Có một số việc, có lẽ cô nên đi hỏi anh một chút.
"Thê Thê, cũng không sao rồi, mặc kệ lúc trước thế nào, chuyện đã qua và lúc này của chúng ta."
Doãn Văn Trụ nắm tay Phương Thê không khỏi càng chặt thêm mấy phần, "Anh vẫn sẽ ở chỗ này chờ em."
Anh thật ra thì rất muốn ôm lấy Cô thật chặt, cũng muốn hôn Cô thật sâu, nhưng anh không muốn dọa Cô sợ.
Những chuyện này, về sau còn có cơ hội làm.
Bây giờ, anh chỉ muốn mở ra lòng phòng bị của cô, để cho cô tin tưởng anh lần nữa.
"Ừ."
Phương Thê không biết nên nói gì, cảm giác lẫn nhau nhiều mấy phần xa lạ.
Dù lòng mình thực sự còn cảm giác với anh.
"Thê Thê, anh ——"
Doãn Văn Trụ mở miệng, lại thêm mấy phần ngượng ngùng.
Cô nhìn anh, thế nào?
"Anh có thể ôm em một cái không?"
Doãn Văn Trụ một hớp nói ra, trong lòng bàn tay là nhiệt độ của cô, cho nên cảm giác trong ngực mình càng phát ra trống không.
Cái ôm này đã không tồn tại trong ba năm, anh cực độ muốn cô lấp đầy.
Anh muốn cảm nhận được nhiệt độ của cô, ngửi mùi của cô.
"Doãn Văn Trụ ——"
Phương Thê có chút tức giận kêu lên.
Anh đây là cái gì vấn đề?
Chẳng lẽ để cho cô trả lời sao?
Anh trước kia căn bản sẽ không hỏi vấn đề này, chính là bá đạo muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Cô biết anh bây giờ trở nên bắt đầu tôn trọng ý nguyện của Cô, thế nhưng loại vấn đề này.
Doãn Văn Trụ lại không hiểu, còn tưởng rằng mình chọc Phương Thê tức giận.
"Thê Thê, thật xin lỗi, anh chỉ là muốn ôm em một cái, sẽ không làm cái gì."
Anh thực sự chỉ muốn ôm ôm Cô.
Dù đáy lòng muốn làm cái gì, cũng không dám bây giờ làm.
Nhìn thần sắc vội vã kia, Phương Thê đột nhiên cảm thấy phần ngăn cách trong lòng tản đi không ít, tâm tình cũng trở nên sáng sủa.
Chưa từng thấy qua anh cái bộ dáng này.
Vì vậy không khỏi nổi lên một tư tưởng xấu.
Cô tiến lên một bước, đưa tay vòng chắc anh, lại sâu kín nói " Đây là anh nói, về sau không có sự đồng ý của em cũng không cho làm cái gì."
Nhưng đợi đến lời nói ra, rồi lại có chút quẫn bách.
Cô đây là nói cái gì?
Về sau ——
Cái này căn bản là biến thành đồng ý chứ sao.
Doãn Văn Trụ cũng chú ý tới, vui vẻ ôm cô, cúi đầu ở bên tai của cô dịu dàng nói: "Cám ơn em, Thê Thê."
"Em còn chưa tha thứ cho anh đâu, cám ơn cái gì?"
Phương Thê nói có chút mạnh miệng.
Mình căn bản không nghĩ tới tha thứ nhanh như vậy, nhưng có đôi khi ngay cả mình cũng không kìm hãm được.
Cô cho rằng một người cũng có thể sống rất tốt.
Nhưng là đợi đến tựa vào trong ngực của anh, cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, Cô mới biết, thì ra mình vẫn là lưu luyến ngực của anh.
Khi thật sự yêu một người, thật là một loại kiếp nạn.
Cho dù có ý muốn thương tổn, cũng chỉ làm mình càng khó chịu mà thôi.
Cho nên coi như đáy lòng còn có câu oán hận, nhưng Phương Thê cũng hiểu mình có lẽ thật không làm được chuyện báo thù gì đến sự tổn thương lúc trước.
Chỉ có thể ở trong lời nói lấy chút tiện nghi thôi.
Rõ ràng mới vừa rồi còn cảm thấy cách ngại, nhưng bây giờ phần cách ngại kia tựa hồ lại không còn rồi.
Phương Thê dừng một chút, có chút cảm thấy kỳ diệu.
Cô đắm chìm bên trong ý nghĩ của mình, mà Doãn Văn Trụ lại bởi vì hương thơm trong ngực kia mà tâm viên ý mã.
Ôm người mình yêu, nếu như không có phản ứng mới là không bình thường.
Anh cảm giác mình cũng không sai.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng là anh có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của cô không ngừng thổi vào ngực anh.
Vì vậy không khỏi lại nghĩ tới hơi thở là từ cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy thổi ra sao, ngay tiếp theo bắt đầu nhớ lại một ít phần tốt đẹp của cô.
Đến cuối cùng cuối cùng kìm lòng không được từ từ dựa vào cô, tìm kiếm một ít phần ngọt ngào.
Đợi đến trên môi đột nhiên xuất hiện nhiệt độ truyền đến, Phương Thê mới từ trong suy nghĩ thanh tỉnh lại.
Cô có chút tức giận, người này mới vừa nói qua cái gì? Bây giờ lại làm cái gì?
Đùng là lời nói đàn ông là không thể tin tưởng được?
Mặc dù cô không phải là ghét, nhưng cảm giác có chút ủy khuất thôi.
"Doãn Văn Trụ, anh có phải có chút được voi đòi tiên không?"
