Sáng hôm sau--
Cố Như Nguyệt trằn trọc 1 đêm cũng vì mệt quá mà thiếp đi cho đến gần trưa mới tỉnh giấc, lúc này vừa hay Y Tâm ở bên ngoài gõ cửa.
- Cố cô nương, ta là Y Tâm đây? Cô nương đã tỉnh chưa?
- Y Tâm cô nương mời vào! -Cố Như Nguyệt đúng lúc vừa mặc xong y phục trên người, nàng tiến đến bên cửa giúp Y Tâm mở cửa.
Y Tâm thấy Cố Như Nguyệt liền theo thói quen nở nụ cười rồi cầm đồ ăn đã chuẩn bị đi vào phòng.
- Ta có mang 1 ít thức ăn, ở đây có chút hẻo lánh nên mong cô nương không chê bai.
- Đã làm phiền Y Tâm cô nương, thức ăn cũng khá nhiều ta ăn không hết, nếu Y Tâm cô nương không ngại có thể ăn cùng ta cho vui.
- Được thôi, vậy ta không khách sáo.
Hai người cùng vui vẻ ăn uống trò chuyện cho đến khi Vân Phi tiến vào.
- Ngũ đệ muội đã tỉnh sao?
- Đại sư huynh ta đang cùng với Y Tâm hàn huyên, huynh sao lại đi 1 mình, nàng ta sao không có thấy? - Cố Như Nguyệt thấy có gì đó không đúng lắm.
- Ngũ đệ đêm qua đã xuất phát đi đến kinh thành rồi, trước khi đi nàng có dặn dò cho ta bảo vệ ngươi tụ họp cùng đám người đại hoàng tử. - Vân Phi hiểu ý "nàng ta" trong lời nói của Cố Như Nguyệt đang nhắc đến Tô Tử Lăng, hắn cũng không có ý giấu giếm, trực tiếp kể ra mọi chuyện.
- Tam hoàng tử tạo phản rồi, không chỉ cấu kết với người tác đa gây náo loạn ở biên cương, hơn nữa còn cùng ngự lâm quân thông đồng khống chế cả hoàng cung lẫn kinh thành. Hôm các ngươi gặp thích khách chỉ sợ do tam hoàng tử cho người tới tập kích.
- Cái gì! Vậy...vậy phụ vương và mẫu phi của ta thì sao, cả cữu mẫu và phụ mẫu của Tử Lăng thì sao? Bọn họ giờ sao rồi? -Cố Như Nguyệt cảm giác như bị sét đánh, tin tức này quá mức kinh khủng, nàng vội vàng túm lấy 2 cánh tay Vân Phi, nàng rất lo lắng cho mọi người trong kinh thành.
- Cái này...giờ trong kinh đang hỗn loạn, tin tức lại không hề đi ra, chỉ sợ bọn họ lành ít dữ nhiều. - Vân Phi cau mày, Mộ Dung Thần cũng đã cho người đi điều tra nhưng cũng chưa có phản hồi, trong lòng của mọi người lúc này hầu như đều là lo lắng.
- Không được, ta phải trở lại kinh thành, ta sợ tam biểu ca sẽ gây khó dễ cho bọn họ! - Cố Như Nguyệt nghe xong thì trong lòng đã rối như tơ vò, nàng không thể trơ mắt nhìn từng người thân của nàng ngã xuống được, dù có nguy hiểm nàng cũng phải tiến đến kinh thành.
- Không được! Quá nguy hiểm, Tử Lăng trước lúc đi đã dặn dò bảo ta phải bảo vệ ngươi.
- Đúng vậy, tướng công của cô nương chắc chắn sợ cô sẽ gặp nguy hiểm, cô không nên nóng vội mà đến đó nộp mạng. - Y Tâm đứng ở bên cạnh cũng một phen khuyên nhủ.
- Vậy ta càng cần phải đi, Tử Lăng nàng ấy có thể thì tại sao ta lại không thể chứ. Nàng ấy có thể không sợ nguy hiểm thì ta có gì phải lo sợ chứ, hơn nữa thân nhân của ta đều đang gặp nguy hiểm, ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ gặp chuyện được.
- Vậy xin lỗi, đắc tội rồi! -Cố Như Nguyệt không nghe lời khuyên bảo của mọi người, một mực muốn đi đến kinh thành, Vân Phi đành ở sau lưng Cố Như Nguyệt một chưởng đánh ngất đối phương.
- Làm phiền chủ quán giúp ta đỡ nàng ấy vào xe ngựa. -Vân Phi nhìn qua thấy Y Tâm đứng ngơ ngác đó liền lần nữa lên tiếng.
- À..ừ... - Y Tâm cũng bừng tỉnh nhanh chóng đi lại bên cạnh đỡ Cố Như Nguyệt.
Cả hai nhanh chóng đưa Cố Như Nguyệt tiến ra xe ngựa, ngoài Vân Phi ra thì còn có mười mấy cái cao thủ thị vệ quây quanh xe ngựa, xem ra trước khi Tô Tử Lăng rời đi đã cố ý bố trí nhân thủ để bảo vệ cho Cố Như Nguyệt. Tất cả đều là cao thủ có thể 1 địch 10 người. Cố Như Nguyệt an ổn nằm trên xe ngựa xong, Y Tâm nhìn đoàn xe người ngựa rời xa dần.
Hề hề lâu lắm t mới vào được wattpat để đăng truyện:)) mọi người đọc 1 ít trước nhé, truyện của t sắp đến đoạn kết rồi