Trên trấn Thanh Lang có một gian Khách Điếm.
Khách điếm tên là Hồng Trần, tuy nói chỉ là nơi của kẻ hèn chật hẹp nhỏ bé, nhưng việc làm ăn rất tốt, thậm chí có không ít người xứ khác cũng vì ngưỡng mộ danh tiếng mà đến.
Lão bản Hồng Trần Khách Điếm tên là Lý Tề Dật, nghe danh cũng là một vị công tử rất đẹp, hắn thường xuyên mặc đồ màu xanh nhạt, trên thêu lăng văn, chân đi ủng, eo đeo bội kiếm, là bộ dạng nhân sĩ giang hồ. Mọi người trên trấn Thanh Lang đều nói, Lý lão bản vốn dĩ là hiệp sĩ danh chấn một thời trên giang hồ, sau vì chán ghét hồng trần*, mới quy ẩn núi rừng mở gian Hồng Trần Khách Điếm này.
Hồng trần:Thế tục, cõi đời, nơi phồn hoa náo nhiệt.
Sự thật tuy rằng không giống với mấy tin vịt đó, nhưng cơ bản cũng không khác lắm.
Lý Tề Dật vốn dĩ không được gọi Lý Tề Dật.
Hắn họ Nhậm, tên tự Bộ Bình, nghe thấy tên này, có thể ví như sấm bên tai* đối với người trong giang hồ.
Như sấm bên tai:Tên tuổi vang dội (thường là lời ca tụng khi mới gặp người nổi tiếng)
Nhậm Bộ Bình, chính là Chấp kiếm trưởng lão Tuyệt Kiếm môn, hắn thành danh từ lúc niên thiếu, 17 tuổi đã nổi tiếng khắp thiên hạ, trong mười năm xuất môn, từng tự tay giết vô số tà ma ngoại đạo, có thể nói là một nhân vật truyền kỳ. Nghe nói, một kiếm của hắn có thể bổ ra Hoa Sơn, một cơn tức giận của hắn có thể lay động thiên địa, một tiếng khóc của hắn có thể làm tháng sáu tuyết bay……
Ở giang hồ, có lẽ ngươi chưa gặp được Nhậm Bộ Bình, nhưng nhất định đã nghe qua truyền thuyết của hắn.
Nhưng mà, Nhậm Bộ Bình đã không còn tung tích trên giang hồ từ ba năm trước.
Nhậm Bộ Bình —— hiện tại là Lý Tề Dật.
Sau khi Lý Tề Dật rời khỏi giang hồ, là một dáng vẻ nhàn vân dã hạc*, ngày thường ở Hồng Trần Khách Điếm viết công văn, ghi chép sổ sách, làm một chưởng quầy, khi nhàn hạ thì đọc một quyển du ký, quả là hết sức nhàn rỗi.
Nhàn vân dã hạc:Ý chỉ những người sống nhàn rỗi và không vướng bận chuyện thế gian.
Hắn thường xuyên suy nghĩ, có lẽ đây mới là cuộc sống.
Không có đao quang kiếm ảnh, không có tiếng vó ngựa, không có ân oán tình thù, chỉ có tuế nguyệt niên hoa (năm tháng cuộc đời) chậm rãi trôi qua.
Non xanh, nước biếc, người.
Cho đến một ngày, có một vị cố nhân đến, phá vỡ sự tĩnh lặng này.
Ngày ấy là một ngày nắng chiếu rực rỡ.
Lý Tề Dật đang ngồi ở lầu hai Hồng Trần Khách Điếm xem một quyển du ký, cả người khí phách, tựa như tiên nhân chín tầng mây bị giáng xuống trần, tính tình lạnh lùng làm người khác chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Lúc này, tiểu nhị Hồng Trần Khách Điếm Viên Khúc Huy thở hồng hộc chạy lên, gương mặt bầm tím, rõ ràng là đã bị ăn đấm một trận. Thấy Lý Tề Dật mặt không đổi sắc đang tiếp tục đọc sách, không khỏi cực kỳ hoảng loạn, mở miệng la to: “Chưởng, chưởng quầy, người sao lại còn thảnh thơi ở đây đọc sách thế, có chuyện lớn rồi!”
