“Này Phong Kiện Lôi, quần áo anh không định đem đi giặt á?”
“Này Phong Kiện Lôi, anh đừng có nằm ườn mãi ra như thế chứ?”
“Này Phong Kiện Lôi, mau dậy phụ em nấu cơm, không làm em bỏ đói anh đấy.”
Đáp lại đó chính là sự im bặt của Phong Kiện Lôi, đến nỗi anh bế hẳn Thẩm Viên Dung vào phòng nằm chung với mình để cô đỡ cằn nhằn nữa.
Ngày cuối tuần của Thẩm Viên Dung chính là như vậy đó, cô sẽ sang chỗ Phong Kiện Lôi, ở với anh một ngày nhưng nhìn Phong Kiện Lôi vẫn còn nằm ườn ra đấy lười biếng, cô không nhịn nổi mắng anh suốt cả ngày hôm đấy vẫn chưa hết chuyện.
“Bà nội của anh ơi, em sang đây chơi thì chơi với anh đây này, em để tâm mấy cái này làm gì cơ chứ?”
“Không dọn dẹp thì nhà anh sớm trở thành cái chuồng lợn mất.”
“Thỉnh thoảng mẹ anh có ghé sang mà, với lại cũng đâu có bừa lắm.”
Thẩm Viên Dung trợn mắt vứt thẳng chiếc áo phông mà cô vừa cầm lên từ chỗ ghế ngồi vào mặt Phong Kiện Lôi.
“Hôm nay anh mà không dậy phụ em dọn dẹp thì từ nay em sẽ không sang nhà anh nữa.”
Phong Kiện Lôi ý thức được ông trời nhà anh chính là nói được làm được, không sợ trời không sợ đất đâu. Anh uể oải nhấc người khỏi chiếc giường thân yêu, phụ cô dọn dẹp nhà cửa.
Thẩm Viên Dung bắt anh lau bàn anh tuyệt đối sẽ không lau ghế, bắt anh quét nhà anh tuyệt đối không có nửa lời nào dám cãi. Loay hoay một buổi trời cũng xong, tạm xem là ổn định, căn nhà cuối cùng cũng ngăn nắp hơn hết. Phong Kiện Lôi nằm hẳn ra sofa, mồ hôi nhễ nhại.
Thẩm Viên Dung thấy như thế vội đem đến cho anh một chiếc khăn ướt, vỗ vỗ vai anh động viên.
“Như thế này có khi còn hơn anh đi tập thể hình nữa cơ, mồ hôi như này mà.”
“Em hay lắm! Em bóc lột sức lao động của anh.”
“Này! Anh xem đây là nhà ai? Anh dọn nhà của anh là em bóc lột hả? Em làm việc cả tuần, sang đây nhìn nhà anh bừa bộn như một cái chuồng lợn cũng bắt tay vào làm thì sao chứ?”
“Thôi nào, anh nói đùa thôi mà, Dung Dung của anh là nhất.”
Thẩm Viên Dung bĩu môi đánh vào vai Phong Kiện Lôi một cái rồi bỏ vào bếp nấu cơm. Phong Kiện Lôi uỷ khuất nằm trên ghế sofa nhìn cô.
Ngẫm lại thì cũng thấy Thẩm Viên Dung vì anh mà lao lực khá nhiều, anh cũng biết công việc của Lãnh thị rốt cuộc khổng lồ đến như thế nào, để Thẩm Viên Dung cuối tuần sang đây còn phiền cô lo lắng chính là lỗi của Phong Kiện Lôi anh rồi. Nghĩ đến đây Phong Kiện Lôi nhận ra là bản thân anh sai bèn rón rén đi vào phòng bếp năn nỉ Thẩm Viên Dung.
“Anh xin lỗi, Dung Dung.”
Phong Kiện Lôi từ phía sau ôm lấy Thẩm Viên Dung, cô vẫn loay hoay nấu ăn, không chút nào đếm xỉa đến anh.
“Anh tránh ra cho em nấu ăn nào.”
“Em không bình thường lại thì anh không tránh ra đâu. Anh sẽ đứng đây ôm em mãi cho đến khi em chịu tha lỗi cho anh thì thôi. Em biết anh nhây như thế nào rồi mà.”
“Được rồi, ngoan ngoãn ra kia đi, em nấu ăn đã.”
“Hôn anh một cái đi.”
“Anh lắm chuyện thế hả?”
“Hôn đi hôn đi! Hôn đi mà!”
Thẩm Viên Dung không biết làm thế nào phải quay lại hôn Phong Kiện Lôi một cái. Nào ngờ vừa hôn xong cô đã liền thấy mẹ của Phong Kiện Lôi đang đứng ở sau lưng, biểu tình nhiệm màu mà nhìn cô với anh. Thẩm Viên Dung theo quán tính vội đẩy Phong Kiện Lôi ra, nghiêm túc lại.
“B.. bác… gái…”
Phong Kiện Lôi vốn sắp được thưởng cho một nụ hôn thì bị Thẩm Viên Dung đẩy ra, còn nghe cô ấp a ấp úng, anh giật bắn người quay lại liền nhìn thấy mẹ mình đang đứng đấy, thần hồn bay lên chín tầng mây.
