Lúc Diệp Trạch Đào vừa mới xưng tên mình là Diệp Trạch Đào thì có ngay người dẫn đi vào trong.
- Trạch Đào, cậu đến rồi đấy à?
Thư ký của Dương Thăng Hải là Tư Mã Huy đã đứng đón từ lâu.
Tư Mã Huy là người cũng biết ít nhiều về tình hình giữa Diệp Trạch Đào và Dương Thăng Hải nên gặp Diệp Trạch Đào thì vẫn giữ một thái độ khách khí cung kính.
- Chào anh Tư Mã!
Quan hệ giữa hai người không phải là ngày một ngày hai nữa nên biểu hiện khá thân thuộc.
Diệp Trạch Đào cũng không hề coi thường Tư Mã Huy, hắn biết rằng anh ta cũng là một cánh tay đắc lực của Dương Thăng Hải, nên từ trước đến nay vẫn dùng kiều xưng hô vậy để gọi anh ta.
- Lãnh đạo đã đợi từ lâu rồi, hôm nay còn phải từ chối một cuộc hẹn đấy.
Tư Mã Huy vừa nói vừa bắt tay Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu:
- Nhờ anh Tư Mã đi nói giùm với lãnh đạo một câu.
- Không cần đâu, lãnh đạo đã nói rồi, cậu đến thì cứ vào luôn đi.
Hai người bèn đi vào trong.
Đưa Diệp Trạch Đào đi vào phía trong cổng, Tư Mã Huy không hiểu vì lý do gì mà Dương Thăng Hải vội vã cho gọi Diệp Trạch Đào đến gấp như vậy, chỉ thầm thở dài một tiếng, Tư Mã Huy cũng cảm khái với sự coi trọng mà Dương Thăng Hải dành cho Diệp Trạch Đào .
Đương nhiên rồi, là một người thư ký thân tín của Dương Thăng Hải, anh ta càng hiểu rõ tình hình hiện nay của Dương Thăng Hải, ông ta hiện nay cũng rất khó khăn, nếu như không có cách gì đả thông cục diện thì vấn đề trở nên lớn rồi đây.
Lãnh đạo từ trước đến nay vẫn rất vô cùng coi trọng Diệp Trạch Đào mà!
Trong lòng không khỏi có chút ghen tỵ, đương nhiên rồi, cũng chỉ là thoáng xuất hiện qua trong đầu thôi rồi lập tức tan biến.
Lúc Tư Mã Huy đang ngồi đây trầm tư suy nghĩ thì Diệp Trạch Đào cũng đã đến phòng làm việc của Dương Thăng Hải rồi.
Khi nhìn thấy Diệp Trạch Đào bước vào, ánh mắt Dương Thăng Hải chợt sáng lên, gật gật đầu với Diệp Trạch Đào , chỉ vào ghế sofa nói :
- Vừa mới đến đấy à?
- Vâng ạ, tôi vừa mới xuống máy bay thì vội đến đây ngay.
Dương Thăng Hải rót một cốc nước cho Diệp Trạch Đào, việc này hiếm khi thấy ông ta làm.
Diệp Trạch Đào vội đưa tay ra đỡ lấy.
Thấy bộ dạng này của Dương Thăng Hải , Diệp Trạch Đào liền biết ngay, chắc chắn rằng Dương Thăng Hải vô cùng quan tâm đến sự phát triển của khu kinh tế mới Giáp Hà.
- Ngồi đi, gọi cậu tới gấp như vậy là do Tỉnh ủy vô cùng quan tâm đến việc mà cậu nói.
- Tôi hiểu rồi, về việc này tôi mới chỉ hình thành được một số ý tưởng, nhưng mà cơ bản thì không có thay đổi gì mấy đâu.
- Cậu nói tỉ mỉ cho tôi nghe xem nào!
Dương Thăng Hải cũng ngồi xuống ghế sofa đối diện với Diệp Trạch Đào .
Diệp Trạch Đào cũng không hề giấu diếm gì nữa cả, bèn thuật lại hết những gì mình đã thỏa thuận được với mọi người cho Dương Thăng Hải nghe.
Tuy rằng qua điện thoại ông ta cũng đã biết được một số chuyện, bây giờ sau khi chính tai nghe Diệp Trạch Đào nói lại thì tâm trạng của Dương Thăng Hải tất nhiên không thể nào bình tĩnh được nữa.
Thái quá rồi đấy!
Dương Thăng Hải biết, phương hướng phát triển của Giáp Hà là vượt siêu. Ít nhất thì cũng là chuyện trước đây chưa từng có ở Trung Quốc. Nếu như mà thành công thì Giáp Hà sẽ trở thành một thành phố mới, chỉ tiêu của tất cả các phương diện ở Giáp Hà sẽ vô cùng lớn.
Cái mảnh đất Giáp Hà đó thật sự sẽ phát triển lên tầm cao được ư?
Khi nghĩ đến những gì mình đã tìm hiểu được về Giáp Hà, Dương Thăng Hải cũng có không ít nghi ngờ, bây giờ để thu hút được một, hai cái hạng mục đầu tư vào đây cũng là một việc khó khăn rồi, trong chốc lát làm to như vậy khác gì hù dọa người ta, việc này liệu có trở thành sự thật được không?