Lý Tề Dật lạnh lùng liếc hắn một cái: “Có chuyện gì?”
“Có người đến bới móc gây sự ạ!”
“Ồ? Phải không?” Lý Tề Dật nghiêng đầu, lạnh nhạt nói, “Thế ngươi không đánh hắn à?.”
“…Đánh không lại ạ.” Viên Khúc Huy xấu hổ gãi cái đầu rất giống đầu heo.
Lý Tề Dật không trả lời, sau khi khinh bỉ liếc nhìn Viên Khúc Huy, buông quyển du ký trong tay xuống, đứng dậy đi xuống lầu.
Ở trên trấn Thanh Lang, chưa bao giờ có người dám gây sự ở Hồng Trần Khách Điếm, bởi vì trong Khách Điếm, mặc dù chỉ là tiểu nhị, nhưng bản lĩnh cũng rất lợi hại, nếu không phải cực kỳ tự phụ, bằng không trước khi đến đây gây chuyện phải suy nghĩ lại bản thân mình có bao nhiêu phân lượng rồi lại nói tiếp.
Võ công của Viên Khúc Huy cùng người trong Khách Điếm đều do Lý Tề Dật tự mình chỉ dạy, tuy không đến mức đứng đầu, nhưng cũng so được với những tên cao thủ hạng hai trong giang hồ, lúc này lại có người khiến bọn họ không đối phó được, vậy thì đối phương chắc chắn là một vị tuyệt thế cao thủ, e rằng chỉ có Lý Tề Dật tự mình ra tay mới có thể xử lý được.
Dưới tình thế bất đắc dĩ, Lý Tề Dật đành phải đi xuống lầu nhìn thử xem với Viên Khúc Huy đang vô cùng lo lắng.
Mà vừa mới xuống lầu, Lý Tề Dật liền thấy một người hắc y đang tranh cãi ầm ĩ cùng tiểu cô nương tạp vụ – Lam Điệp ở dưới lầu.
“Để cho ta gặp huynh ấy đi!” Vẻ mặt y lo lắng, “Thật sự, thật vất vả lắm ta mới tìm được nơi này, cô để ta nhìn huynh ấy một cái thôi, nhìn một cái thôi là được rồi!”
“Không thể được!” Khuôn mặt nhỏ của Lam Điệp tức giận đến đỏ bừng, “Ta tuyệt đối sẽ không cho người gặp chưởng quầy!”
“Cô!” Y không ngờ được thái độ của Lam Điệp lại dứt khoát như vậy, vẻ mặt nghiêm lại, lập tức rút ra trường kiếm bên hông, “Nếu cô không chịu, vậy thì đừng có trách ta không biết thương hoa tiếc ngọc, khiến cho mặt mũi của cô bầm dập giống như tiểu nhị vừa nãy!”
“Ai, ai sợ ngươi chứ!”
Lý Tề Dật thấy bộ dạng giương cung bạt kiếm của hai người, không khỏi nhíu mày, bỗng nhiên lên tiếng nói: “Lam Điệp, dừng tay.”
“Nhậm Giang Hải, đệ tới nơi này, có chuyện gì không?”
“Sư huynh!” Nhậm Giang Hải đang muốn rút kiếm ra, lúc này bỗng nhiên nghe thấy giọng của Lý Tề Dật, lập tức dừng động tác trong tay.
Lam Điệp vừa thấy Nhậm Giang Hải dừng lại, vội vàng la lên: “Được rồi được rồi! Hiện tại ngươi cũng đã thấy chưởng quầy, nên xéo đi! Đừng có được voi mà đòi tiên!”
“Im lặng!” Lý Tề Dật nhíu mày, lên tiếng ngăn cản Lam Điệp mắng chửi, vẻ mặt hắn kỳ lạ, có chút không hiểu được nhìn Nhậm Giang Hải.