“Mẹ! Ơ mẹ đến lúc nào thế?”
“Lúc con đang năn nỉ con bé đấy.”
“Sao mẹ vào nhà chẳng có tiếng động gì cả, hại con hết cả hồn.”
“Mẹ mà vào ầm ầm thì sao có thể chứng kiến được cảnh con trai mẹ làm nũng bạn gái được.”
Thẩm Viên Dung cắn môi nhìn Phong Kiện Lôi, quả này chết thật rồi, mẹ anh mà thấy cô ăn hiếp anh như vậy chắc chắn sẽ không thích cô đâu. Phong Kiện Lôi cũng thức thời, biết Thẩm Viên Dung lúng túng bèn đến khoác vai mẹ, mang bà đi ra phòng khách.
“Mẹ ra đây ngồi chơi nào, Dung Dung đang nấu cơm, lát nữa mẹ ở lại ăn cơm với hai đứa bọn con nhé.”
Bà Phong liếc con trai một cái rồi ngó vào nhà bếp, bà nhìn thấy Thẩm Viên Dung loay hoay trong đấy, tâm tình có chút thương cảm. Thương cảm ở đây chính là thương cô vớ phải đứa con trai trời đánh này của bà đấy.
“Con chào bác gái, mời bác gái vào dùng cơm ạ.”
Bà Phong vào nhà bếp, nhìn trên bàn bày biện không ít món ăn, vừa nhìn đã thấy ngon mắt, đối với cô con dâu này lại càng tăng thêm mười phần hảo cảm với cô. Một thân con gái lại có thể làm nhân viên tốt của Lãnh thị, vừa biết nấu ăn lại xinh xắn ngoan ngoãn, ai mà không ưng cho được chứ? Bà không phải kiểu người thích bắt ép Phong Kiện Lôi đâu vì dẫu sao Phong thị cũng chẳng cần môn đăng hộ đối cho lắm, bà rất thích Thẩm Viên Dung.
Đồ ăn Thẩm Viên Dung nấu càng ăn càng thấy vừa miệng, bà Phong nhìn đứa con trai của mình ăn liền ba bốn bát, trong lòng càng mát hơn. Cô gái này không tệ, bà nên bắt con trai bà nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ dắt người về mới được.
“Con ra đây nghỉ đi, để cho Kiện Lôi rửa bát. Ra đây với bác.”
“Bác đợi một lát con cắt ít trái cây tráng miệng.”
“Nhanh rồi ra đây nhé!”
Thẩm Viên Dung căng thẳng nhìn Phong Kiện Lôi, anh ra ánh mắt trấn an cô. Làm sao mà anh không biết được mẹ anh đang cực kì thích Thẩm Viên Dung cơ chứ, điều này làm anh vui hơn bao giờ hết.
“Con quen Kiện Lôi cũng lâu rồi ấy nhỉ?”
“Vâng ạ.”
“Ôi con trai bác nó có làm khổ con không? Tính nó vừa bừa bộn vừa khó bảo, sợ con chịu uỷ khuất.”
“Không có gì đâu ạ. Anh ấy rất tốt nên con mới có thể quen lâu dài như vậy ạ.”
“Có gì phải nói cho bác biết không? Là phụ nữ nhất định đừng để bản thân mình chịu uỷ khuất, bác đứng về phía con.”
“Vâng ạ. Con cảm ơn bác.”
Phong Kiện Lôi đang phải rửa bát trong bếp nghe thấy đoạn đối thoại này không biết nên vui hay nên buồn nữa. Mẹ có còn là mẹ anh không đấy? Hay mẹ thích con dâu nên đá con trai ra chuồng gà chơi rồi? Phong Kiện Lôi khóc không ra nước mắt, nhưng không sao, mẹ anh đã thích thì chứng tỏ anh yêu đúng người rồi không phải sao?
——————————————————————
Tiểu Thiên càng lớn càng giống bố, nét thông minh vượt trội cùng sự nhạy bén với những con số càng chứng minh được mã gen của Lãnh Dật Hiên vốn cực kì trội. Hắn tự hào nhìn con trai bốn tuổi của mình như một bản sao mini đang chăm chú đọc sách còn chủ động nhờ hắn dạy toán.
“Bố, con đọc được bài toán này nhưng loay hoay mãi không nghĩ ra được, bố giúp con nhé.”
“Được thôi con trai, đưa bố xem nào.”
Lãnh Dật Hiên cùng Tiểu Thiên có thể cùng nhau nói chuyện cả ngày trời về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất từ thiên văn cho đến khoa học. An Dụ Vân càng ngày càng mơ hồ nhìn hai bố con nọ, có phải cô đang sinh ra một Lãnh Dật Hiên thứ hai không?
