"Anh xuống phòng ăn lầu dưới chờ em."
Doãn Văn Trụ nói với Bạch Hinh còn trong phòng tắm.
Tối hôm qua, ngủ rất trễ, nhưng sáng nay vẫn dậy rất sớm.
Nằm ở trên giường, tâm tư phức tạp, vì vậy đơn giản là ra khỏi giường.
"Trụ, anh không sao chứ?"
Bạch Hinh từ trong phòng tắm đi ra hỏi.
Doãn Văn Trụ gật đầu một cái: "Không sao, anh sớm đã thành thói quen rồi."
Quen với thế giới tối tăm, cũng quen với thế giới không có Thê Thê.
Thật ra thì như vậy cũng tốt, không có cô, thế giới của anh chính là một mảnh hắc ám.
Ban đầu, anh không cảm giác mình không thể không có cô, cũng có lẽ như vậy, giữa bọn họ mới đi tới bước này.
Nhưng trong ba năm, anh đã suy nghĩ rõ ràng rất nhiều.
Thì ra là, trong cuộc đời của một người, thật sự sẽ có một người như vậy, mình không thể không có cô ấy, nói không ra lý do gì, nhưng chính là không kìm lòng nỗi.
Sau khi hiểu, mới hiểu cái gì gọi là yêu.
Đó cũng không phải như tình cảm đối với Hạ Sơ có thể so sánh được.
"Vậy anh cẩn thận một chút."
Bạch Hinh nói một cách ân cần.
Người đàn ông trước mắt này, cho dù mắt không nhìn thấy gì, nhưng khí tràng thuộc loại của anh vẫn tồn tại như cũ, có lúc thậm chí không dám làm cho người ta nhìn gần.
Cô đã từng xem qua hình trước kia của anh.
Sau đó phát hiện anh bây giờ cùng trước kia dường như rất khác.
Khi đó chính anh luôn là khiến người khác cảm giác một loại xinh đẹp mà lười nhác.
Mà bây giờ chính anh, ít đi phần xinh đẹp và lười nhác đó, lại nhiều hơn một phần chững chạc.
Anh đối với cô rất tốt, nhưng chẳng biết vì sao, có đôi khi, cô lại có cảm giác anh cách cô xa như vậy.
Cô xem không ra trong lòng anh đang suy nghĩ gì.
Bạch Hinh đứng tại chỗ, vẫn nhìn anh xoay người rời phòng.
Anh thật sự đã thành thói quen, dù không nhìn thấy, những động tác vẫn lưu loát như vậy.
Cô sửng sốt một hồi lâu, mới xoay người trở lại phòng tắm.
Cô cảm giác cô bây giờ càng ngày càng khống chế không được tim của mình nữa.
Nhưng cô có thể tranh thủ sao?
Mà Doãn Văn Trụ ra khỏi căn phòng, dựa vào cảm giác của mình tìm được cầu thang.
Anh không đi thang máy, đó là bởi vì chân của anh năm đó cũng bị thương qua, bác sĩ nói qua coi như khỏe lại, cũng phải rèn luyện nhiều hơn mới tốt.
Mà anh cũng thích loại cảm giác không có ai này, một người từ từ đi xuống dưới.
Từ lầu năm từ từ đi xuống.
Phương Thê không nghĩ tới, sáng sớm lại ở cầu thang của khách sạn này đụng phải anh.
Rất sớm hôm nay, Tư Mị đột nhiên gọi điện cho cô, nói là anh bị bệnh, muốn phiền cô một chút.
Tư Mị ở thành phố C không có bạn bè, anh bị bệnh, cô chăm sóc anh cũng đúng, cho nên cô vội vàng tới.
Hơn nữa cô nghe thấy, anh không còn cách nào mới gọi điện cho cô.
Có thể tối hôm qua đã bị bệnh.
Giờ phút này, Phương Thê có cảm giác muốn lập tức xoay người rời đi.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của người kia nhìn không chớp mắt đi về phía cô, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô, cô liền dừng lại bước chân.
Cô không thể trốn, nên thản nhiên đối mặt.
Anh có thể làm được, cô cũng có thể làm được.
Nhưng mà cô đột nhiên lại oán chính mình, vì sao phải đi cầu thang?
Lúc Phương Thê sinh Tiểu Lạc Lạc đã xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên thân thể có chút bị tổn thương, thể chất trở nên thiên lãnh.
Cho nên những năm nay, cô một mực rèn luyện.
Nhưng nơi có thể đi, cô sẽ tận lực đi.