Lý Tề Dật nhớ rõ mối quan hệ giữa hắn cùng Nhậm Giang Hải cũng không có sâu sắc lắm. Trong trí nhớ, sư đệ này lần nào cũng tung ta tung tăng đi theo hắn nói muốn học kiếm với hắn, lần nào cũng khiến sư tôn tức muốn hộc máu, la mắng nói tên nhóc này đúng là không có lương tâm.
Nhưng thật ra Lý Tề Dật không để ý đến y nhiều lắm, bởi vì lần nào tên nhóc này đến tìm hắn thì hắn cũng đang vội vàng lao vào tìm hiểu kiếm đạo, hiện tại y đến tìm hắn, thực sự khiến cho Lý Tề Dật khô héo tình cảm cực kỳ khó hiểu.
Viên Khúc Huy lén kéo ống tay áo của Lý Tề Dật, lo lắng hỏi: “Chưởng quầy, người này không phải là đến tìm người trả thù chứ?”
Lý Tề Dật nhìn hắn với vẻ mặt không biểu cảm: “Không, người này là sư đệ của ta – Nhậm Giang Hải.”
“A!” Lam Điệp đang giằng co với Nhậm Giang Hải sợ hãi kêu một tiếng, nàng nghe được rõ ràng đoạn đối thoại giữa Lý Tề Dật và Viên Khúc Huy, lập tức hưng phấn lẩm bẩm nói, “Họ Nhậm à —— chưởng quầy chẳng lẽ là người Tuyệt Kiếm môn? Chuyện này đúng là quá, quá lợi hại mà!”
Lý Tề Dật bất đắc dĩ nhìn Lam Điệp hưng phấn, tiểu cô nương này rất sùng bái Lý Tề Dật võ công cao cường, thường xuyên nhắc đi nhắc lại chưởng quầy nhất định là một vị đại hiệp tuyệt thế, hiện tại, hắn chỉ biết thở dài, kêu Viên Khúc Huy kéo Lam Điệp đi.
Hắn nhìn thoáng qua Nhậm Giang Hải bởi vì nhìn thấy hắn mà có chút không yên.
“Sư huynh, ta……”
“Không cần nhiều lời,” Lý Tề Dật nói, “Lên lầu rồi nói sau đi.”
“Vâng.”
Ngay sau đó, Lý Tề Dật dẫn Nhậm Giang Hải đang có chút không yên đi lên lầu hai khách điếm, mà chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi này, vẻ mặt của Nhậm Giang Hải đã thay đổi thay đổi liên tục vài lần.
Y đầu tiên là vui mừng, bởi vì cuối cùng đã gặp được sư huynh y ngày đêm thương nhớ, sau đó lại có chút xấu hổ, trước đó y còn đánh một trận với tiểu nhị trong khách điếm của sư huynh, thiếu chút nữa còn xuống tay với một tiểu cô nương, tiếp đó nghĩ đến mình đang ở cùng sư huynh, trong lòng lại bắt đầu có chút không yên.
Chờ đến khi Lý Tề Dật nói ngồi đi, Nhậm Giang Hải mới từ trong suy nghĩ miên man của mình thu hồn về, vội vàng ngồi xuống.
“Đệ có chuyện gì à?” Lý Tề Dật hỏi thế.
“Không có việc gì —— chỉ là nhớ huynh, úi, chính là sư huynh sư đệ còn có sư tôn của cả phái đều rất nhớ huynh.” Nhậm Giang Hải nói.
“Vậy thì sao?” Lý Tề Dật nói, “Nhớ thì nhớ thôi, vậy đệ đến đây cuối cùng là có chuyện gì?”
“Ta… Ta muốn hỏi sư huynh một chút, vì sao ba năm trước huynh không lời từ biệt mà rời đi. Huynh biết không? Khi đó toàn bộ người của môn phái đều rất hoảng sợ, mọi người đều rất lo lắng cho huynh!”
“Ta? Rời đi?” Lý Tề Dật sau khi nghe xong, nghĩ một lát, “Chẳng qua chỉ là chán ghét thế gian nhàm chán đầy ân oán tình thù thôi, lại như thế nào?”
