Lý Mộ đầu đầy mồ hôi chuẩn bị viết thư, bên cạnh là muội muội đang đùa giỡn thủ hạ của hắn.
“Chậc chậc chậc chậc, loại mặt này đi làm quân y thật sự là đáng tiếc.” Quân y đại nhân xinh đẹp như hoa.
“Ta nói hoàng hậu nương nương, người có thể đừng mãi xoay quanh chuyện này hay không vậy? Trên thế giới này, đại bộ phận nam nhân vẫn là thích nữ nhân hơn.”
“Nhưng mà xung quanh ta càng ngày càng có nhiều nam nhân bắt đầu thích nam nhân, phải thuận theo xu hướng phát triển của thời đại thôi ~ Ngươi nghĩ thế nào? Tiểu Đô ~”
“Ta nhất định là người biết thưởng thức mỹ nữ. A ~ Tiểu thư Diễm Quân xinh đẹp, không biết liệu ta có được vinh hạnh dẫn ngươi đi thăm một chút quân doanh độc đáo này hay không?”
Đông Diễm Quân bình tĩnh quay đầu liếc mắt nhìn người nào đó đang làm ra vẻ bị dung mạo xinh đẹp của mình mê hoặc, làm hết phận sự dâng trà cho Phượng Tê, sau đó đôi môi mỏng phun ra đúng một chữ: “Cút!”
“Ai ai ai…Ngươi quá tổn thương trái tim ta rồi…”
“Nương nương?” Tiểu Ny thấy Phượng Tê đang nhìn Đô Văn Ca sắc mặt không được tốt cho lắm.
“Ta không thích loại hình như hắn.” Không dễ đùa nghịch.
“…” Nương nương, lời hắn nói đôi khi cũng có chút đạo lý, người đừng nên mỗi thời mỗi khắc đều suy nghĩ về phương diện này, thật sự.
“Này…” Mỹ nhân quân y đột nhiên mở miệng: “Tướng quân…”
“Cứ nói đừng ngại.” Lúc quân y Phục Hác tiến vào hắn chỉ biết người này chắc chắn có việc muốn nhờ, bằng không tuyệt đối sẽ không bước ra khỏi lều quân y dù chỉ một bước, đừng nói là đến tận nơi này của hắn. Chẳng qua Phục Hác vận may không tốt, vừa vặn đụng phải Phượng Tê.
“Là…ta muốn xin nghỉ phép…” Đôi mắt đẹp dưới cái nhìn chằm chằm cứ mãi găm trên người hắn của một đám như lang như hổ (Phượng Tê, Tiểu Ny), trong lòng run sợ đảo qua một vòng.
“Vì sao?”
“Tiếp qua không bao lâu là đại hội sư môn…cũng là ngày sư huynh của ta nhận chức chưởng môn, ta thực sự muốn đi xem…” Thỏ con quân y một bộ nước mắt lưng tròng, trên gương mặt mỹ lệ viết đầy mấy chữ: ta rất muốn đi, ta thật muốn đi, nhưng nếu ta đi việc ở nơi này sẽ không có ai làm, ta cảm thấy trong lòng bất an blablabla….
Chỗ tốt của một tiểu bạch chính là cho dù hắn cái gì cũng không nói, người khác vẫn có thể từ trên mặt hắn nhìn thấu tất cả những lời hắn muốn nói ra.
“Đại hội sư môn?” Đông Diễm Quân như nghĩ đến điều gì, bất quá vẫn không nói gì thêm, hẳn là trùng hợp đi…Vị quân y này nhìn thế nào cũng phải là môn hạ của Thần Y Môn, Dược Vương Cốc linh tinh gì đó mới đúng.
Không lâu về sau, Đông Diễm Quân lúc đối mặt với cảnh tượng gà bay chó sủa mới vạn phần hối hận mình lúc ấy để làm chi không hỏi nhiều một câu.
“Có thể.” Lý Mộ hào phóng thả người, chính hắn còn có lúc về nhà thăm người thân mà, toàn quân đội mười mấy năm không đi ra ngoài cũng chỉ có quân y. Gần đây không có chiến sự, đương nhiên có thể cho thủ hạ nghỉ ngơi, hơn nữa những quân y khác cũng không phải ngồi không.
