Rất nhanh, ngoài cửa vang lên tiếng nói quen thuộc, "Trụ, làm sao anh lại đi tới nơi này?"
"Đi một tý, lại đi xa mất."
Tiếng nói của Doãn Văn Trụ cũng truyền đến.
"Anh phải cẩn thận một chút, hoàn cảnh nơi này anh không phải quen thuộc, có chuyện gì đừng một mình đi loạn, em đã lấy được số rồi, chúng mình đi qua đó đi."
Trong giọng nói của Bạch Hinh tràn đầy ân cần.
"Anh chỉ là không nhìn thấy mà thôi, dù đi lạc, chính mình vẫn có thể trở về."
Tiếng của Doãn Văn Trụ có chút xa, nhưng Phương Thê vẫn nghe được.
Cái gì?
Anh không nhìn thấy sao?
Vì sao lại không nhìn thấy?
Cho nên anh mới coi cô như người xa lạ sao?
Bởi vì anh không nhìn thấy?
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lòng của Phương Thê bắt đầu không bình tĩnh rồi, Cô ở sau cánh cửa rất lâu, vẫn là nhịn không được mở cửa phòng ra.
Dù người kia đã sớm không có ở đây, Cô vẫn là nhịn không được muốn nhìn một cái.
Nhưng mở cửa khắc kia, lại thấy anh đứng trước cửa.
Anh không phải đi rồi sao?
Thế nào vẫn còn ở nơi này?
Phương Thê sợ tới mức muốn lập tức đóng cửa lại, nhưng vào lúc này, anh đã chui vào rồi.
Doãn Văn Trụ vẫn cảm thấy không đúng, cho nên anh thừa dịp lúc Bạch Hinh nói chuyện với bác sĩ lại quay về nơi này.
"Thê Thê."
Anh tự tay bắt được tay của cô, rốt cuộc gọi ra.
Phương Thê hơi sững sờ, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về ánh mắt anh.
Ánh mắt của anh vẫn rất đẹp, nơi khóe mắt còn có ban đầu cái phần xinh đẹp và lười nhác kia, thậm chí đáy mắt còn màu sắc, tuyệt không giống nhìn không thấy.
Cô không nhịn được đưa tay ra quơ quơ trước mặt anh.
Anh không có bất kỳ cảm giác gì, lần này cô thật sự tin anh không nhìn thấy rồi.
Doãn Văn Trụ không có trả lời Phương Thê, lại kêu một tiếng, "Thê Thê, là em đúng không?"
Anh cần gấp một đáp án tới lấp đầy sự trống rỗng của cô trong tim anh.
"Tôi không phải."
Phương Thê cũng tỉnh táo lại, bắt đầu phủ nhận.
Anh không nhìn thấy, làm sao lại biết là cô?
Mà cô không muốn thừa nhận.
Đáy lòng có một loại cảm giác phức tạp mang theo chút đau lòng bắt đầu lan tràn, Cô bắt đầu sợ.
Cô hận qua anh, thật.
Nhưng lại nhìn anh như vậy, vẫn là nhịn không được đau lòng.
Có ít thứ thật không cách nào khống chế.
"Anh biết là em, bởi vì hương vị trên người em, nhận ra giọng nói của em."
Anh nói có chút gấp gáp, anh không thấy được cô, không thấy được vẻ mặt cô giờ phút này, cho nên anh cũng sợ.
"Cũng bởi vì tim anh chỉ vì em mà đập, cho nên anh mới có thể tìm được em."
Đúng vậy, thì ra là tim anh đập thực sự chỉ vì một mình cô mà tồn tại.
"Anh thật sự nhận lầm người, tôi là Shine, bạn trai tôi vẫn còn trên giường bệnh, anh không phải muốn đánh thức anh ấy."
Phương Thê thoát khỏi anh, lui về phía sau mấy bước.
Cô ba năm trước đây liền quyết định rồi, sẽ không cùng anh dây dưa nữa.
Quyết không thể vì nguyên nhân này mà thay đổi.
Cô cực lực xem thường sự đau đớn trong lòng.
Có đôi khi, cô cũng hận mình, vì sao đến nước này, cô còn có thể để ý anh?
Tình cảm, thật là loại vật kỳ quái.
Nhưng những lời này của Phương Thê lại kích thích Doãn Văn Trụ.