Phương Thê quay đầu đi, nhẹ giọng hừ nói.
"Thê Thê, đó là vì không kìm hãm được."
Biết Phương Thê đối với anh cũng không phải là không có cảm giác, Doãn Văn Trụ so cái gì cũng vui vẻ, ngay tiếp theo thần thái cả người cũng phấn khởi.
Tựa hồ lúc trước cái kia Doãn Văn Trụ lại trở về.
"Trước khi em còn chưa tha thứ cho anh, không cho ôm em, cũng không cho hôn em."
Mặc dù tha thứ anh, nhưng luôn không thể tiện nghi anh như vậy.
"Thê Thê, đổi lại điều kiện được không?"
Được rồi, anh chỉ có thể nói òng người thực là ltham.
Vốn cảm thấy có thể xa xa nhìn cô là tốt rồi, có thể cùng cô cách chút là tốt rồi, nhưng mà bây giờ lại tham hơn.
Muôn ôm cô, muốn hôn cô, muốn cùng cô một mực cùng nhau.
"Được, vậy chúng mình vẫn là trở lại trạng thái như cũ tốt nhất."
Phương Thê cười cười nói.
Doãn Văn Trụ mím mím môi có chút ủy khuất , "Anh biết rồi."
Anh biết mình có phần nóng lòng, nhưng là thật chỉ là không kìm hãm được.
Đi tới bước này, không tự nhiên phải nghĩ trở lại tại chỗ.
"Vậy anh có thể buông em ra rồi."
Anh ôm rất chặt, Phương Thê cảm giác mình sắp bị anh bẻ gảy.
Doãn Văn Trụ mặc dù không nguyện ý, nhưng vẫn là rất nhanh liền buông Cô ra.
"Bây giờ em rất bận, về sau chúng ta một tuần gặp mặt một lần thôi."
Giống như theo như lời của Tô Tiểu Mạt, bị thương nhiều như vậy, tổng cũng muốn anh chịu chút đau khổ.
Nhưng thật ra thời gian tiếp theo, Cô có một số việc phải làm rồi.
"Ừ."
Doãn Văn Trụ gật đầu một cái.
Mặc dù rất muốn một mực cùng nhau, nhưng anh cũng biết phải từ từ.
Ba năm cũng chờ được rồi, cũng không kém bước này.
Phương Thê vừa định mở miệng nói gì, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.
Cô vừa nhìn, hẳn là Tư Mị.
Tư Mị rời đi cũng một đoạn thời gian, hơn nữa ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi cho cô, đây chính là có chút khác thường.
Nghĩ tới anh lần trước vội vã rời đi, Phương Thê có chút để ý, vội vàng nhận điện thoại.
"Tư Mị, chuyện gì?"
Một bên Doãn Văn Trụ nghe là Tư Mị, không khỏi có chút hẹp hòi.
Anh cũng không quên lúc ở bệnh viện, Phương Thê nói, còn có chuyện ba năm trước đây.
Vì vậy không khỏi đưa tay vòng chắc hông của Phương Thê.
Phương Thê quay đầu lại trợn mắt nhìn Doãn Văn Trụ một cái, nhưng là lại nghĩ đến anh căn bản không nhìn thấy, vì vậy cũng chỉ có thể thôi.
"Thê Thê, Phương gia phá sản rồi."
Tiếng của Tư Mị truyền đến, có chút nặng nề.
Về chuyện của Phương gia, Cô cũng không có nói cho Tư Mị, mà người nhà họ Phương cũng không tự nhiên nói ra.
Tư Mị vẫn cảm thấy cô là bởi vì cùng Phương gia bất hòa mới rời đi.
Mà Tư Mị cũng không biết chuyện tình của Mạt điện.
Cô không cùng anh nói, không phải là không tin anh.
Chẳng qua là cảm thấy có một số việc nói hay không thật ra thì cũng như thế, mặc kệ cô họ phương, hay là họ Tư Đồ, cô đều chẳng qua là cô mà thôi.
Chỉ là, Phương gia phá sản tin tức này còn mang cho cô rung động thật lớn.
Nhà giàu có nhất thành phố A - Phương gia thế nhưng lại phá sản.
Mặc dù từng bởi vì Phương gia mà bị thương, nhưng lúc đầu cô đối phương ông cụ ít nhiều gì vẫn còn có chút tình cảm.
"Là Phương Dận."
Tiếng Tư Mị tiếp tục truyền đến, "Anh biết ngay chú ấy không phải thứ tốt gì."
Tư gia và Phương gia quan hệ mật thiết, Tư Mị nói như thế, Phương Thê cũng có thể hiểu.
Nhưng là Phương Thê không nghĩ tới Phương Dận sẽ làm như vậy.
Phương Dận mặc dù chỉ là nuôi con, nhưng lại là người hệ thứ của Phương gia, vậy cho dù đoạt đến quyền thừa kế, cũng sẽ không khiến Phương gia phá sản đi.
"Tư Mị, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Phương Thê không khỏi hỏi tới.
Cô và Phương Dận sống chung một thời gian cũng không tính dài, lúc đầu anh đưa cô đến Italy sau, liền một thân một mình rời đi.
Vả lại, ở Phương gia cái đoạn thời gian kia, còn có đoạn thời gian ở trấn nhỏ kia.
Cho nên kỳ thật muốn nói hiểu biết lời nói, Cô cũng không hiểu rõ Phương Dận.
Nhưng rất nhiều người Mạt điện đều biết rõ, cha cô lúc trước còn ở, rất thích Phương Dận.
Dù giữa bọn họ tuổi kém nhiều lắm.