông hoàn toàn không dám nhúc nhích, sợ mình sẽ phát ra âm thanh trong lúc hắn nghe điện thoại.

Lục Nghiễn Chi thấy đối phương lập tức yên tĩnh như vậy, không nhịn được sờ sờ đầu cậu. Hắn ho nhẹ một tiếng điều chỉnh lại giọng nói của mình, sau đó ấn nút nghe, kề di động vào tai.

“Alo, cha.” Lúc mở miệng giọng nói của hắn không nghe ra nửa điểm bị tình dục quấy rầy, thậm chí còn lạnh nhạt hơn khi nói chuyện bình thường một chút.

Cơ thể Mục Đông vì danh xưng trong miệng hắn mà đột nhiên căng thẳng lên, hậu huyệt vốn thả lỏng cũng bỗng dưng trở nên chặt chẽ, siết lấy đỉnh khí cụ mà cậu không chịu nổi kia. Hiển nhiên cậu cũng hơi khó chịu vì động tác co rụt mất khống chế này, nhưng một tiếng vang cũng không dám phát ra, chỉ có thể run đầu gối siết chặt lấy quần áo Lục Nghiễn Chi rồi cọ cọ lên người hắn.

Hô hấp Lục Nghiễn Chi lập tức cứng lại, suýt chút nữa đã phát ra tiếng hít khí. Bàn tay cầm di động của hắn hơi run lên, không nhịn được dùng bàn tay còn lại nhéo một phát lên bờ mông đối phương xem như trừng phạt.

Một giây sau hắn liền phát hiện ra, hắn đúng là tự lấy đá đập chân mình.

Hiển nhiên Mục Đông bị hắn nhéo đến mức giống như xù lông lên, cả người đều cứng lại. Cậu vừa khó nhịn vừa bất lực túm lấy quần áo nhăn nhúm của hắn, dù đã tự cắn môi mình đến trắng bệch nhưng vẫn không nhịn được phát ra tiếng hừ khẽ.

Cùng lúc đó huyệt đạo của cậu lại co rút một trận thật nhanh. Hình như chàng trai cứng người nửa ngày không dám nhúc nhích trong lồng ngực Lục Nghiễn Chi rốt cuộc cũng không kiên trì nổi nữa, thậm chí còn lung lay hạ eo, chủ động dùng hậu huyệt cắn lấy dương v*t hắn rồi lên xuống hai lần.

Mồ hôi trên trán Lục Nghiễn Chi chảy dọc theo gò má rồi đọng lại dưới cằm, khiến cho hắn có hơi ngứa ngáy. Hắn nghiêng đầu nhún vai lau mồ hôi mình lên áo, trong đầu nhất thời lóe lên ý nghĩ đè Mục Đông xuống đất biến đổi vài trò chơi cậu đến phát khóc.

May là giọng nói cứng nhắc đơn điệu của cha hắn phát ra từ di động kịp gọi hồn hắn về, ông có chút phê bình kín đáo vì sự im lặng của hắn. Lục Nghiễn Chi chỉ có liều mạng khống chế giọng nói, không chút dấu vết đáp lại cha mình vài câu.

Ông gọi tới chỉ để dò hỏi công việc của hắn theo lệ, nếu không thời điểm này e là hắn không còn tâm trạng dư thừa nào mà ứng phó với đối phương. Trong âm thanh của hắn khó tránh khỏi mang theo một tia chịu đựng ngấm ngầm, chỉ hy vọng người cha có tác phong sống vô vị như chính bản thân ông sẽ không ra nghe được điểm sai sai trong đó.

Mặc dù cha không can thiệp gì vào cuộc sống riêng tư hỗn loạn của Lục Nghiễn Chi, nhưng trong lúc trò chuyện với đối phương lại ôm một chàng trai khác trong lòng mà chơi, nếu bị ông biết được thì quả thực quá thiếu tôn trọng.

