Cả một đêm vẫn tiếp tục làm một người khó ngủ. Gió xuân ấm áp dường như gợi lên một tia trêu chọc làm khơi lên dục niệm trong lòng, những người tâm tư trầm ổn từ lâu đã ngủ say, chỉ còn 1 mình Triệu Trường Thanh ở trên giường lật qua lật lại.
Đã uể oải đến cực hạn, nhưng làm sao cũng không thể ngủ được. Có thể tưởng tượng được hoàn cảnh ngày mai sẽ là thế nào: trầm trầm mơ màng nên làm sai chuyện, bị quản công quở trách, khấu trừ tiền công.
Chỉ mới nghĩ như thế này, nhũ thủ cũng đã bởi vì lo lắng mà trở nên vừa tê vừa ngứa.
Triệu Trường Thanh âm thầm trách cứ bản thân không còn dùng được, đã nhịn không được lấy tay nhập vạt áo, hướng về hai điểm trước ngực đã cứng rắn kia, xuất phát từ tuyệt vọng và thống khổ mà hung hăng vuốt ve, chóp mũi không khỏi cảm thấy chua sót.
Không ngờ bản thân mình không thể thoát khỏi hai tên ma quỷ kia, lúc này khi nhớ tới trêu đùa tà ác của hai người kia, cùng khuôn mặt tuyệt sắc, sẽ đạt được khoái cảm.
Triệu Trường Thanh càng nghĩ như thế, hạ thủ lại càng tàn nhẫn, hầu như là phải đem hai điểm kia chà xát đến mức nát ra, chỉ chốc lát liền chết lặng, mất đi cảm giác tê ngứa khó chịu trước kia, nhưng đã sưng tới sung huyết, nhẹ nhàng chạm 1 cái, đau nhức lập tức truyền tới cột sống, cả người không tự chủ được mà run rẩy.
Vừa mới bắt đầu còn có thể nhẫn nại, thế nhưng sau này, y mỗi ngày buổi tối cũng chỉ có thể dùng loại hình thức tượng tự an ủi này để đi vào giấc ngủ, hầu như càng ngày càng ghê gớm hơn, cuối cùng chỉ có thể dùng thứ gì đó để đưa vào cái nơi càng ngày càng cảm thấy trống rỗng kia mới có thể ngủ được.
Phát giác tuy hai kẻ tuyệt mỹ ma quỷ kia để cho y đi, thế nhưng sớm đã ở trong lòng y gieo 1 khỏa độc thảo, theo thời gian trôi qua, khỏa độc thảo này từ từ trưởng thành 1 cây đại thụ che trời, ở trong lòng y đã khảm vào thâm căn, cho dù rút ra, cũng thành một đống thối rữa, không bao giờ có thể quay về trầm tĩnh như ban đầu được nữa.
Dịch thể ướt át tuyệt vọng trong mắt chảy ra, Triệu Trường Thanh nhịn không được khoát y phục đứng dậy, đi ra cửa.
Trăng rằm như họa.
Ánh trăng tĩnh lặng chiếu vào một chỗ hẻo lánh trong sân, lặng lẽ không tiếng động.
Triệu Trường Thanh ở bên cạnh giếng trong sân dừng lại, cầm lấy dũng thủy(1). Cởi quần áo. Từ sau khi y xuất cốc không hề ở trước mặt người khác thoát y phục, cho dù hiện tại không có ai, Triệu Trường Thanh vẫn đang cảm thấy thứ gì đó đang châm chích rất khó chịu.
Y múc 1 gào nước lạnh, hướng thân thể nóng cháy của mình đổ xuống.
Cho dù đã tới mùa xuân, nhưng nước suối vẫn lạnh lẽo đến tận xương. Triệu Trường Thanh nhẫn nại khiến khớp hàm không nhẹ run lên, chậm rãi lau thân thể, run rẩy phủ thêm y phục, không chú ý tới ở góc kia có 1 đôi mắt đang nhìn y.
Đây là tôi tớ tiểu Tam của Mã phủ. Vì tân hôn của thiếu gia mà chọn vào, tiểu Tam liền nghĩ cái tên Triệu Ngũ này hẳn là có chuyện. Mỗi ngày nửa đêm không ngủ được, chạy tới nơi này xối nước, nói không chừng là không người xấu thâm nhập vào làm mật thám, xối nước chính là ám hiệu liên lạc.
Mới bước chân vào giang hồ nếu muốn không đắc tội với người khác thì đúng là khó khăn, muốn thừa dịp thiếu gia Mã phủ thành thân nghĩ đến chuyện gây rối nhất định là có khối người. Tiểu Tam nhìn Triệu Trường Thanh dùng tên giả là Triệu Ngũ đần độn tha cước bộ đi trở về trong phòng, càng xem càng nghĩ y rất lén lút.
Báo cáo cho lão gia rất có thể sẽ nhận được tiền thưởng cùng thăng chức. Ôm theo suy nghĩ này, tiểu Tam cũng không thể ngủ tiếp, ngay trong đêm lập tức bẩm báo Mã lão gia.
Ai ngờ Mã lão gia vừa nghe, đã mắng cho hắn 1 trận, bảo hắn trở về ngủ.
Tiểu Tam vạn phần ủy khuất không thể làm gì khác hơn là trở lại vị trí trên giường chung của mình. Trái lo phải nghĩ không rõ vì cái gì lão gia lại đối với chuyện này làm như không thấy.
Có thể là vì không muốn đả thảo kinh xà. Lão gia đã biết, nhất định là có phòng bị, chờ chuyện này qua đi sẽ thưởng cho hắn. Tiểu Tam liền cảm thấy đắc ý, vô cùng cao hứng mà ngủ.
Chú giải:
(1) dũng thủy: gàu múc nước