"Thê Thê, thật xin lỗi, không phải như em nghĩ, ban đầu anh chỉ là ——"
Doãn Văn Trụ vội vàng muốn giải thích, tuy nhiên lại không biết giải thích bắt đầu từ đâu, loại cảm giác không thấy được vẻ mặt của cô, sờ không tới nhiệt độ cơ thể của cô thật không tốt tý nào.
Anh vội vàng đi về phía trước, muốn đi bắt được Phương Thê.
Nhưng quá vội vàng, anh quên mình không nhìn thấy, cả người bởi vì cái băng ngồi trước mặt mà trật chân té trên mặt đất, có mấy phần nhếch nhác kia.
Nhìn anh cái bộ dáng này, nghĩ sự tao nhã vô hạn lúc trước của anh.
Phương Thê càng khó chịu hơn.
Cô còn chưa từng gặp qua anh chật vật như vậy, vì vậy đưa tay đỡ anh dậy.
"Tôi đưa anh ra ngoài đi. Enh thật sự nhận lầm người rồi."
Nhưng có một số việc cô không muốn thay đổi.
Ai biết đây có phải là một hồi lừa gạt nữa không?
Cô cũng không muốn thất bại nữa, cho nên cô không đánh cuộc.
Doãn Văn Trụ vội vàng nắm tay cô, cảm nhận được nhiệt độ từ cô, tay để lên gương mặt cô, cũng là hơi hơi sửng sốt.
Sau đó có chút mừng rỡ nói: "Thê Thê, em gạt người, bằng không vì sao em lại khóc?"
Khóc?
Phương Thê đưa tay sờ lên gò má mình, lúc này mới phát hiện ra thế nhưng mình thật sự khóc.
Đây coi là cái gì?
"Tôi không có khóc, anh nghĩ sai rồi."
Nhưng cô vẫn rất ung dung hồi đáp.
Anh không nhìn thấy, làm sao có thể như vậy.
Thì ra là ba năm nay, cô vẫn là học được rất nhiều thứ, ít nhất lúc này còn có thể nói thong dong như thế.
"Thê Thê, em gạt anh."
Doãn Văn Trụ đưa tay ôm lấy cô, không muốn buông ra.
Giờ phút này, anh đã xác định cô chính là Thê Thê của anh.
Thê Thê của anh không có chết.
Bây giờ đang ở trong lòng anh.
Ba năm nay, toàn bộ tình cảm chất chứa đều ở một khắc này bạo phát.
Bây giờ anh chỉ muốn ôm thật chặt cô, cảm nhận sự tồn tại của cô.
Phương Thê bị anh ôm đau, cái loại ấm áp quen thuộc mà xa lạ đó, nhưng nhớ tới Bạch Hinh tim lại lạnh đi.
Anh cũng đã có vợ rồi, làm gì còn tới trêu chọc cô nữa?
Anh thật sự cảm thấy Phương Thê cô tùy tiện như vậy sao?
Kêu thì tới, đuổi thì đi.
"Doãn Văn Trụ, liền tính tôi là Phương Thê thì thế nào? Chẳng lẽ anh quên chúng ta đã không có quan hệ gì rồi sao. Anh đã có vợ, tôi cũng có bạn trai, làm như vậy không tốt sao, cho nên mời buông tay."
Đã như vậy, Cô thừa nhận thì thế nào?
Cô chưa bao giờ làmchuyện gì thật có lỗi với anh, cô không cần thiết trốn trốn tránh tránh như thế.
Giữa bọn họ, căn bản không nên có tiếp xúc gì.
Phương Thê tự nói với mình, không cần mềm lòng, cô đã không đánh cuộc được.
"Thê Thê, không phải như thế ——"
Doãn Văn Trụ vội vã muốn giải thích, nhưng điện thoại di động cũng đúng lúc này vang lên.
"Thê Thê."
Anh không muốn nghe điện thoại, anh chỉ muốn cùng cô nói rõ ràng.
"Điện thoại quá ồn rồi, sẽ ầm ĩ tới bạn trai tôi."
Phương Thê chỉ muốn nói cho anh biết, cô có bạn trai, không thích anh, không phải như trước kia đứa ngu ngốc thật lòng đưa qua để cho anh chà đạp.
Cho nên anh có thể hay đừng dây dưa với cô nữa?
Có thể đừng dùng vẻ mặt như thế nói chuyện với cô?
Cô rất ngu, sẽ làm thật.