Cuộc trò chuyện có lệ này nhanh chóng đi đến hồi kết, trong lòng Lục Nghiễn Chi thầm thở ra một hơi. Nhưng hắn bỗng nhiên cảm giác được Mục Đông giống như không còn chút sức nào, hai tay đang ôm bả vai hắn thậm chí còn trượt xuống một chút.

Ngay sau đó người trong ngực hắn liền run rẩy hai chân hạ người xuống, dương v*t thô cứng của hắn vì vậy mà bị nuốt vào hơn phân nửa. Hô hấp Lục Nghiễn Chi lập tức loạn nhịp, không ngờ đối phương vậy mà còn dùng sức ôm chặt lấy hắn, sau đó giống như không chịu từ bỏ mà dồn toàn bộ sức lực, thân thể run rẩy mấy lần, mất công mất sức nâng eo lên lần nữa.

Lục Nghiễn Chi quả thực bị hành động vô thức này của Mục Đông giày vò tới mức lửa tình bùng cháy. Hắn biết đối phương giữ tư thế bất động cũng rất khó khăn, huống hồ gì khí cụ của hắn còn cắm bên trong hậu huyệt cậu. Thế nhưng bộ dạng cậu thế này lại đang khiêu chiến sức khắc chế của hắn, vừa nãy hắn nên trực tiếp đâm thẳng vào sâu trong huyệt đạo rồi hãy nghe điện thoại.

Hoặc là căn bản hắn nên cho cuộc gọi này đi gặp quỷ ngay từ đầu, ngược lại cũng đâu phải lần đầu tiên hắn không nhận điện thoại của cha.

Trong đầu hắn vì động tác gây hấn vừa rồi của Mục Đông mà loạn lên tùng phèo, mắt thấy trong lời cha bắt đầu xuất hiện dấu hiệu chấm dứt cuộc gọi, đồng thời chàng trai mới đàng hoàng được một lúc trong lồng ngực lại bắt đầu trêu chọc hắn vài lần.

Mục Đông đã không còn khống chế được bản thân thở dốc, chỉ có thể cố gắng hạ thấp âm lượng, bởi vậy bèn há miệng cắn vào vai đối phương, ngậm chặt mọi khả năng phát ra tiếng rên rỉ ngược vào trong. Phần vai áo Lục Nghiễn Chi đều bị nước miếng cậu thấm ướt, nhưng cậu lại dần dần không còn cách nào phớt lờ dị dạng dưới hạ thân.

Huyệt đạo của cậu vốn đã gần bị Lục Nghiễn Chi chơi đến mở ra, vất vả lắm mới thích ứng được với chiều sâu và kích cỡ này, chính là lúc hứng thú bị gợi lên bắt đầu ham muốn. Trước đó đối phương rút cả cây ra rồi lại tàn nhẫn chen vào, tuy rằng nhịp điệu khiến cậu cảm thấy hơi quá sức chịu đựng nhưng kích thích và khoái cảm kèm theo cũng không thể nghi ngờ.

Hiện tại động tác kịch liệt như vậy đột nhiên dừng lại, khí cụ đối phương cứ ngừng ngay vị trí không trên không dưới thế này, Mục Đông chỉ kiên trì một hồi đã cảm thấy hậu huyệt mơ hồ trở nên bất mãn.

Vách thịt bắt đầu không khắc chế nổi muốn hút lấy bộ phận của đối phương đang dừng bên trong, cậu đã không còn biết rõ chất lỏng nơi hậu huyệt ẩm ướt của mình rốt cuộc là thuốc bôi trơn hay là dịch thể mà đường ruột tự phân bố ra. Cậu chỉ biết bên trong đó dần dần ngứa ngáy vô cùng, cảm giác muốn được lấp đầy muốn bị xỏ xuyên nhanh chóng sinh sôi như bệnh dịch.

