Nghĩ đến lúc đó, trong lòng y bỗng nhiên có chút đau đớn khó hiểu, chuyện bị Giang Hàn Yên thương tổn, y không muốn để trang chủ biết, có một số việc y nguyện vĩnh viễn không để người khác biết.
Lạc Vân Phi mắt phượng bỗng nhiên trở nên thâm sâu, trầm giọng nói: “Ngươi dám giấu diếm?”Gã giận dữ, liền giật vạt áo Triệu Trường Thanh.
Triệu Trường Thanh lại càng hoảng sợ, kêu lên: “Không nên!”Nắm chặt vạt áo, lại bị Lạc Vân Phi thân thủ mở ra. Triệu Trường Thanh cả người cứng đờ, không dám ngăn trở, tiếp tục nói rằng: “Tiểu nhân không dám. Buổi tối hôm đó, Giang công tử nói vai hắn đau, tiểu nhân chỉ là giúp Giang công tử bóp vai, sau đó đã bị hắn điểm á huyệt...”
Lạc Vân Phi nhíu mi nói: “Ngươi đồ ngu ngốc, ta sao lại có 1 tổng quản ngu ngốc như thế, ngươi không biết hắn là mượn khí lực để giải khai huyệt đạo sao?”Gã bỗng nhiên dùng sức mà cởi, y phục Triệu Trường Thanh đều bị cởi xuống.
Triệu Trường Thanh vội vàng nhận lỗi: “Tiểu nhân nhất thời không nghĩ tới. Sau khi Giang công tử đi, đem ta đặt ở trên giường.”
Lạc Vân Phi cười nhạt, nói: “Ngu ngốc, lúc bị ta bính ngươi không biết ra ám hiệu cho ta sao?”
Triệu Trường Thanh nhìn trên gương mặt tuấn mỹ của Lạc Vân Phi là thần tình kiêu ngạo, bỗng nhiên nghĩ thần tượng của nhiều nữ tử ở Thiên Phong sơn trang sung bái, kỳ thực cũng là như thế này, không khỏi có chút buồn cười.
Lạc Vân Phi phụ mẫu đã sớm qua đời, Triệu Luân lúc còn là tổng quản, xem gã như con mình, thập phần thân cận, sau này lâm bệnh, đến phiên nhi tử ở Thiên Phong sơn trang tiếp tục làm việc, liền yêu cầu nhi tử chiếu cố trang chủ. Triệu Trường Thanh thuở nhỏ đã giống 1 ông cụ non, kỳ thực so với Lạc Vân Phi còn muốn nhỏ hơn mấy tháng, y vẫn cho rằng mình đối với trang chủ hẳn là phải tôn kính bảo vệ, chỉ là không ngờ ngày hôm nay lại chiếu cố đến trên giường. Ở trong lòng y, Lạc Vân Phi tuy rằng cao cao tại thượng, nhưng thường xuyên toát ra một loại nết tính trẻ con gần như bá đạo. Trong lòng không khỏi mỉm cười, vẫn thập phần tôn kính mà nói: “Tiểu nhân bị điểm á huyệt...”
Lạc Vân Phi hừ một tiếng, vẫn rất không hài lòng: “Ngươi sao không thở vài tiếng ám chỉ cho ta một chút?”
Triệu Trường Thanh ngay lúc đó thật là đã tạo ra tiếng động nhắc nhở, thế nhưng Lạc Vân Phi vô cùng nhập tâm, căn bản là không chú ý. Triệu Trường Thanh cũng không có ý muốn kích thích gã. Chỉ thấy tay Lạc Vân Phi đã để lên cái quần cuối cùng của y, Triệu Trường Thanh vô cùng hoảng hốt, nói cũng nói lắp: “Trang chủ, ngươi muốn... Muốn làm gì?”
