Ngày mai... tôi không biết phải đối mặt với tên Hải Phong như thế nào nữa. Mong là... cậu ta quên hết đi thì càng tốt.
Sáng sớm đầu tuần
Tâm trạng không được tốt chút nào. Không được rồi, đó không phải là phong cách sống của tôi. Không thể uể oải suốt được. Cần phải dẹp bỏ tất cả sang một bên để vui vẻ mà sống chứ. Tôi sẽ chuẩn bị sẵn tâm lý để bị trả thù dù như thế nào cũng được nhưng cái cảm giác chờ đợi một thứ gì đó đáng sợ xảy ra còn khủng khiếp hơn là việc đó xảy ra.
Đến trước cửa lớp, tôi thu hết can đảm mà thản nhiên bước vào. Trên chiếc bàn học yêu quý độc quyền của tôi... đó là một hình vẽ một-con-nhỏ nào đó trông cô vẻ đáng ghét lắm. Chắc người vẽ bậy lên bàn tôi đây không có năng khiếu hội hoạ lắm. Đó là một phần, trong hộc bàn thì... toàn là rác!
Tôi lập tức đi tìm kẻ đã gây ra chuyện này. (Chắc mọi người cũng biết là ai)
- Triệu Hải Phong! - thì ra hắn mò lên ban công, trốn giỏi lắm! - Cậu giở thủ đoạn bỉ ổi thế hả?
Lúc này, cậu đang ngắm cảnh thì bị chủ nhân của chiếc bàn tội nghiệp này làm phiền. Trông bây giờ, vẻ đẹp lãng tử của Hải Phong được tăng thêm gấp bội. Nhưng nó miễn dịch với chị nữ chính nhé.
- Bỉ ổi? Đó chỉ là hậu quả cho việc cậu đụng vào tôi thôi.
- Này! Cậu có nhất thiết phải chống đối tôi không vậy? Không phá tôi thì cậu ăn không ngon hả?
- Thế thì đồng ý đi. Tôi sẽ không làm phiền cậu nữa (Chỉ làm phiền hơn thôi)
- Đồng ý cái gì cơ chứ?! (Chị ấy quên hết thật)
Phong đơ ra một lúc. Cậu tính ra thì chỉ mới khoảng 3 ngày nhỏ và cậu ở khu vườn hoa viên ấy. Vậy mà nhỏ ta "delete" hết ký ức nhanh thật. Không hiểu nhỏ vào cái lớp chuyên toán bằng gì nữa. (Bằng não)
- Cậu giả bộ quên đấy hả?
- Chuyện gì mới được chứ? Cứ úp úp mở mở thế này thì tôi làm sao nhớ nổi.
- Vậy tôi phát video ấy cho toàn trường xem nhé! - cậu mỉm cười rất tươi.
- Á...à...cái video... video..ở hoa viên...ừm...bạn gái...cái gì ấy nhỉ... làm bạn gái giả ấy hả? Tưởng chuyện gì... Không nhé - Tôi nói một cách rất tỉnh và "đập chai"
- Vẫn cứng đầu vậy hả?! Thôi được, tôi đành phải kể cho cậu một sự thật thế này. Lý do thật sự...nơi ấy bị cấm đó chính là...nơi đó bị một lời nguyền kéo từ đời này sang đời khác.
Tôi sửng sờ ngạc nhiên.
- Lời nguyền?
Cậu ta lại tiếp tục kể ( một cách gì đó trông rất giống thật)
- Phải! Từ đời xưa, có một người phụ nữ rất đẹp, rất tài giỏi. Bà ta vốn là hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ của một nước song không thể tránh khỏi việc đấu đá trong hậu cung. Thế rồi vì bị vu oan nên bị chính người mình yêu nhất tức Hoàng Thượng ra tay giết chết. Cũng vì là chết oan nên âm hồn của bà ta không bao giờ tan biến. Trái lại yêu thành hận, bà ấy dùng hết nỗi oán hận đấy niệm ra lời nguyền vào cái cây Tử Đằng ở trong cung của Hoàng Thượng, chỉ cần màn đêm buông xuống, những oán hồn khác sẽ tụ tập lại nơi đây gây hại cho thân thể của người và những phi tần khác.
