Ở một góc khuất hành lang, Trần Tinh Vũ biểu cảm ngưng trọng nhìn An Dụ Vân, cô vẫn cứ thắc mắc mãi mà nhìn anh khiến anh càng lúc càng cảm thấy rối bời. Anh biết như thế này là rất tàn nhẫn nhưng nếu anh không nói ra, để cho cô đắm chìm vào thứ tình yêu dối trá đó anh sẽ lại cảm thấy bản thân mình càng tàn nhẫn hơn.
“Em muốn biết lý do vì sao An gia ngay trong một ngày đã lụi bại rồi không?”
“Anh điều tra được gì từ chuyện của bố em sao? Tinh Vũ, mau nói cho em biết chân tướng đi. Em xin anh đấy.”
Trần Tinh Vũ đối diện với ánh mắt chờ mong của An Dụ Vân thì tâm trạng càng ngày càng nặng nề. Anh nhận ra mình sắp đích thân làm chuyện có lỗi nhất trong cuộc đời này với cô. Giây phút nào đó, anh định thôi không nói nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra dù có thế nào đi chăng nữa.
“Tiểu Vân, ngày đó chính là Lãnh Dật Hiên đã thu mua An thị.”
An Dụ Vân chết sững trước lời của Trần Tinh Vũ, cô tận tai nghe thấy anh nói ra cái tên ấy, trong lòng cô mơ hồ dâng lên một cỗ chua xót không thành hình, trái tim như bị ai đó bóp lấy, nhói đau không thở nổi. Nhưng cô không tin đâu, không thể nào tin được, Lãnh Dật Hiên yêu cô như thế, sao có thể là người ngày đó đứng sau thâu tóm An gia được?
“Anh đùa sao Tinh Vũ, Lãnh Dật Hiên yêu em như vậy, đối với em chưa hề lừa dối, tại sao anh lại nói như thế?”
“Anh biết em sẽ không tin anh đâu, nhưng dẫu sao đây chính là tất cả những gì anh biết. Anh đắn đo rất nhiều mới có thể đứng đây cùng em nói ra những chuyện này. Lãnh Dật Hiên chưa bao giờ là người tốt cả, ngay từ đầu đã như vậy, bây giờ vẫn luôn luôn như vậy, chưa hề thay đổi.”
“Tinh Vũ, anh có chắc chắn không? Bằng chứng đâu? Mau đưa cho em bằng chứng đây, nếu không em sẽ không tin anh đâu.”
Trần Tinh Vũ đưa cho cô một kẹp văn kiện dày cộm, An Dụ Vân nhanh chóng mở ra xem, bên trong toàn bộ là giấy tờ liên quan đến An gia, tất cả mọi chuyện ngày đó, còn có tất cả tài sản đang được chuyển nhượng qua cho Lãnh Dật Hiên. Cô nhìn nét bút cứng cáp dưới cuối văn kiện, hai chân bủn rủn như sắp không đứng vững, tựa hồ giây sau sẽ ngã quỵ xuống nền nhà vậy.
“Tiểu Vân, anh thực sự xin lỗi đã khiến em như thế này, nhưng nếu không nói ra, để em phải sống trong thứ tình yêu dối trá đó, anh không cam tâm.”
An Dụ Vân vốn không tin bây giờ cũng chết sững, cô nhìn tất cả tài liệu ở đây, cả nét bút máy kí bằng tay, nét chữ không lẫn đi đâu được của Lãnh Dật Hiên cô mới bàng hoàng. Giấc mộng đẹp đẽ như bị ai đó cầm búa nện vỡ, từng mảnh từng mảnh rơi xuống vụn vỡ như trái tim của cô lúc này. Tất cả tài sản của An gia bây giờ đang ở trong tay Lãnh Dật Hiên cả.
Trong tập văn kiện của Trần Tinh Vũ còn kèm theo một hộ chiếu giả và một vé máy bay, chuyến bay đi ra nước ngoài vào đêm nay. Cô nhìn tấm vé máy bay, mơ hồ nhìn Trần Tinh Vũ.
“Nếu em muốn đi anh sẽ giúp em đi, nếu em ở lại anh sẽ cùng em điều tra ra chân tướng, khôi phục lại An gia, minh oan cho bố em.”