Cậu nghe được Lục Nghiễn Chi vẫn dùng giọng nói trấn tĩnh nói chuyện với người bên kia đầu dây, vốn khi biết người kia là cha hắn cảm thấy rất mất tự nhiên, nhưng bây giờ cậu lại không nhịn được có chút oán trách trong lòng.

Vì sao tôi đã khó chịu thế này mà anh vẫn còn có thể nói chuyện như chẳng có gì xảy ra?

Vì sao không nhanh… nhanh ôm lấy tôi…?

Mục Đông không nhịn được giật giật eo, thử thăm dò mà thận trọng ngậm dương v*t đối phương vào một chút, sau đó lại nhả ra, thay đổi góc độ đưa khí cụ đối phương đâm vào tuyến tiền liệt của mình. Có kinh nghiệm lúc trước nên cậu nhanh chóng tìm ra tuyến thể không chịu nổi trêu chọc kia, nhưng không dám động quá mạnh. Có điều chỉ cọ sát với biên độ nhỏ như vậy thôi đã đủ khiến Mục Đông thoải mái không ngừng mà thở ra, thậm chí còn muốn nhiều thêm.

Lục Nghiễn Chi bị cậu quấy rầy đến căng thẳng cả người. Cậu gần như có thể nghe được, vì dùng sức nắm quá chặt mà điện thoại của hắn phát ra tiếng ‘kèn kẹt’ khe khẽ.

Chẳng biết vì sao trong lòng Mục Đông lại có chút mừng thầm, vì vậy liền ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt gần như bốc hỏa của đối phương, sau đó dùng tay kéo kéo chiếc áo sơ mi sắp hỏng mất của hắn.

Lục Nghiễn Chi quả thực bị bộ dạng này của Mục Đông bức điên luôn rồi.

Vì sự dụ dỗ của đối phương mà Lục Nghiễn Chi im lặng đã lâu, người đàn ông bên kia điện thoại kêu tên hắn vài lần, trong giọng nói mang theo sự bất mãn. Thế nhưng hắn thật sự không còn sức lực ứng phó tiếp với cha mình nữa. Hắn cảm thấy Mục Đông quả thực là đang kiếm chuyện với hắn, đương nhiên hắn đâu thể khoan dung.

Lục Nghiễn Chi nhìn cặp mắt đen láy của đối phương rồi cong môi lên, ý cười nhạt nhẽo khiến sống lưng Mục Đông lạnh ngắt, gần như có một loại ý nghĩ muốn bỏ chạy theo bản năng.

Nhưng Lục Nghiễn Chi đương nhiên sẽ không cho đối phương chạy mất. Hắn giữ chặt vòng eo cứng cáp thon gầy của cậu, lật điện thoại trong tay lại, đưa màn hình vào mặt Mục Đông.

Sau đó trước mặt cậu, hắn nhấn lên nút mở loa ngoài.

Một giọng đàn ông trung niên xa lạ lập tức vang lên rõ ràng.

Mục Đông bỗng dưng trừng to mắt, biểu tình trên mặt lộ ra vẻ không tin nổi, nhưng nhiều hơn cả lại là một loại sợ hãi khó diễn tả bằng lời.

Cùng lúc đó Lục Nghiễn Chi không hề báo trước mà nắm lấy eo cậu dùng sức nhấn một cái vào phía dưới, chính hắn cũng thẳng lưng đâm mạnh tính khí mình vào bên trong hậu huyệt. Lầy va chạm kịch liệt này khiến cho tiếng nước khi thân thể đụng vào nhau cùng tiếng nước do dịch thể bên trong hậu huyệt bị quấy rầy phát ra vô cùng vang dội.

Mục Đông thậm chí còn có cảm giác như dương v*t đối phương đi vào một chiều sau trước nay chưa từng có, nháy mắt ấy cậu chẳng thể nói rằng bản thân mình không cảm thấy thoải mái, nhưng không thể nghi ngờ là cậu gần như phải dùng đến sức tự chủ lớn nhất từ lúc sinh ra tới giờ để ngăn lại tiếng kêu sợ hãi và rên rỉ đã tràn tới bên mép.