#Chú thích: Cây Tử Đằng là loài cây mà mẹ của Hải Phong yêu thích. Vì bất mãn với việc phu nhân Triệu Noãn Thoa tự ý trồng những loại cây cậu không thích ở hoa viên nên thành ra cậu cũng ghét Tử Đằng. Chứ Tử Đằng là biểu trưng của tình yêu bất diệt đấy nha.
Tôi bị lôi cuốn với câu chuyện mà cậu ta kể. Nếu quả thật là như vậy thì đúng là có chút thiệt thòi cho người phụ nữ "hồng nhan bạc mệnh" ấy
- Cơ mà hai chuyện này có gì liên quan với nhau?
- Cậu không có não à? Cây Tử Đằng ấy chính là cái cây cậu thấy trong hoa viên ngày hôm đó đấy.
- Thật á?! Woa... Vậy đó là lý do mà trường mình ngăn cấm học sinh vào đó sao?
-Chính xác. Và nơi đó cũng chính là nơi chôn cất của bà ta. Nhưng hôm đó cậu lại cả gan xâm phạm vào nơi an nghỉ của bà ấy. Cậu nghĩ bà ta để yên cho cậu à? Cậu chắc chắn sẽ bị nguyền rủa tới chết.
Cậu ta phán như đúng rồi. Tôi đâu phải trẻ lên ba đâu mà định lừa gạt tôi kiểu đó.
- Tôi không tin! Cậu nghĩ cậu nói gì thì ai cũng sẽ tin đó là thật à.
- Thế cậu không nghĩ dạo này mình rất xui xẻo à - Phong nghĩ thầm, bản thân nhỏ ta vốn đã nhọ rồi nên gặp chuyện xui cũng là chuyện thường tình. Nhưng xem cái biểu cảm của nhỏ hiện giờ xem ra cũng tin chuyện cậu bịa đặt khoảng 70%. Xem ra... kẻ thắng vẫn là cậu. Chỉ cần làm mọi việc trở nên nghiêm trọng hơn ắt sẽ có kẻ vào tròng.
Nhắc đến xui xẻo, quả thật có hơi chột dạ. Thì đúng là tần suất tôi gặp chuyện không may có tăng lên nhưng không thể vì vậy mà dại dột mắc bẫy cậu ta được. Nhưng... chuyện cậu ta kể xem ra thật sự là lý do trường tôi cấm học sinh vào đó thật rồi.
- Quan trọng hơn, nếu bà ta mà tức giận hơn sẽ giận cá chém thớt đấy. Khi đó ngôi trường này cũng sẽ bị nguyền rủa theo rồi những học sinh trong trường đều gặp nguy hiểm. Chung quy lại trách nhiệm sẽ thuộc về kẻ nào vậy nhỉ?
Cậu ta cười. Nhìn muốn đấm vỡ mặt. Ức chế thật đấy nhưng mà chẳng hiểu sao lúc này tôi cảm thấy bất an. Liệu có nên tin vào tên đáng ghét này được không. Cơ mà nếu là thật thì tôi chẳng phải vào tội tày đình rồi sao. Oaa... làm sao bây giờ. Tôi thật sự bối rối.
Thấy vẻ mặt của cô có chút xanh xao. Cậu lập tức thêm dầu vào lửa. Lấy dẫn chứng thực tế để cô cắn câu.
- Chắc cậu từng nghe chuyện một cậu bạn chỉ mới học được một năm học thì đột nhiên mất tích cách đây 3 năm trước ở ngôi trường này phải không?
