Về SUNSHINE, Phương Thê lại ý tưởng mới.
Nếu đã từng vì nụ cười của tiểu Lạc Lạc mà lấy tên này, như vậy vì sao không ở nhãn hiệu này thiết kế quần áo trẻ em đây?
Cô không biết quần áo trẻ em có dễ bán không, chỉ muốn cho con gái của mình mặc vào những đồ mà mình thiết kế thôi.
Abel mới vừa rồi gọi điện thoại, nói buổi trình diễn thời trang lần đầu sẽ diễn ra vào đầu tháng sau, nơi sân khấu, người mẫu đều do anh đi sắp xếp thỏa đáng, chỉ cần cô có mặt vào buổi họp báo ngày hôm đó.
Vậy coi như thời gian chỉ còn hơn mười ngày, như vậy hẳn là còn kịp thiết kế và làm xong một bộ quần áo trẻ em.
Ở giờ phút quan trọng này, Cô muốn mang Tiểu Dạ và tiểu Lạc Lạc cùng đi.
Ban đầu ở Italy, không phải không có người theo đuổi qua cô, sau lại cô đều từ chối có chút phiền.
Có lẽ bây giờ, Cô nên sớm lấy ra lá bài chưa lật này.
Dù sao mang theo trẻ con xuất hiện, tùy tiện người ta muốn nghĩ thế nào.
Ánh mắt người ngoài, Cô cũng không thèm để ý, Cô chỉ cầu xin một phần thanh tĩnh.
Nghĩ tới đây, Phương Thê lập tức lấy giấy bút ra bắt đầu phác họa.
Kể từ Tiểu Mạt tới nơi này sau, Cô cũng nhẹ nhõm rất nhiều, bình thường, Tiểu Mạt sẽ giúp cô trông tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ.
"Thê Thê, chị ở đây làm gì?"
Tô Tiểu Mạt từ phía sau thò đầu ra hỏi.
Phương Thê đem ý tưởng mới của mình nói cho Tô Tiểu Mạt.
"À, em cũng muốn tham gia, em là chị em tốt của chị đó."
Trường hợp náo nhiệt như thế, Cô đương nhiên là muốn vào giúp vui.
Phương Thê giảo hoạt cười một tiếng: "Tốt, đến lúc đó chị chuẩn bị một bộ cho em, em nhất định phải mặc đó."
"Ừ, em tin tưởng ánh mắt của Thê Thê."
Tô Tiểu Mạt xoay một vòng liền đi, căn bản cũng không biết mình bị thiết kế rồi.
Phương Thê nghĩ, quần áo trẻ em, cũng có phân chia lớn nhỏ, cô thiết kế một cái, có thể làm thành hai loại lớn nhỏ.
Vừa lúc Tô Tiểu Mạt có thể thế vai những đứa trẻ lớn tới thử mặc, mặc dù có điểm quá lớn, chỉ là nhất thời cũng không tìm được một cô bé thích hợp.
Dĩ nhiên, làm Tô Tiểu Mạt sau khi biết, muốn hối hận đã không còn kịp rồi.