Lạc Vân Phi nhíu mi nói: “Ta muốn làm gì ngươi không phải đã biết hay sao? Ngươi để cho Giang công tử chạy mất, dĩ nhiên phải trở thành thế thân của hắn. Chờ sau khi ta chán rồi, thì sẽ thả ngươi ly khai.”Người này tư vị, thật sự là tuyệt không thể tả, thế nhưng tư sắc của y, thật sự là kém quá xa, có thể gã nhìn lâu ngày sẽ chán. Lạc Vân Phi lúc này đã ra ý định cuối cùng.
Triệu Trường Thanh vừa nghe, vô cùng giật mình, nghĩ rằng suy luận của Lạc Vân Phi có phải là đã có vấn đề hay không, y là một người tầm thường như vậy, thể nào lại trở thành thế thân cho mỹ nhân như Giang Hàn Yên được, nhưng nếu như nói đây là nghiêm phạt, đúng là cũng làm y không còn lời nào để nói.
Lạc Vân Phi nói xong, liền đem y đặt ở dưới thân, lấy tay trượt xuống hạ thân Triệu Trường Thanh. Triệu Trường Thanh hai chân liên tục run, bị Lạc Vân Phi hung hăng tách xa ra tới cực hạn, đặt ở hai bên trái phải.
Lạc Vân Phi thấy biểu tình hổ thẹn của y, liền không tự chủ được mà hưng phấn lên. Lạc Vân Phi đem y mang về Thiên Phong sơn trang, mấy ngày nay thấy y ốm yếu, đã nhịn xuống, trở lại sơn trang, thấy y hồi phục không ít, liền có chủ ý muốn xâm nhập hậu đình của Triệu Trường Thanh. Nhưng gã nhớ tới Triệu Trường Thanh hôm đó cư nhiên bị hôn mê, động tác liền nhu hòa đi nhiều đến ngay cả gã cũng cảm thấy được.
Triệu Trường Thanh vốn có chút xấu hổ và giận dữ, thế nhưng thấy Lạc Vân Phi vì nhẫn nại mà mồ hôi nhễ nhại, trái lại làm cho y thả lỏng, y về điểm này lại đồng tình liền bắt đầu tràn lên dục hỏa.
Lạc Vân Phi cũng không thô lỗ như trước, một bên thong thả tiến nhập, một bên xoa bóp dưới mông y. Triệu Trường Thanh cảm thấy cự vật to lớn tiến nhập thân thể mình, toàn thân đều cảm giác như bị cái gì đó nhồi vào, hai đùi liền kẹp chặt thắt lưng Lạc Vân Phi, hai người dùng một loại phương thức cực kỳ thân mật mà dây dưa, lúc này trên gương mặt thon dài của Lạc Vân Phi đúng là thâm ý đa tình nói không nên lời.
Triệu Trường Thanh không dám nhìn gần, quay đầu sang một bên, Lạc Vân Phi khí tức chậm rãi đến gần, tóc mai của y cũng nhẹ nhàng rung lên. Triệu Trường Thanh trong lòng không khỏi khẽ động.
“Ta chậm một chút, sẽ không tái làm ngươi bị thương.”Lạc Vân Phi thấy Triệu Trường Thanh tròn mắt nhìn mình, mạt đỏ trên mặt như có như không, lúc này trên gương mặt bị nhiễm *** tỏa ra sắc thái nhu hòa không gì sánh được, Lạc Vân Phi không khỏi vươn tay ra xoa một chút, hạ thân đang bạo phát bỗng nhiên lại như có lửa nóng rừng rực.
Lạc Vân Phi lập tức vì lời đã nói ra miệng mà bắt đầu hối hận, thế nhưng cũng không có làm ra hành động quá mức kịch liệt, vẫn thong thả làm theo lời nói điên rồ của bản thân.
Triệu Trường Thanh cảm thấy hạ thể của mình bị Lạc Vân Phi dùng tay xoa lộng, động tác ôn nhu, kỹ xảo vô cùng cao siêu.