“Em đã nghĩ chỉ cần em đứng trên đỉnh cao danh vọng rồi em sẽ có thể có năng lực cứu bố, nhưng em nhầm rồi. Tất thảy bây giờ đều khiến em thật sự mệt mỏi, em không biết nên tin vào ai cả, Tinh Vũ, em phải làm sao đây?”
“Tiểu Vân, anh thực sự xin lỗi.”
“Đưa em đi đi, rời xa nơi này càng xa càng tốt.”
Trần Tinh Vũ ngay lập tức đưa An Dụ Vân rời đi, trong đêm, chiếc xe anh chạy như bay, An Dụ Vân ngồi ở ghế lái phụ, mang theo tâm trạng ngổn ngang cùng dòng nước mắt chực chờ trên má chưa bao giờ khô.
Trần Tinh Vũ chuẩn bị cho cô một bộ quần áo khác, dặn cô vào nhà vệ sinh thay ra, một balo đựng đồ và một số tiền lớn, anh dúi tất thảy vào tay cô, ánh mắt nhìn cô đầy thâm tình. Không phải anh tốt bụng, chỉ là anh cảm thấy chuyện của gia đình cô, Trần gia cũng có một phần lỗi, anh sẽ dùng cách này để tạ lỗi với cô, dùng cả thời gian còn lại để minh oan cho An gia.
“Đi đến khi nào em muốn quay về, anh đợi em.”
“Nhưng mẹ em.”
“Anh sẽ chăm sóc cho bà ấy, anh sẽ bằng mọi cách giúp em cứu lại An gia.”
“Tinh Vũ, vì sao lại làm cho em nhiều thế.”
“Anh yêu em, tình yêu mười mấy năm nay vẫn chưa từng thay đổi.”
An Dụ Vân né tránh anh, cô trước kia không yêu anh, đến bây giờ lại càng không xứng với anh. Nhưng bỗng chốc bụng cô thắt lại, dạ dày co bóp, cơn buồn nôn kéo đến nhanh chóng.
“Em làm sao thế?”
“Không sao đâu, ngày trước ăn uống không tốt lắm nên đau dạ dày, thỉnh thoảng vẫn bị, không có gì đáng lo. Anh yên tâm, đừng lo cho em.”
“Tiểu Vân, đến khi nào em muốn về thì quay về.”
“Ừm.”
“Em có hối tiếc không? Anh sợ gấp rút như thế này em sẽ hối tiếc?”
“Em tiếc chứ.”
Cô tiếc vì tất cả những gì trong thời gian qua, tiếc cho sự cố gắng của bản thân, tiếc cho những người ở lại, những người chịu ảnh hưởng bởi sự biến mất này của cô, tiếc cả những dịu dàng hạnh phúc trong khoảng thời gian khi cô đắm chìm trong mật ngọt tình yêu nữa.
“Tiếc như vậy thì đừng đi.”
“Em muốn đi, Tinh Vũ, em muốn đi đến một nơi khác, nơi không có dối trá, không có tư thù, nơi em không phải chịu áp lực cho những chuyện này.”
“Anh đợi em về.”
“Cảm ơn anh.”
An Dụ Vân bước qua cổng thông quan, không một chút ngoái đầu lại. Sáng nay cô vừa cùng Lãnh Dật Hiên đi mua sắm, cùng hắn hẹn ước lâu dài, ngày trước cô cùng hắn suy nghĩ đến tương lai, đến lúc đường đường chính chính làm bà chủ của Lãnh thị. Gần nhất là vừa nãy, cô đứng trên sân khấu nhận giải, ánh mắt vẫn hướng về phía hắn, từ tận đáy lòng cảm ơn hắn, hứa hẹn thật nhiều điều.
Giây trước, cô là diễn viên An Dụ Vân, sắp sửa oanh tạc báo giới, đi lên đỉnh cao danh vọng, như một hiện tượng mới trong giới giải trí. Bước qua cổng thông quan, cô rũ bỏ mọi hào nhoáng mà bản thân hằng khao khát, trở thành một cô gái vô danh trên đường trốn chạy khỏi sự dối trá luôn luôn vây hãm lấy. Phút giây nào đó, An Dụ Vân nghĩ đến những ngọt ngào vừa qua với Lãnh Dật Hiên, không tự chủ được mà rơi lệ…
Trần Tinh Vũ nhìn theo bóng lưng bé nhỏ của cô khuất dần, trong lòng rối bời. Anh không biết như thế này liệu có ổn hay không nhưng anh thực sự chỉ còn có cách này. Ở đây, cô sẽ không thoát được Lãnh Dật Hiên, sẽ hằng ngày chịu khổ cực, chi bằng để cô đi như vậy, có khi sẽ tốt hơn nhiều.