Toàn thân cậu đều bắt đầu run rẩy kịch liệt, phần eo không khống chế nổi mà cong lại. Cậu cúi đầu cắn chặt quần áo Lục Nghiễn Chi như muốn phát tiết, hai tay cũng xoắn chúng lại chẳng tha.

Lục Nghiễn Chi gần như nghe được bộ quần áo đáng thương của mình phát ra tiếng rên rỉ nặng nề, phảng phất như chỉ một giây sau sẽ bị xé nát vậy. Nhưng hắn không để ý chuyện đó chút nào, hậu huyệt đối phương liều mạng co rụt lại dưới sự kích thích của hắn, dương v*t Lục Nghiễn Chi gần như trong chớp mắt đã bị hút mạnh. Hậu huyệt Mục Đông chặt đến mức muốn bấm gãy hắn, khiến hắn có chút thất thần, suýt chút đã phát ra tiếng gầm nhẹ trầm khàn.

Nhất thời trong phòng nghỉ chỉ còn tiếng quát lớn tức giận phát ra từ loa ngoài di động, hai người rõ ràng đều sảng khoái tới cực điểm, nhưng lại phải gắt gao cắn chặt hàm răng duy trì im lặng, đến hô hấp cũng muốn ngừng luôn, chỉ lo nếu thở ra thì sẽ không nhịn được mà mang theo tiếng rên rỉ khó kiềm.

Làm tới mức thành bộ dạng này, Lục Nghiễn Chi thật không biết hắn là đang trừng phạt Mục Đông, hay là đang trừng phạt chính bản thân mình.

Mà Mục Đông làm thụ hiển nhiên lại càng không dễ chịu, cậu gần như đã nhịn đến mức đánh mất lý trí, suýt nữa hỏng mất mà khóc lên dưới sự hành hạ này.

Rốt cuộc khi cậu miễn cưỡng đè được thứ khoái cảm ào tới mãnh liệt này xuống thì trong hốc mắt không nhịn được tràn ra nước mắt sinh lý. Sau khi buông quần áo Lục Nghiễn Chi gần như đã bị mình phá nát, thậm chí cậu còn không hề tự giác cắn môi trừng đối phương thật sắc, ánh mắt kia thoạt nhìn như đang lên án hắn, nhưng Lục Nghiễn Chi lại cảm thấy càng giống đang làm nũng hơn.

Lục Nghiễn Chi cũng chẳng nhịn nổi nữa, hắn không để ý đến giọng điệu của cha mà trực tiếp cúp điện thoại, tùy ý ném nó lên thảm trải sàn.

Một giây sau hắn ôm đối phương lật người, dùng sức đè cậu lên ghế sopha, lập tức thao đối phương không hề ngừng nghỉ. Động tác của hắn có thể gọi là hung ác, trên eo Mục Đông đã hằn lên dấu tay của hắn, còn hai chân cậu bị hắn ép buộc mở rộng ra, cả người giống như khuyến mãi vậy, để hở hậu huyệt liên tục bị xâm phạm.

“Ưmm!! Aaa, thoải mái... Lục tổng, lục tổng… Ư aaa! Thật thoải mái…”

Khi Mục Đông cuối cùng cũng có thể rên rỉ không cần kiêng dè, cậu liền phát ra tiếng kêu gần như gào khóc, dường như muốn cả tầng lầu đều nghe thấy được. Một tay cậu gắt gao siết chặt đệm dựa bên cạnh, tay khác bắt lấy dương v*t vì đang bị đâm chọc mà lắc lư không ngừng của mình.

