Sau đó đồng thời đưa tay ra trước bác sĩ Triều.
Bác sĩ có chút khó xử, đây rốt cuộc nên đưa ai?
Nếu như ông nhớ không lầm, hôm nay Tổng giám đốc Doãn Văn này hình như là cùng người khác đính hôn.
Hơn nữa mới vừa rồi cũng là người đàn ông kia ôm bệnh nhân tiến vào.
Nhưng ánh mắt của anh ta lại nhìn chằm chằm ông, ông lại không dám đem giấy đưa cho người khác.
Vì vậy chỉ là ho nhẹ nói: "Hai vị có nên bàn bạc một chút không?"
Chuyện này thật đúng là làm khó.
"Không cần, tôi tới ký."
Lúc này, một giọng nói khác chen vào.
Phương Dận chậm rãi đi tới phía này, trên mặt vẫn như cũ treo một màn tà khí kia, khí thế trên người vẫn bức người như cũ.
Anh đi qua hai người, cầm thẳng đồ trên tay bác sĩ, cười cười nói: "Tôi là tam thúc của cô ấy."
Nói xong, liền ký tên của mình.
Chờ Tư Mị và Doãn Văn Trụ phản ứng kịp, anh ta đã ký xong rồi.
Bác sĩ cầm giấy đã được ký tên xong vội vàng đi, đáy lòng không khỏi nói thầm lên.
Mấy người đàn ông này, thế nào lại một cái so một cái lại hại hơn?
Người phụ nữ nằm ở đó nhất định không phải là người bình thường, ông cũng không thể làm ra bất kỳ sai sót nào.
Bằng không tuyệt đối sẽ là bi kịch.
Mấy người phía ngoài, xem ra đều không phải là hạng người dễ chọc.
Phương Dận là Tam thúc của Phương Thê, điểm này khiến Tư Mị và Doãn Văn Trụ cũng không thể phản đối.
Doãn Văn Trụ ban đầu sống ở thành phố A một đoạn thời gian rất dài, dĩ nhiên là biết Phương Dận.
Nhưng ba người con nuôi kia của Phương gia đối Phương Thê tất nhiên ôm tâm tư không tốt, anh ta tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Ban đầu khiến người của Phương gia đem Phương Thê đón về, là bởi vì biết ông cụ Phương có năng lực bảo vệ cô.
"Ngay từ đầu tôi đã nói cháu gái tôi mang thai, cháu gái còn không thừa nhận."
Phương Dận nhìn phòng giải phẫu một cái, nhẹ nhàng cười cười, ánh mắt xẹt qua Tư Mị, dừng ở trên người Doãn Văn Trụ, "Là của tiểu tử ngươi phải không?"
Một người chỉ lớn hơn mình một tuổi gọi mình là tiểu tử, Doãn Văn Trụ cảm thấy thực nghẹn.
Nhưng cố tình người này ở bối phận liền bên trên là chú của Phương Thê, dường như chính mình cũng chỉ có thể thừa nhận.
"Là của tôi."
Điểm này, không cần hoài nghi.
Anh từng nói qua sinh một đứa con của bọn họ.
Chẳng qua là không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy.
Đứa con của hai người lại bị chính tay anh ——
Doãn Văn Trụ nhìn đôi tay chính mình, ánh mắt không khỏi ảm đạm.
Anh rốt cuộc là làm cái gì?
"Tùy tiện để lại cũng không phải là một chuyện tốt nha."
Phương Dận cười như không cười nhìn Doãn Văn Trụ.
"Tam thúc, làm sao thúc cũng chạy tới nơi này vậy?"
Tư Mị lại cắt đứt cuộc đối thoại quỷ dị của bọn họ.
Anh là đứa con riêng, mặc dù được Tư Úc sủng ái, nhưng vài người Tư gia cũng không đón nhận anh.
Ví như đại ca anh.
Phương Thê mặc dù là người thừa kế chính thống nhất, tuy nhiên cũng là kẻ đến sau.
Như vậy ba người con nuôi của Phương gia đương nhiên sẽ không muốn thấy Phương Thê.
Điểm này bọn họ rất giống nhau, cho nên anh rất rõ ràng cái loại tình cảnh đó.
Cho nên anh cũng không ưa thích Phương Dận, cảm giác anh ta là kẻ địch của Phương Thê.
Hơn nữa khi anh cùng Phương Thê chung sống đoạn thời gian đó, Phương Dận cũng không biết vì sao luôn vô tình hay cố ý cắm vào.
Điều này làm cho anh càng cảm thấy kì lạ.
"Cháu bắt cóc cháu gái thúc, tôi làm thúc tới tìm cháu không đúng sao?"
Phương Dận luôn mồm cháu gái cháu gái, giống như mình là một thúc thúc tận tâm tẫn chức.
"Tam thúc, thúc rãnh rỗi thì tự quản chính mình."
Tư Mị trả lời, có điều ngụ ý.
Anh nói chuyện vốn là không chút kiêng kỵ.
Doãn Văn Trụ cũng không ưa thích Phương Dận, người đàn ông này quá bí hiểm, làm cho người ta không hiểu rõ.
Hơn nữa anh ta cũng rất có thể đối Phương Thê bất lợi.
Ban đầu điều tra ba đứa con nuôi của Phương gia, vốn anh ta khiến người khác cảm thấy phức tạp một chút.
Bây giờ nhìn thấy anh ta, loại cảm giác này lại nặng hơn.
Có lẽ anh ta chính là cái loại dây dưa khó khan nhất.