“Anh nhất định sẽ đợi em quay trở về.”
Người của Dương Lâm cũng đã đến sân bay, đêm rồi, sân bay thưa vắng người đến lạ, nhìn quanh đâu cũng chẳng thấy An Dụ Vân. Dương Lâm chia người vào lục soát tất cả nhà vệ sinh cũng không tìm thấy được gì cả, thứ duy nhất còn sót lại chính là bộ váy dạ hội mà An Dụ Vân để lại.
Lãnh Dật Hiên lòng như lửa đốt, hắn nằm chặt lấy bộ váy trong tay, trái tim như bị ai đó bóp lấy, đau đến nghẹt thở. Vốn là cô sẽ mặc bộ váy này, xinh đẹp sóng đôi cùng hắn, nhưng tất thảy đã hoá hư vô, cô biến mất như chưa từng tồn tại trên cõi đời này.
Vẫn là phí công vô ích, không một chút dấu vết nào của An Dụ Vân ngoại trừ chiếc váy cô bỏ lại. Lãnh Dật Hiên vẫn không chịu ngưng tìm kiếm, đến cả Phong Kiện Lôi cũng đến sân bay.
“Chuyện gì xảy ra vậy? An Dụ Vân biến mất sao?”
“Ừm.”
“Có sao không vậy? Rõ ràng hôm nay là lễ trao giải mà cô ấy mong chờ nhất từ trước đến nay, cớ sao lại bỏ trốn?”
“Cô ấy bỏ trốn khỏi tôi.”
“Bỏ trốn?”
Lãnh Dật Hiên nghĩ như vậy, chắc chắn chính là bỏ trốn, bởi cô nghĩ bỏ đi thật xa, xa khỏi địa bàn của Lãnh Dật Hiên, hắn sẽ không tìm được cô. Cô đi nhanh như vậy ắt là đã có người chuẩn bị từ trước, bất quá hắn sẽ tìm, cho dù lật tung Trái Đất này lên cũng phải tìm.
“Nhưng vì sao mà bỏ trốn?”
“Đến lúc để tôi diễn vở kịch của mình rồi.”
Lãnh Dật Hiên trong mắt toàn là sát ý, hắn rời khỏi sân bay, Phong Kiện Lôi không hiểu chuyện gì xảy ra cũng vội vàng đi theo.
“Dương Lâm, tung mọi bằng chứng thu được về An thị ra.”
“Sao ạ?”
“Tôi muốn tiêu diệt Trần gia.”
Phài! Lãnh Dật Hiên muốn tiêu diệt Trần gia rồi. Trước đó hắn sợ làm An Dụ Vân tổn thương nên cứ mãi án binh bất động, bây giờ dùng đầu ngón chân hắn cũng biết được Trần Tinh Vũ chính là nguồn cơn đẩy An Dụ Vân đi ra xa khỏi hắn. Đã vậy hắn sẽ chơi đến cùng, đêm nay sẽ diệt sống Trần gia.
“Vậy còn chuyện của An tiểu thư?”.
“Tiếp tục tìm, không bao giờ được ngưng tìm.”
Trái tim hắn vỡ vụn ra thành từng mảnh, nhưng ánh mắt vẫn lạnh tanh sát khí. Hắn vốn nghĩ từ ngày cô đến, tưới cho hắn một nguồn năng lượng thoải mái tuyệt vời thì hắn sẽ không bao giờ trở nên cuồng sát nữa. Nhưng không, không có cô, hắn càng điên cuồng hơn, điên cuồng gấp bội vì chính cô đã nhẫn tâm đập nát trái tim hắn vỡ tan tành.
“An Dụ Vân, em nhẫn tâm lắm, nhưng anh sẽ tìm được em, cho dù có phải lật tung thế giới cũng sẽ tìm được em.”