Bàn tay nắm lấy tính khí trơn trượt vô cùng, vừa cứng lại vừa nóng, suýt chút nữa không giữ được. Tiếng rên rỉ của cậu đã hòa làm một với tiếng nước dâm mỹ phát ra từ hạ thân, trong đó còn lẫn theo tiếng thở dốc của Lục Nghiễn Chi, tất cả trộn vào nhau giống y như xuân dược, khiến người ta hoàn toàn không có cách nào tỉnh táo lại.

“Lục, a... Lục tổng! Tôi không được... A, aaa! Không được!”

Lục Nghiễn Chi bị câu nói trước lúc cao trào này làm cho lòng tê rần. Hắn cảm giác bản thân mình cũng sắp tới cực hạn rồi, vì vậy cũng không rút dương v*t mình ra quá nhiều nữa mà chỉ nhanh chóng chuẩn bị đâm vào nơi thật sâu trong hậu huyệt.

“Chờ một chút… Ha… Tôi mà chưa bắn ra thì cũng không cho phép cậu bắn.”

Mục Đông lập tức phát ra tiếng nghẹn ngào vì yêu cầu quá đáng này. Cậu liều mạng lắc lắc đầu, tay nắm chặt dương v*t mình không chịu buông, nhưng lại theo bản năng không dám tự an ủi nữa.

“Tôi không được… A ưm! Không nhịn được… Sắp không nhịn được!” Cậu phát ra tiếng kháng cự trầm thấp, âm thanh vừa khàn vừa nặng nề, khe khẽ như đang tự lẩm bẩm.

Lục Nghiễn Chi nghe hết những lời của cậu vào tai không lầm một chữ, tiếng thở dốc của hắn gấp gáp mà kịch liệt hẳn, khí cụ bị vách thịt hút chặt cũng bắt đầu thỉnh thoảng rung lên, đã đến gần bên bờ cao trào.

Còn Mục Đông lúc này đã không chịu được giãy giụa dưới thân hắn, tuy rằng chẳng có tác dụng gì nhưng bộ dáng làm phiền không ngừng này lại dâm đãng đến mức khiến người khác thèm nhỏ dãi. Hắn không nhịn được khàn giọng văng tục, lúc đối phương vừa nức nở vừa run rẩy gọi tên hắn lần nữa, Lục Nghiễn Chi bỗng dưng vùi dương v*t vào nơi sâu xa nhất trong cơ thể cậu, đè chặt người xuống ghế sopha, bắn vào bên trong huyệt đạo đang co giật liên tục của Mục Đông.

Bị lấp kín đột ngột cộng thêm kích thích vì bắn ở trong khiến Mục Đông rít gào ngắn ngủi, động thời đỉnh tính khí cậu còn bị Lục Nghiễn Chi nắm chặt dùng sức bóp một phát, khoái cảm cường liệt nhanh chóng ùn ùn kéo đến che lấp cậu. Lúc này trái lại Mục Đông chẳng phát ra được chút âm thanh nào, chỉ run rẩy cả người mở lớn chân bắn ra một mảnh tinh dịch sền sệt đầy tràn lên ngực và bụng của bản thân.

Cao trào quá mức kịch liệt khiến cậu thất thần hồi lâu, vẻ mờ mịt trên gương mặt khiến cậu thoạt nhìn có chút yếu đuối. Trên thực tế quả thực cậu khẽ run cầm cập liên tục, lúc thở dốc trong cổ họng còn phát ra tiếng hừ vụn vặt.

Lục Nghiễn Chi bị dáng dấp sau cao trào này của Mục Đông khiến cho lòng nóng lên. Hắn cúi người ôm cậu vào ngực hôn một phát, sau đó lại xoa xoa lưng đối phương. Hắn nhanh chóng bị cậu níu lấy vai, chàng trai dưới thân như sợ hắn chạy mất vậy, thậm chí còn nắm chặt cánh tay rảnh rỗi còn lại kéo hắn xuống

Hắn không khỏi trầm giọng cười ra tiếng, sau đó cúi đầu cọ cọ môi mình lên khóe mắt ẩm ướt của đối phương.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv