Bạch Hinh kinh ngạc đứng tại chỗ, lòng mang theo đau đớn.
Có mấy lời cô còn chưa kịp nói ra miệng, liền không cần thiết nói nữa.
Dù ba năm nay giữa bọn họ xem ra hạnh phúc như vậy, nhưng mà người trong lòng anh chưa bao giờ là cô.
Bạch Hinh nghĩ tới mình nhìn thấy cô gái kia, cũng có mấy phần tự ti, nhưng cũng có mấy phần oán hận đối với cô ta.
Vì sao lại làm bộ không biết anh ấy?
Chẳng lẽ cô ấy không biết cảm tình của anh đối với cô ấy sao?
"Em cùng đi với anh đi."
Cô suy nghĩ một chút, lên tiếng nói.
Cả đời này, cô chưa bao giờ cho mình tranh qua cái gì, bây giờ cũng không phải là muốn tranh, chỉ là muốn bồi ở bên cạnh anh thôi.
Một mình anh ở Thành phố C, nhất định không có phương tiện.
Cũng có lẽ trong lòng còn ôm một tia hy vọng đi, nếu như Phương Thê không chấp nhận anh, vậy anh có thể quay đầu lại thấy cô không.
Nhưng mặc kệ ra sao, cô muốn cùng anh.
"Bạch Hinh, em nên đi làm chút chuyện của mình."
Ba năm nay, anh cái gì cũng không nói, là bởi vì sự ích kỷ kia.
Nhưng bây giờ không muốn dính líu một người nữa, mà người này có lẽ sẽ khiến người khác hiểu lầm.
"Em là muốn làm chuyện của mình, về sau em cũng nên tìm một công việc rồi."
Bạch Hinh dừng một chút, mới mở miệng nói: "Một mình anh đi Thành phố C, bác Doãn Văn nhất định không yên lòng, nhất định không đồng ý anh đi, nếu như mà em cũng đi, bác ấy nhất định sẽ yên tâm hơn. Em giúp anh một chuyện, trong công ty chi nhánh ở Thành phố C anh cho em một công việc, như vậy có thể không?"
Lúc nói ra những lời này, trong lòng Bạch Hinh hơi hồi hợp.
Doãn Văn Trụ suy nghĩ kỹ một hồi, mới gật đầu một cái nói: "Vậy làm phiền em."
Anh biết, có lẽ cha anh thật sự sẽ không cho anh đi.
Có lẽ phải nhờ Bạch Hinh giúp cũng không chừng.
"Không phiền, em cũng là muốn cầu cạnh anh."
Chỉ cần anh không từ chối là tốt rồi.
Đối với một số việc, cô không tham lam.
Ngày thứ hai, lúc Doãn Văn Trụ nói lên yêu cầu này, Doãn Văn Thận quả thật là cực lực phản đối.
Ông đã nói nhiều như vậy, vì sao nó vẫn không hiểu?
Giữa nó và Phương Thê cách quá nhiều thứ, nếu muốn xông vào, sẽ chỉ làm mình càng bị thương mà thôi.
Hơn nữa trong lòng ông cũng lo lắng, mấy người của Tư Đồ gia có thể báo thù không, đi đối phó Doãn Văn gia.
Cho nên vô luận ra sao, ông đều không đồng ý con trai mình làm như vậy.
"Cha, cha nói hi vọng con hạnh phúc, nhưng hạnh phúc của con chỉ có cô ấy có thể cho."
Ngày hôm qua cũng tốt, hôm nay cũng được, những lời này cũng không phải anh thuận miệng nói một chút, mà là tiếng lòng của anh, cảm giác của anh.
Nói không ra lý do gì, cũng có lẽ đây chính là vận mệnh.
Nếu như cô nhất định là kiếp nạn của anh, như vậy anh cũng cam tâm tình nguyện.
"Nhưng phải an toàn là điều kiện tiên quyết, cha không muốn con bị thương nữa."
Nếu như bị thương, vậy thì càng không thể nào nói chuyện hạnh phúc gì.
"Cha ——"
Doãn Văn Trụ còn muốn nói thêm gì, nhưng bị Bạch Hinh kéo kéo tay áo.
Bạch Hinh tiến lên một bước, cười nói: "Bác Doãn Văn, bác và con nói chuyện một chút được không?"
Doãn Văn Thận gật đầu, cùng Bạch Hinh hai người vào thư phòng.
"Con muốn bác đồng ý Tiểu Trụ đi Thành phố C?"
Dù sao Doãn Văn Thận là người từng trải, liếc một cái là rõ lời nói của Bạch Hinh.
"Dạ, Bác Doãn Văn sẽ đồng ý đi."
Bạch Hinh gật đầu một cái.
"Tiểu Hinh, làm sao con —— haiz, không phải bác muốn con đi bắt được trái tim của Tiểu Trụ sao?"
Doãn Văn Thận không biết nên nói gì nữa.
Chuyện mình làm, có lẽ rất ích kỷ, nhưng bây giờ anh chỉ là một người cha, một người cha muốn bảo vệ đứa con trai mình mà thôi.
"Bác Doãn Văn, con cùng Trụ đi Thành phố C."
Bạch Hinh hơi khổ sở, nếu như có thể bắt được, làm sao cô lại không đi bắt?
Mấu chốt là không bắt được.
Cho nên cô không muốn nói ra miệng, không muốn nghe đến lời từ chối của anh, ít nhất lời như vậy, vẫn còn chút hi vọng.
"Nếu như bác buộc anh ấy, anh ấy sẽ không vui, có một số việc, tất nhiên là phải trải qua, bác nên để cho anh ấy tự mình thấy rõ, con sẽ ở bên chăm sóc anh ấy."
Bạch Hinh cảm giác mình cũng có nhiều tư tâm.
Muốn cho Doãn Văn Trụ hiểu, có lẽ Phương Thê căn bản cũng không để ý đến anh.
"Haizz, được rồi, con vất vả rồi."
Doãn Văn Thận suy nghĩ một chút, vẫn đồng ý.
Ông hiểu Doãn Văn Trụ, trừ khi chính nó buông tha, nếu không dù ông có buộc nó thế nào đi nữa đều vô dụng mà thôi.
Có lẽ ông nên để cho nó chính mình tự đi thấy rõ một chuyện, mà có chút thương tổn cũng nhất định phải trải qua.
Đàn ông nhà Doãn Văn đúng là vẫn không thể vượt qua nổi cửa ải về tình này.
Thật ra thì ông hiểu rõ, ông đều hiểu.
Chính ông không phải cũng như vậy sao.
"Không vất vả, con đi nói cho trụ."
Bạch Hinh nghe được đáp án, có chút vui vẻ, xoay người liền ra phòng sách.
Vì vậy xế chiều hôm đó, bọn họ liền đi Thành phố C.