“Cám ơn…” Mỹ nhân nhoẻn miệng cười, bối cảnh xoát xoát bay lên từng đóa hoa tươi, toàn bộ phòng đều sáng sủa hơn không ít.
“Chúng ta đi cùng ngươi…”
“…” Đây là Đô Văn Ca vốn định mở miệng nhắc nhở, nhưng là suy nghĩ ‘chết đạo hữu không chết bần đạo’, cuối cùng hắn chỉ yên lặng đưa lên ánh mắt chúc phúc.
“Chuyện này…”
“Chúng ta mấy thiếu nữ tử đường xá xa xôi, mọi người võ công lại không cao, có một y sinh như ngươi theo cùng, nếu gặp phải chuyện gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau…”
“Cũng phải, vậy chúng ta liền cùng đi, đã quấy rầy hoàng hậu nương nương rồi.” Thánh mẫu hệ, tuyệt đối là thánh mẫu hệ: “Yên tâm, ta cũng biết võ công.” Nghiêm túc gật đầu cam đoan sẽ không cản trở, chỉ bất quá sự nghiêm túc của hắn không có ai tin mà thôi.
“Ca, thư của ngươi rốt cuộc đã viết xong chưa?”
“Như vậy được chưa?” Đưa sang…Lại nói, hắn vì sao lại phải viết thứ này?
…
Thư luôn được nhận. Lý Diệp đầu đầy hắc tuyến nhìn thư đại nhi tử gửi về:
Phụ thân:
Mấy ngày trước tiểu muội đến quân doanh, hiện tại đang mở rộng diễn đàn, giảng thuật lịch sử yêu đương của tiểu đệ cho chúng ta nghe, ta sẽ cố hết sức làm cho nàng mau chóng bước đi, đi tai họa người khác, cam đoan không làm tổn hại đến các chiến sĩ vĩ đại của Cẩm quốc chúng ta.
Khác…Tuy rằng không có tư cách nói điều này, nhưng là phụ thân, ngẫm lại chênh lệch tuổi tác giữa tiểu đệ cùng ngươi, cá nhân ta cho rằng ngươi kiên quyết phản kháng (phụ thân cỡ nào trinh liệt a ~) đúng là quyết định chính xác, cho dù Lý gia chúng ta không ngại ánh mắt của bất luận kẻ nào, nhưng ngẫm lại chênh lệch tuổi tác giữa tiểu đệ cùng ngươi đi, vì tốt cho hắn, buông tay đi…
Lý Mộ.
Thư thôi…Lý Giác cũng có, bất quá hắn nhận được còn sớm hơn Lý Diệp, một phong là từ Phượng Tê gửi đến, một phong là từ Lý Mộ, bên ngoài ghi rõ phải đọc của Phượng Tê trước.
“Cái gì a…Thần thần bí bí…”
Tiểu đệ đang khổ sở vì tình:
Mấy lời tâm tình đó hiệu quả thế nào? Ha ha ha ~ Lời có dễ nghe mấy mà không có chân tình thì vẫn không đả động được bất luận kẻ nào, bất quá điểm ấy ta tin tưởng ngươi làm rất khá. Tỷ tỷ ngươi đây đã kể lại đại khái chuyện của các ngươi cho ca ngươi, Phồn Đạt, Tiểu Đô ca ca của ngươi, Tiểu Ny, Trình Tiền, Ảnh Vệ nữa, Vệ Ảnh tuy rằng không thấy người đâu bất quá tám phần nàng cũng biết rồi…(thật nhiều người) A, còn có Diễm Quân tỷ tỷ của ngươi nữa.
Hiện tại thì sao, chúng ta phải tiến hành bước tiếp theo, ghi nhớ, nhất định phải thực hiện lúc đã xác định cha đối với ngươi cũng có chút ý tứ. Kế hoạch của chúng ta chính là lấy lui làm tiến, xem thư ca ca ngươi gửi về chưa? Lúc này a, hắn đóng vai phản diện.
Nhiệm vụ cụ thể chính là ngươi phải làm cho cha tin rằng ngươi yêu hắn yêu đến hết thuốc chữa rồi (trọng điểm là phải cho hắn biết, chứ không phải là ngươi yêu bao nhiêu), nhưng là vì hắn, ngươi nhất định phải nhịn đau buông tay, tốt nhất lại thêm một chút: chính là cái loại thâm tình ‘tuy rằng ta buông tay, nhưng đời này ta sẽ chỉ biết có một mình ngươi’.
