"Ừ, được rồi."
Doãn Văn Trụ ở sau lưng Phương Thê cười đến rực rỡ.
Vậy lần này trước hết thả qua cô đi, bọn họ còn nhiều thời gian.
Hơn nữa anh cũng thật rất muốn xem con gái của hai người.
Trong khoảng thời gian sống chung này, con bé đã rất gần gũi anh.
Nghe tiếng trẻ con của bé gọi một tiếng cha, anh sẽ cảm thấy thật hạnh phúc, thật tự hào.
Hai người nắm tay đi tới phòng của tiểu Lạc Lạc.
Tiểu Lạc Lạc cũng vừa vặn tỉnh lại, đang đưa tay vuốt mắt, một dáng vẻ đáng yêu.
Đầu tóc ngắn như cây nấm, hai mắt thật to, lông mi thật dài, miệng nhỏ xinh xắn, mặc áo ngủ đáng yêu, đây chính là con gái của anh, thật là có chút giống búp bê.
Anh rốt cuộc thấy con bé.
Doãn Văn Trụ không khỏi tiến lên một bước, đi tới bên giường tiểu Lạc Lạc, đưa tay bế bé ra ngoài, ở khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé hôn lên một hớp.
"Cha, mẹ."
Lạc Lạc cũng hôn trên mặt Doãn Văn Trụ một cái, đôi tay ôm cổ của anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, trên người còn mang theo mùi sữa.
" Lạc Lạc của cha thật ngoan."
Anh đem tiểu Lạc Lạc giơ lên, xoay một vòng, lại lần nữa ôm vào lòng, đi tới bên cạnh Phương Thê.
"Thê Thê, buổi chiều chúng mình mang tiểu Lạc Lạc đi chơi đi."
Lúc này anh rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc.
Người phụ nữ anh yêu, con gái của bọn bọ đều ở bên cạnh, không lúc nào so với bây giờ hạnh phúc hơn.
"Ừ."
Bị khuôn mặt tươi cười của hai cha con lây nhiễm, Phương Thê cũng cười.
Ba khuôn mặt tươi cười, một khung ảnh ấm áp.
=== ====== ====== ====== ====== ====== =======
Lúc xế chiều, ba người bọn họ đi trên đường phố Paris.
Vốn là người phương Đông, bộ dáng lại cực kỳ xuất sắc, cho nên trở thành tiêu điểm của rất nhiều người.
Paris vốn chính là kinh đô hoa lệ, SUNSHINE ở nước Pháp cũng có một thương hiệu riêng, hơn nữa còn nổi tiếng hơn trong nước.
Cho nên một đường đi thẳng, lại có người cũng nhận ra Phương Thê.
Mấy cô gái nước Pháp vây quanh Phương Thê, dùng tiếng anh cùng cô trao đổi.
"Shine, đó là chồng và con gái của cô sao?" Có người tò mò hỏi.