Nhưng cô không nghĩ tới sẽ có người đi cầu thang giống như cô.
Cô thật không biết duyên phận giữa cô và Doãn Văn Trụ có tính là nghiệt duyên không?
Phương Thê không dấu vết hít vào một hơi, sau đó từ từ đi về phía anh, cũng học anh mắt nhìn thẳng, làm như người xa lạ gặp thoáng qua.
Thì ra Phương Dận không lừa cô.
Anh thật sự không quan tâm cô.
Ban đầu ở trong bệnh viện làm như vậy, thực sự là vì đứa con sao?
Phương Thê cực lực để cho mình không nên suy nghĩ bậy bạ, không phải ba năm trước đây đã sớm quyết định quên đi mọi chuyện rồi sao?
Bây giờ còn muốn những thứ này làm gì?
Hai người từ từ đến gần, một đi lên, một đi xuống, sau đó gặp thoáng qua, rồi rời đi.
Lúc đi qua bên cạnh anh, Phương Thê cảm thấy hô hấp thông thuận không ít.
Thì ra chính là đơn giản như vậy, không nhìn thấy, sau đó đi qua.
Thế nhưng khi đó, tay của cô lại đột nhiên bị bàn tay của một người kéo lại.
Bởi vì lực hút, thân mình không khỏi ngã, lập tức đụng vào trong ngực người sau lưng.
Ngực của anh vẫn ấm áp như vậy, ngay cả hương vị trên người anh cũng không thay đổi, Phương Thê hoảng hốt trong nháy mắt, có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.
Nhưng thật chỉ là một nháy mắt, cô rất nhanh liền tỉnh táo lại.
Không giống nhau, bọn họ đã sớm xa cách ba năm, xa cách nhiều thứ lắm.
Cô không nên lưu luyến nữa.
Thật ra thì cô thật sự không nghĩ tới, thời gian ba năm, Cô cố đi quên, lại vẫn không cách nào hoàn toàn quên đi anh.
Có phải bởi vì bị thương càng nặng, cho nên mới càng khắc cốt minh tâm.
Loại đau này, cô có lẽ cả đời đều quên không được rồi.
"Tiên sinh, có thể buông tôi ra không?"
Cô cúi đầu, không nhìn thái độ của anh, chỉ nói với sự lạnh nhạt.
Nếu như anh muốn xem như người xa lạ, thì liền làm như vậy đi.
Cô không hiểu, anh vì sao phải kéo cô?
Nhưng Phương Thê không có giãy giụa, bởi vì cô biết xem như là cô bây giờ có lẽ cũng tránh không được sự trói buộc của anh.
Thanh âm quen thuộc, ngữ điệu xa lạ cứ như vậy truyền vào tai Doãn Văn Trụ.
Tim anh đập nhanh hơn.
Gặp gỡ Phương Thê sau, anh mới biết thì ra là nhịp tim thật sự sẽ bởi vì một người mà tăng nhanh.
Khi đó, ảnh hưởng của cô đối với anh vượt ra khỏi tưởng tượng của anh.
Thậm chí lúc ban đầu, cô liền dễ dàng khơi mào anh xúc động.
Mới vừa rồi trong nháy mắt gặp thoáng qua kia, anh ngửi thấy hương vị quen thuộc, còn có cảm nhận được tim đập dồn dập quen thuộc.
Tay cứ như vậy không tự chủ được đưa ra, cũng không quản người kia rốt cuộc là ai.
Anh chỉ nghĩ xác nhận một người làm cho tim anh đập dồn dập.
Bởi vì nhịp tim của anh đã từng đối với Phương Thê như thế.
Còn có chỉ có Phương Thê có hương vị này.
Cái loại nhàn nhạt đó, giống như hương chanh luôn quanh quẩn trong mộng của anh.
Có lẽ cha anh không biết, khi Bạch Hinh đến gần anh một khắc kia, anh liền biết người này không phải Phương Thê, xem như cô ấy có tiếng nói rất giống Phương Thê.
Nhưng cô sẽ không thể làm cho anh cảm thấy nhịp tim, cũng không có hương vị nhàn nhạt như chanh.
Có thể đồng thời có hai loại đặc thù này, cõi đời này rốt cuộc sẽ có mấy người đây?
Mà khi Phương Thê mở miệng nói chuyện cái khắc kia, Doãn Văn Trụ chỉ cảm thấy khiếp sợ.
Anh cảm thấy có thể thế giới này thật sự có kỳ tích.
Thê Thê của nah không chết, bây giờ đang ở bên cạnh anh.