Lý Giác hiểu rõ gật đầu, ý tứ này a, hiểu được rồi, lùi một bước trời cao biển rộng thôi…
Sau đó là thư của Lý Mộ:
Tiểu đệ:
Tỷ tỷ ngươi đến nơi an toàn, không cần nhớ mong (hai chữ nhớ mong này tô thật đậm). Về vấn đề tình cảm của ngươi, ta vốn không muốn can thiệp nhiều, nhưng là…phụ thân hắn ở trong lòng ta vẫn luôn là một phụ thân hoàn mỹ, hắn ở Cẩm quốc là thừa tướng xuất sắc nhất. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi…
Đại ca.
[Đây là vai phản diện của đại ca?] Lý Giác khinh thường bĩu môi, với loại trình độ khuyên can này, hắn phải NC (não tàn) cỡ nào mới có thể bởi vì mấy câu nói đó mà lùi bước a? Thanh danh, địa vị mấy thứ này vốn chính là điều hắn lo lắng nhiều nhất.
[Ngươi cũng phải chịu khó viết nhiều thêm một chút a…Dù sao chuyện ngươi bắt cóc vương tử Khiết Đan cũng không phải chuyện danh lưu thiên cổ.]
Bất quá diễn vẫn phải tiếp tục, sau khi hủy thư của Phượng Tê, hắn bắt đầu cân nhắc kịch bản, sau đó bày ra cho Lý Diệp nhìn thấy bộ dạng do dự nhất, yếu ớt nhất của mình…
Lại nói bên kia…
Lý Diệp sau khi bị nhi tử thâm tình thổ lộ, muốn nói hắn một chút cũng không thèm để ý đó là giả. Lời tâm tình sở dĩ động lòng người không phải bởi vì từ ngữ sầu triền miên, mà là vì chân tâm giấu trong lời nói đó.
Những lời tâm tình ngày càng có thứ tự, nét kiên định bên trong đôi mắt xinh đẹp kia, làm cho hắn lại một lần nữa phải cân nhắc phần chân tâm của nhi tử mình.
Nhi tử của hắn biết, phụ tử mến nhau là cấm kỵ, vẫn luôn biết.
Người nhà Lý gia chưa bao giờ ngu ngốc, Giác Nhi khẳng định đã hiểu được sự khác nhau giữa thân tình với ái tình mới có thể bày tỏ với mình.
Người nhà Lý gia không am hiểu biểu đạt, Giác Nhi lại luyện tập những lời này, đặc biệt ngân nga trước mặt mọi người.
Người nhà Lý gia luôn luôn chấp nhất, hắn từng vì một phần ái mộ dưới đáy lòng mà hy sinh bao nhiêu, chính hắn rõ ràng, hiện giờ chấp nhất của Tiểu Giác cũng được hắn nhìn thấu trong mắt.
Giác Nhi nói: ta chờ, về sau mỗi một ngày ta đều sẽ chờ.
Lại nói: ta trẻ tuổi hơn ngươi, cho nên ta sẽ không nhắm mắt trước khi ngươi chết.
Còn nói: trước khi ngươi nhắm mắt, ta nhất định sẽ đợi được đáp án mà ta muốn.
Trong đầu hiện lên chính là khuôn mặt kiên định của Lý Giác…Trái tim bất giác nhảy lên.
“Không thể tưởng tượng a…Lúc ấy không được trả lời, hiện tại lại có được bồi thường như thế.” Trong lòng dâng lên một tia vui mừng cùng ngọt ngào, nhưng mà chưa đợi hắn thưởng thức, thân phận của nhi tử lại đè nặng trong lòng hắn.
Nhìn thư đại nhi tử gửi về trong tay, Phượng Tê biết chuyện hắn không kỳ quái, nhưng là Lý Mộ phản đối lại làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn, nhất là câu nói kia, [vì tốt cho hắn…]
“Hừ!” Lý Diệp phẫn nộ quét sạch mọi thứ trên bàn, sau đó lại có chút nhụt chí ngã xuống nhuyễn tháp. [Vì tốt cho hắn…], hắn cả đời sao cứ mãi bị bốn chữ này cản trở như vậy…
Đột nhiên nhớ đến điều gì, Lý Diệp đứng phắt dậy, đi về hướng phòng của Lý Giác, khiến cho chúng người hầu đang vây xem xung quanh một trận thét chói tai cùng cổ vũ (đừng hỏi ta đây là vì sao…Phượng Tê chỉ mang theo Tiểu Ny, số còn lại thì…)
“Giác Nhi?” Khó khăn lắm mới quyết định đi xem nhi tử, lại nhìn thấy người vốn luôn kiên định nhìn lên mình giờ như tan vỡ ngơ ngác ngồi ở bên kia, mình bước vào đầu cũng không nâng lên.