Khi Tiểu Thiên lên năm tuổi, Lãnh Dật Hiên đã không ngại đầu tư cho cậu mọi thứ mà cậu thích, hắn còn đích thân mời thầy giáo về dạy học cho con, đáp ứng tất cả mọi thứ mà con yêu cầu. Thật may là Tiểu Thiên không phải là đứa bé thích đòi hỏi, mặc dù điều kiện gia đình không ai sánh bằng nhưng cậu lại rất ham học, đòi hỏi bố cũng là đòi hỏi đầu tư về khoa học, điều này càng làm cho Lãnh Dật Hiên càng tự hào.
An Dụ Vân đối với chuyện này hẳn là rất vui nhưng cô vốn muốn một đứa trẻ giống cô hơn, Tiểu Thiên giống hệt Lãnh Dật Hiên như vậy, cứ học hành là không còn nhớ đến mẹ nữa. Điều này khiến An Dụ Vân thấy không ít tủi thân.
“Anh này, Tiểu Thiên mới năm tuổi, anh cho con học nhiều như thế có phải là hơi quá rồi không?”
“Con trai tự xin anh để học, anh thấy chiều con như vậy cũng không có gì sai cả.”
“Sao con không có chút nào giống em vậy nhỉ?”
“Bà xã, chúng ta có thể sinh thêm một đứa giống em mà.”
Lãnh Dật Hiên gian manh đè An Dụ Vân xuống giường. Hắn ngẫm kĩ rồi, Tiểu Thiên cũng đã năm tuổi, cũng đến tuổi có em được rồi, huống gì Lãnh Dật Hiên lại rất thích có thêm một đứa trẻ giống như An Dụ Vân, như vậy có phải mãn nhãn không?
“Anh…”
An Dụ Vân nhìn Lãnh Dật Hiên đang có ý đồ xấu vội cười xoà giữ lấy vai hắn. Cái tên xấu xa này chỉ có chiếm tiện nghi của cô là giỏi thôi.
“Sao? Anh muốn có con gái, đứa bé giống em, xinh đẹp hiền dịu.”
“Em sợ sinh ra nó lại giống anh nữa cơ.”
“Thế thì sao đâu nào, anh thích hết. Bà xã, chúng ta sinh thêm đứa nữa đi.”
Chưa để An Dụ Vân chấp thuận hay gì, Lãnh Dật Hiên đã nhanh chóng đem cô ăn đến sạch sẽ. An Dụ Vân cũng nghĩ rằng đã đến lúc cho Tiểu Thiên có em được rồi.
Nhưng cô không biết được Lãnh Dật Hiên lại vì cái lý do này ngày đêm muốn cô, mọi lúc mọi nơi đều đè cô ra mà ăn đến ngon lành. Không cần mượn chuyện sinh con, hắn nói hắn muốn thì cô có thể cho mà, đâu cần như thế này đâu. Nhưng bất quá cô vẫn thuận theo hắn, cũng nên đút cho hắn ăn no trước khi cô mang thai thôi, lúc đấy bắt hắn cấm dục xem hắn có muốn sinh thêm hay không.
Mười tháng trôi qua theo chiếc bụng càng ngày càng lớn của An Dụ Vân, một ngày mùa thu, An Dụ Vân hạ sinh một tiểu công chúa theo đúng như nguyện vọng của mình, nhìn bé con xinh xắn nằm trên ngực mình, cuối cùng cô cũng thực hiện được nguyện vọng sinh ra một bé con giống mình rồi.
Bé con xinh đẹp tên là Lãnh Du Vân, tên giống như tên mẹ, là tiểu công chúa của Lãnh thị. Lãnh Dật Hiên đối với đứa trẻ này càng thêm cưng chiều, dẫu có hai đứa con nhưng hắn đây vẫn là trải nghiệm cảm giác lần đầu nhìn con ra đời. Hắn ôm lấy bé con của mình, Tiểu Thiên ở cạnh thích thú nhìn cô em gái nhỏ xíu đang ngủ trong vòng tay bố. Lãnh Dật Hiên nhìn An Dụ Vân, đặt một nụ hôn lên trán cô, mãn nguyện tràn đầy.
“Cảm ơn em, bà xã.”
Thế nào là mãn nguyện? Chính là có thể cùng người mình yêu làm tất cả mọi chuyện cùng nhau, nhìn những sinh linh bé nhỏ kết tinh tình yêu của cả hai lần lượt ra đời rồi càng ngày càng trở nên ưu tú. Lãnh Dật Hiên ôm lấy An Dụ Vân, ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống. Hắn nắm lấy tay cô, nhìn ngón áp út lấp lánh đôi nhẫn cưới mà trong lòng hạnh phúc hơn bao giờ hết. Cả đời này, An Dụ Vân đã giúp hắn thắp sáng, nửa đời về sau, cô vẫn chính là toàn bộ lẽ sống của hắn.
Hoàng hôn đỏ rực buông xuống nhuốm lên đôi nam nữ trai tài gái sắc đang hôn nhau say đắm, cảnh tượng mãn nhãn, tuyệt đẹp khép lại một câu chuyện tình cảm đầy đủ hỷ nộ ái ố của hai người.
- CHÍNH HOÀN VĂN -