Tôi rùng mình
- Có nghe qua từ đám bạn hay buôn dưa lê. Nghe rằng cậu ta từng là một huyền thoại của trường này. Học lực quá suất sắc, cực kỳ giỏi thể thao, lại rất đẹp trai nữa ( chi tiết này mới quan trọng), và còn rất nhiều tài lẻ khác. Nhưng lại đột ngột nghỉ học không ai hay. Nó thật sự rất bí ẩn cho tới giờ.
- Cậu có muốn biết tại sao không?
- Chẳng lẽ là do...
- Phải, vào cái ngày khai giảng khi cậu ta lên lớp 11 thì đã vi phạm vào điều luật nghiêm cấm ấy. Và hậu quả như thế nào thì cậu cũng thấy rồi đó.
- Này... đừng đùa dai như thế chứ.
- Cậu thấy nãy giờ tôi nhìn giống như đang nói đùa không.
Cậu ta thật sự nghiêm túc?!
- Vậy...tôi phải làm gì đây?
- Chỉ cần nghe theo những gì tôi nói thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
- Làm sao tôi tin cậu được?
- Cậu còn lựa chọn nào khác à?
Kể cũng phải, nếu giờ hắn mà nổi hứng đem nộp cho hiệu trưởng đoạn video đó thì kẻ chết đầu tiên ắt hẳn là tôi rồi.
- Có cách nào phá giải lời nguyền không?
- À... cũng có đấy. Nhưng đợi khi nào tôi cảm thấy vui thì sẽ kể cho cô nghe.
Reng...reng...reng
Chuông vào học vang lên, là lớp trưởng nên tôi phải chuẩn bị buổi lễ chào cờ đầu tuần cho lớp nên vội vàng đi trước.
- Được rồi. Tôi sẽ thử tin cậu. Nhưng đến một ngày nào đó tôi nhận ra cậu bịa chuyện lừa tôi thì... - tôi mỉm cười nhẹ nhàng-.... cậu biết đấy!
Hải Phong nhìn bóng cô khuất dần sau cánh cửa trên sân thượng.
Mọi chuyện chỉ mới là khởi đầu thôi. Không ngờ cô dễ mắc bẫy như vậy. À còn mấy câu chuyện mà cậu kẻ ban nãy thì.... đương nhiên là bịa đặt rồi. Tuy nhiên cũng có chi tiết là thật. Như cái cậu bạn mất tích 3 năm trước ấy. Đó là anh trai của cậu. Chỉ là anh ấy hoàn hảo quá, nên được mời đi nước ngoài du học ấy mà. Nhưng khổ nỗi phu nhân Triệu lại không cho con trai mình đứt ruột đẻ ra phải xa mình nửa vòng trái đất mấy năm liền nên bà phản đối kịch liệt.
Vì ước mơ của bản thân mà anh trai cậu đi theo tiếng gọi con tim, viết thư để lại cho bà, rằng con đã lớn, quyết định tự lập rồi nên... bỏ nhà theo trai... à không bỏ nhà ra đi lập nghiệp. Do đó tiếng tăm của anh trai cậu vang đến tận đến giờ. Vì không có ai giải thích cho chuyện đột ngột mất tích không dấu vết của anh trai mà mẹ cậu cũng không muốn nhắc lại chuyện đó... nên thành ra đó vẫn còn là ẩn số.
Đôi khi cậu cảm thấy anh trai rất quyết đoán lại quá tài giỏi. Nên anh ấy là tấm gương để cấu phấn đấu trở thành. Cũng đã từng đưa ra ý kiến sang nước ngoài với anh trai nhưng bị ai đó gạt phắt đi. Lần này phu nhân cũng cao tay nên có kinh nghiệm đối với cậu con trai thứ này nên... bà bất chấp hết để giữ cậu ở lại với bà.
Câu chuyện này... cậu không có gạt cô... chỉ là chưa kể hết thôi.