“Cha, đại ca gửi thư.” Lý Giác cúi đầu không nhìn Lý Diệp, ngược lại càng làm cho Lý Diệp cảm thấy có chút bất an.
“Ta biết, Mộ Nhi phản đối.” Tuy biết hắn hẳn là nên tranh thủ lúc này hoàn toàn chặt đứt ý niệm trong đầu nhi tử, nhưng…
Chuyện cách đã nhiều năm, đau đớn tương tự lại phát tác trong ngực…Vẫn như xưa, là lựa chọn lùi bước hay tiến về phía trước. Không, lần này lại có thêm một lựa chọn, rằng mình rốt cuộc có yêu người trước mắt hay không.
Nhìn bảo bối mình cưng chiều từ nhỏ đến lớn, Lý Diệp lại nhịn không được muốn ôm lấy vào lòng.
“Mộ Nhi nói gì?”
“Hắn nói ta nhất sương tình nguyện, cuối cùng sẽ làm hại ngươi thân bại danh liệt, tiến thoái lưỡng nan.” Đại ca, xin lỗi, lời của ngươi bắt buộc phải được tân trang.
“Giác Nhi…”
“Cha…Có thể kể cho ta về cái người tên ‘Đạc’ đó không?”
“Hắn đã chết rồi, hắn cái gì cũng không biết…”
“Ngươi vì sao không nói?”
“Vì tốt cho hắn…”
Lý Giác ngẩng đầu nhìn Lý Diệp, nở nụ cười. Cười đến phi thường khủng bố, cười đến phi thường thống khổ…
“Vậy ngươi có phải là hiện tại cũng muốn vì tốt cho ta một lần?” Lý Giác đứng lên: “Vì tốt cho ta, ngay cả tâm ý của mình cũng không đi suy xét, như đinh đóng cột nói ngươi không thương ta? Vì tốt cho ta, cho dù hiểu được tâm ý của mình ngươi cũng sẽ không bước ra dù chỉ một bước? Nói không chừng hiện tại ngươi đã suy nghĩ có phải là nên đưa ta đến quân doanh của đại ca, một chút cũng không để ý đến lời lúc trước đã nói, rằng phải vĩnh viễn giữ ta ở bên cạnh. Vì tốt cho ta, ngươi nửa điểm cơ hội cũng không cho ta! Vì tốt cho ta…Lý Diệp! Ta nhận không nổi ý tốt của ngươi!”
“Giác Nhi…” Lý Diệp bất đắc dĩ ôm lấy tiểu nhi tử đang thống khổ: “Giác Nhi…”
“Cha, cầu ngươi, ta biết ngươi không để ý chuyện ta có phải là nhi tử của ngươi hay không, ta biết ngươi sẽ không để ý…”
“Cho ta thời gian, để ta suy nghĩ…”
“Thật sự?” Lý Giác quả thực không thể tin được, trời ạ, lần lấy lui làm tiến này cũng quá dùng tốt đi.
“Ta…không muốn lại phải hối hận một lần.”
“…” Khó chịu, lại là người đã chết kia giúp đỡ: “Ta chờ, bao lâu cũng có thể.”
Dù sao hiện tại hắn cũng còn nhỏ, căn cứ theo lý luận ‘Trường Giang sóng sau đè sóng trước’ của đại tỷ mà Tiểu Ny tỷ tỷ thuật lại, phải sóng trước buông lỏng cảnh giác, đồng thời sóng sau tích lũy đầy đủ thể lực đã mới được a.
Tiêu phí vài năm chờ hắn chấp nhận mình, đồng thời chờ mình lớn lên, song thắng!
Lý Diệp nhìn Lý Giác tản ra hừng hực ý chí chiến đấu, buồn cười sờ sờ đầu tiểu nhi tử. Có lẽ thật sự nên sửa lại cái nhìn về hài tử này…