Không biết gã đã vì bao nhiêu người mà làm thế này rồi. Gã đã bị tính trẻ con khả ái của Giang Hàn Yên cho ăn vị đắng, trăm triệu lần không thể tái phạm loại sai lầm này.
Triệu Trường Thanh âm thầm nhắc nhở bản thân không thể có bất kỳ ý niệm không muốn xa rời nào, nhưng dưới sự âu yếm của Lạc Vân Phi, y cũng không tự chủ được mà run rẩy, chậm rãi tiết ra mật dịch. Thần sắc biểu hiện của y như đang bị nhấn chìm, nhưng lại cực đại vui thích, người vẫn còn ở trong cực lạc chưa tỉnh táo lại, trên mặt phảng phất thần thái si ngốc.
Thấy vẻ mặt của y, Lạc Vân Phi nở nụ cười, mắt phượng tu mi(1), trong lúc nhất thời trở nên đẹp dị thường. Gã cấp tốc rời khỏi người y, chỉnh lý quần áo một chút, liền ra cửa.
Lạc Vân Phi tiếng bước chân trầm ổn làm Triệu Trường Thanh bỗng nhiên tìm được biện pháp tự kềm chế từ trong mê say giật mình tỉnh giấc, y bỗng nhiên phát giác bản thân cư nhiên vì kỹ xảo tuyệt cao của Lạc Vân Phi mà sa vào trầm luân, trong lòng vừa hoảng sợ, vừa hổ thẹn không chịu nổi.
Lạc Vân Phi muốn cho một người cam tâm tình nguyện, đương nhiên không ngại sử dụng trân vật độc nhất vô nhị trên đời khiến người đó vui, cũng như lúc cùng gã hoan ái có thể cho người kia vô cùng vui thích. Bản thân y hẳn phải vô cùng minh bạch mà thanh tỉnh mới đúng, sao lại có thể bị ôn nhu nhất thời của gã mê hoặc?
Triệu Trường Thanh cắn răng chống đỡ ngồi dậy, hạ thể liền chậm rãi chảy ra ái dịch, có chút đau nhức truyền đến. Triệu Trường Thanh cảm thấy chính mình dường như bị tát một cái, trên mặt nóng rát khó chịu. Y ra sức nhặt quần áo bên cạnh lên, từng kiện từng kiện mặc vào. Cả người như bị đá nghiền qua, bủn rủn đau đớn, mỗi một động tác, cũng vô cùng gian nan.
Y chậm rãi tìm chỗ vịn, đang muốn ra cửa, Lạc Vân Phi liền ở trước mặt đi đến, tay áo nhẹ nhàng, thân như cây liễu, vô cùng tiêu sái. Nhìn thấy Triệu Trường Thanh, liền cười, nói: “Thế nào lại đứng dậy? Ta phải đi lấy một thứ, cũng không buông tha ngươi đơn giản như thế.”
Triệu Trường Thanh cả kinh, nhưng đã bị Lạc Vân Phi kéo quay về trên giường, lần nữa cởi quần của y.
Triệu Trường Thanh hạ thân lần thứ hai tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, không tự chủ được hơi co rúm lại một chút, ở nơi bị cái khuyên kia siết chặt, tuy rằng *** có thể duy trì liên tục không giảm bớt, nhưng mỗi một như vậy giống như đang dày vò y gấp mười lần. Cách đây mấy ngày, y chỉ cùng Lạc Vân Phi làm một lần, toàn thân hầu như đã bủn rủn, không đứng dậy nổi, nếu như lại một lần như vậy nữa, y có thể sẽ chết mất.
Triệu Trường Thanh đang muốn phản kháng, nhưng Lạc Vân Phi từ lâu đã nhìn ra ý đồ của y, liền trước một bước chế trụ, trên mặt dường như lại thêm một tầng hàn băng, nói: “Triệu Trường Thanh!”
Chú giải:
(1) mắt phượng tu mi: ý là khen mắt với mi của Phi ca đẹp đó