Nếu như không phải, như vậy bây giờ có lẽ vẫn còn chưa kịp.
Nếu như phải, như vậy vì Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ, có một số việc cô dù không muốn làm, cũng không thể không làm.
"Cô có thể không tin, nhưng nếu cô đi ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ không đảm bảo mấy đứa nó sẽ không xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, cô cũng không thể yếu khí thế.
Phương Thê lặng lẽ bấm điện thoại nhà, nhưng chuông vang rất lâu, vẫn không ai nhận.
Nếu bình thường, Tiểu Dạ đã sớm nghe rồi.
Chẳng lẽ đây là thật sao?
Nhìn bộ dáng kia đã dự tính trước của Tô Tố, Phương Thê cũng do dự.
Mặc kệ thế nào, cô không thể cầm tánh mạng của Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ làm tiền đặt cược.
"Nếu tôi làm, không cho phép cô tổn thương hai đứa nó."
Bằng không, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn cô.
"Được, như vậy cô trước hết ở chỗ này quỳ xuống cho tôi."
Tô Tố cười đến đắc ý.
"Có thể."
Phương Thê gật đầu một cái, từ từ cúi người quỳ xuống trước mặt cô ta.
Không sao, có một số việc cô cũng không thèm để ý.
"Đợi chút, khó được cô có thành ý như vậy, có phải cũng nên cho mọi người chứng kiến một cái không?"
Cô không chỉ muốn cô ta quỳ, mà còn muốn cho cô ta ở trước mặt nhiều người như vậy quỳ trước mặt cô.
Khiến những người đó cũng nhìn một chút.
Rốt cuộc ai mới là người thành công nhất?
"Cô ——"
Phương Thê muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Cô không đánh cuộc được.
Dù có lẽ không phải thật, nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể xem nó là thật.
Bởi vì so với tôn nghiêm, tánh mạng của Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ quan trọng hơn.
"Thế nào? Không muốn?"
Tô Tố cảm thấy như thế thật tốt.
Cô nỗ lực lâu như vậy, chính là muốn mình cao hơn người khác một cấp, khiến người khác hâm mộ.
Nhưng bây giờ khiến Phương Thê như thế, cảm giác so với cái gì cũng muốn tốt hơn.
"Tùy cô thế nào."
Đều là quỳ xuống, bị người khác nhìn cùng không ai nhìn, thật ra thì cũng không có gì khác.
Cô vốn không để ý tới ánh mắt của người xa lạ.
Lấy được câu trả lời của Phương Thê, Tô Tố hài lòng cười.