Trong phòng ngủ, Quý Thanh Diêu bắt đầu tỉ mỉ đánh giá nơi nghỉ ngơi của Từ Phú Quý. Cả gian phòng mọi gia cụ đều làm bằng gỗ lim, thoạt nhìn chắc chắn thoải mái. Bên trong có cánh cửa, đẩy mạnh là đi đến gian thư phòng nhỏ. Mở ra cánh cửa bên trái thư phòng, bên trong lại có một cái bàn ăn. Quý Thanh Diêu không khỏi lắc đầu cười khổ, ngốc tử này lại đem chỗ ngủ, ăn cơm, nghỉ ngơi đều đặt cùng với nhau, nhưng thật ra lại rất thuận tiện.
Quý Thanh Diêu đi dạo mệt mỏi, bước ra thư phòng liền đến bên giường. Mới ngồi xuống đã cảm thấy không ổn. Giường này sao lại mềm mại như vậy. Mở nệm ra, bên trong là ba tầng đệm thật dày, chẳng thể trách giường này ngồi ở trên như là ngồi trên mây vậy. Ra là người này thích ngủ giường mềm. Lại nhớ tới tối hôm qua nàng ta ngủ ở trên ghế, chẳng thể trách cả đêm lăn qua lộn lại, đến gần sáng còn té xuống đất.
Nghĩ vậy nhưng thật ra lại cảm thấy một trận buồn cười, xem chừng sắc trời đã trễ như vậy, người này lại chạy đi đâu nữa rồi. Xuống giường, đẩy cửa ra, vừa định gọi Đông Mai, lại nhìn thấy Từ Phú Quý ngồi ở cạnh cửa. Thấy nàng nghiêng đầu bộ dạng nhìn như buồn rầu, Quý Thanh Diêu không khỏi nhíu mày. Cúi người, ở bên tai nàng khẽ gọi:"Phu quân, đêm dài lạnh lẽo, sao lại ngồi đây?"
Từ Phú Quý không nghĩ tới Quý Thanh Diêu lại đi ra, bắt đầu luống cuống: "À thì, ta đang ngắm trăng." Quý Thanh Diêu nhìn nàng vẻ mặt bối rối cũng bất động thanh sắc, tiếp tục nói: "Vậy bây giờ phu quân ngắm cảnh xong, có thể vào nhà nghỉ ngơi rồi chứ." Từ Phú Quý rất muốn nói còn chưa ngắm xong, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Quý Thanh Diêu lại nói không ra lời, chỉ biết gật gật đầu, theo Quý Thanh Diêu vào phòng.
Rõ ràng là phòng ngủ của mình, nhưng hiện tại Từ Phú Quý lại cảm thấy không được tự nhiên, gãi gãi tay lại nắm cái lỗ tai, nhìn Quý Thanh Diêu dở khóc dở cười. Nhưng Quý Thanh Diêu lại biết rằng bộ dạng này của nàng nguyên nhân là do hai người phải ở một mình với nhau. Hơi hơi cười, đối người trước mặt hô:"Phu quân, lại đây ngồi đi." Nói xong vỗ vỗ giường.
Từ Phú Quý nghe xong sờ sờ cái mũi, dùng tốc độ rùa bò đi đến trước mặt Quý Thanh Diêu, cũng không dám ngồi mà cứ đứng đó. Quý Thanh Diêu cũng không miễn cưỡng nàng, Nói tiếp: "Phu quân là sợ ta hay là chán ghét ta đây, bằng không thì cớ sao mỗi lần ở một mình cùng ta lại không tình nguyện như vậy?" Lên tiếng thốt ra, Quý Thanh Diêu cũng dần trở nên hồi hộp, nàng để ý xem người trước mắt đang nhìn nàng thế nào. Từ Phú Quý vừa nghe liền luống cuống, lập tức đưa tay vẫy lia lịa, liên tục nói không phải.
Quý Thanh Diêu nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng không tiếp tục căng thẳng như vừa rồi. Cười thật sâu nói:"Thế thì vì sao hả phu quân?" Từ Phú Quý lại càng thêm khổ não. Nàng làm sao có thể nói mỗi lần ở một mình cùng Quý Thanh Diêu, tim mình liền đập liên hồi, vừa nhìn thấy nàng cười trên người lại bắt đầu nóng lên. Không được, kiên quyết không nói, nếu nói nàng ấy sẽ giận. Nghĩ xong, thật giống như kiên định, Từ Phú Quý môi mím thật chặt, hai người cứ tiếp tục giằng co như vậy.
Cuối cùng Quý Thanh Diêu vẫn luôn luôn trầm ổn nay đã không giữ được bình tĩnh, thôi đi vậy, người này nếu đã không phải bởi vì sợ nàng hay chán ghét nàng dùng phương thức như thế tiến vào cuộc sống của nàng ta thì như vậy là đủ rồi, còn về ý nghĩ trong lòng nàng sau này hỏi lại cũng không muộn. Khẽ thở dài một tiếng, nói: "Thôi, phu quân đã không muốn nói, Thanh Diêu cũng không hỏi nữa. Đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi nhé."
Từ Phú Quý vừa nghe liền nhẹ nhàng thở ra, nhưng đầu óc lại chuyển tới hai chữ nghỉ ngơi, lập tức nói: "À ừm, ta đi ngủ thư phòng." Quý Thanh Diêu chau mày, lúc vào thư phòng nàng chỉ thấy một cái ghế nằm, làm sao ngủ được. Nhìn thấy Từ Phú Quý vẻ mặt đã định, bèn xuống giường, đi đến bên người nàng, giữ chặt ống tay áo của nàng, kéo nàng đến bên giường, nói:"Phu quân, chúng ta đã thành thân, lại không luận phu quân cũng là thân nữ nhi hay là nam tử, cũng không có đạo lý nào mà vợ chồng phải phân giường ra ngủ, có phải không?"
Nghe xong, Từ Phú Quý ngơ ngác gật đầu. Quý Thanh Diêu nói tiếp: "Như vậy, phu quân cần gì phải đi thư phòng ngủ, sau này chúng ta sẽ ngủ cùng giường, phu quân về sau không cần nói đi thư phòng ngủ nữa, có được không?" Từ Phú Quý tiếp tục ngơ ngác gật đầu. Cái miệng nhỏ nhắn của Quý Thanh Diêu lúc này mới có độ cung, giúp Từ Phú Quý vẫn đang ngồi yên trên giường cởi giày cùng ngoại y, bản thân cũng cởi bỏ ngoại y, liền nhìn thấy Từ Phú Quý mặt đỏ lên, nhanh chóng chui vào chăn.
Thoáng nở nụ cười bất đắc dĩ, tắt đèn đi ngủ. Cứ tưởng rằng tối nay nhất định không ngủ được, lại không biết do Từ Phú Quý khiến mình mệt mỏi hay là bởi vì ngốc tử kia hiện nằm ngay bên cạnh mình, mà chỉ chốc lát sau, Quý Thanh Diêu đã tiến vào mộng đẹp. Nhưng Từ Phú Quý lại không cách nào ngủ được, đầu óc vẫn còn đang nghĩ đến vừa nãy Quý Thanh Diêu cởi ngoại y, bên trong cảnh xuân như ẩn như hiện. Ôi Phật tổ ơi, làm ơn nhanh biến cho con một tâm cảnh vô dục vô cầu đi có được không?
Thế là Từ Phú Quý đáng thương bắt đầu một khoảng thời gian bi thảm cả đêm cùng Phật tổ nói chuyện phiếm.