“Chuyện này…” Nhậm Giang Hải trong nháy mắt liền á khẩu không trả lời được, nhưng ngay sau đó lại nghiêm mặt nói, “Nhưng khi sư huynh rời đi, không để lại tin tức gì hết, thật sự là không đúng mà! Như vậy cũng có hơi quá…”
“Đó là vì muốn chấm dứt hoàn toàn với hồng trần này, nên không nói cho các người biết gì hết, nếu nói, sao có thể dứt chuyện được?”
“…”
“Hơn nữa,” Lý Tề Dật dừng lại một lại, bỗng nhiên hơi mỉm cười, khuôn mặt vốn dĩ lạnh như băng sương bỗng như gió xuân tháng ba, đặc biệt đẹp, khiến cho người khác vô cùng kinh ngạc bởi vẻ đẹp này, “Hiện giờ ta không còn là trượng kiếm thiên nhai* Nhậm Bộ Bình nữa, hiện tại, ta là Lý Tề Dật.”
Trượng kiếm thiên nhai:Lần đầu tiên xuất hiện trong một tiểu thuyết võ hiệp, kể về một người mang kiếm đi khắp giang hồ, không bị vạn vật quấy nhiễu, tuân theo suy nghĩ cùng hành động của trái tim, hàm chứa ý nghĩa “đi một bước tiêu sái”.
Nghĩa đen là Có kiếm rồi, chân trời góc biển cứ thỏa thích mà đi về phía trước.
Nhậm Giang Hải lập tức sửng sốt.
Tâm tư của Lý Tề Dật thật ra cũng chính là như vậy, hắn chỉ muốn một mình rời đi, nên không để lại dấu vết, hắn nghĩ rằng nếu nói hướng đi của mình cho người khác, như vậy sẽ không thể “xuất thế”, hắn chưa từng nghĩ đến cảm xúc của người khác.
Bởi vì hắn không hiểu.
Ngoại trừ kiếm, ngoại trừ đạo, thế giới của hắn là một mảnh kỳ ảo.
Nhậm Giang Hải ở lại, mỹ kỳ danh viết*, y đã dùng bồ câu đưa tin cho các sư huynh đệ cùng với sư tôn trong môn phái, ít ngày nữa bọn họ đều sẽ đến thăm Lý Tề Dật.
Mỹ kỳ danh viết (美其名曰):Tìm một danh nghĩa tốt đẹp cho một hành động nào đó, để che dấu mục đích thật sự (Nguồn: vnsharing)
Đối với Nhậm Giang Hải mặt dày mày dạn, Lý Tề Dật chỉ đành bất đắc dĩ mà dung túng. Rốt cuộc tình cảm đồng môn mười mấy năm cũng không thể lờ đi, về tình về lý, hắn cũng nên báo bình an cho bọn họ.
Nhưng mà, Lam Điệp cùng Viên Khúc Huy cực kỳ bất mãn với việc này, nguyên nhân ở đó, hai tiểu hài tử 15-16 tuổi đều không có một chút ấn tượng tốt nào với Nhậm Giang Hải vô cùng thô bạo từ lần đầu tiên gặp mặt. Tuy rằng hai người bọn họ vì thế kháng nghị mấy lần, nhưng dưới gương mặt không cảm xúc của Lý Tề Dật cũng chỉ phải ngoan ngoãn đồng ý việc Nhậm Giang Hải ở lại, kháng nghị cũng không giải quyết được gì.
Trước khoảng thời gian đợi đồng môn đến Hồng Trần Khách Điếm, Lý Tề Dật vô cùng đau đầu phát hiện Nhậm Giang Hải rất thích đi theo sau lưng hắn, mà ánh mắt nhìn chằm chằm của đối phương làm cho Lý Tề Dật có chút sởn tóc gáy, không phải sát khí, nhưng lại có chút sát khí cùng cuồng nhiệt.
Mà phần cuồng nhiệt này, ở trong một đêm mưa to như trút nước bỗng nhiên được phát tiết ra.