- Trạch Đào này, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, cậu cảm thấy cậu nắm được bao nhiêu phần thắng trong tay?
Dương Thăng Hải cũng đang nghĩ đến chuyện này, liên tục cân nhắc, nếu như thật sự thắng được, mình nhân cơ hội không có ai muốn nhúng tay vào khu kinh tế mới Giáp Hà mà tiến vào thì việc nắm giữ Giáp Hà trong tay trở nên thật dễ dàng. Đến lúc lập được thành tích rồi, thì cái thành tích này của mình không mất đi đâu được. Thế nhưng, việc này chỉ là cách nghĩ riêng của Diệp Trạch Đào thôi, chưa hề thấy có tính khả thi gì cả. Nếu thật sự như vậy mà cứ tiến vào thì mình sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
- Bí thư Dương, Chú là người vẫn luôn theo dõi từng bước trưởng thành của cháu, cháu cũng rất bất mãn với chú, công trình ở Nạp Mễ cái ông chủ Trần Hỷ Toàn đó là một người làm việc thật, cũng là một người biết nhìn xa trông rộng, đừng nói người khác chứ doanh nghiệp ông ta đầu tư vào cũng đã không nhỏ hơn một tỷ rồi. Hạng mục đó ông ta đã liên hệ với một số doanh nghiệp trong và ngoài nước khác cùng tham gia rồi, hoàn toàn không có vẫn đề gì cả. Nguồn năng lượng mới của hạng mục không sợ chú cười chứ đó là do vợ cháu chủ trì đấy. Tuy rằng đến lúc đó không lấy danh nghĩa của Lưu gia làm chủ, nhưng mà cũng sẽ do Lưu gia chỉ đạo. Bây giờ cũng đã đàm phán thành công một số hạng mục khác, cũng không có vấn đề gì cả. Cái hạng mục công nghệ thông tin điện quang kia là hạng mục mà Bí thư Trịnh rất quan tâm cũng không vấn đề gì. Hiện nay chỉ còn có hạng mục công viên Phu Hóa, cái này thì cần đến sự hỗ trợ của tỉnh. Đương nhiên rồi, thông qua những lần vận động của cháu thì làm cũng không vấn đề gì. Chỉ còn cái khu đầu tư nước ngoài, hạng mục này nên tạm thời chưa nói tới, cháu sẽ phải đi Mỹ một chuyến để luận đàm về vấn đề này, chắc chắn ràng cũng sẽ thu được kết quả lớn.
Diệp Trạch Đào nói rõ từng hạng mục đầu tư một, cũng nói luôn những mối quan hệ đằng sau những hạng mục đó cho Dương Thăng Hải nghe.
Lúc này Dương Thăng Hải mới cảm thấên tâm trong lòng.
Từ những gì Diệp Trạch Đào nói thì những hạng mục này đều là do những người ủng hộ cho hắn làm nên, hoàn toàn không phải lo sợ đến việc đầu tư dở chừng.
Khi nhìn sang phía Diệp Trạch Đào , Dương Thăng Hải thầm than một tiếng, cái tay Diệp Trạch Đào quả nhiên là có chút từng đạo, xem ra ngay cả Bí thư Trịnh cũng đã ủng hộ lắm rồi.
Còn đang mải suy nghĩ thì Diệp Trạch Đào lại nói:
- Bí thư Dương, còn có một chuyện này nữa, lần này khi cháu về đến thành phố tình có gặp ông Ngô, ông ấy rất coi trọng sự phát triển của khu kinh tế mới Giáp Hà, ông ấy tỏ ý muốn thăm đến Giáp Hà.h nghiên cứu thảo luận xong rồi hãy hay.
- Bí thư Dương, cháu nghe lời chú.
Dương Thăng Hải bèn gật đầu nói:
- Thế này thì tốt rồi!
Diệp Trạch Đào nói :
- Bí thư Dương, vẫn còn có một việc nữa mà cháu muốn báo cáo với chú.
- Cháu nói đi.
Bây giờ tâm trạng của Dương Thăng Hải vô cùng dễ chịu, biết rằng Diệp Trạch Đào đúng là đã mang đến tặng mình một món quà lớn, thấy người thanh niên này quả thật rất cừ.
- Bí thư Dương, các đồng chí ở thành phố chắc là có một số hiểu nhầm về cháu, gần đây cháu có tiến hành một số hoạt động nhằm làm cho các đồng chí ấy hiểu thêm về khu kinh tế mới. Chú cũng biết đấy, vì sự phát triển lớn mạnh sau này, nếu như mà họ không có được một nhận thức đúng đắn về khu kinh tế mới, cháu rất sợ họ sẽ làm hỏng khu kinh tế mới, nên đã đưa họ đi xem một số khu kinh tế mới đã làm được rất tốt, kết quả là lại làm cho mọi người tưởng rằng cháu lợi dụng tiền công quỹ để tổ chức đi du lịch gì đó. Có những đồn thổi rất khó nghe, nghe nói rằng Thành ủy sẽ mở cuộc họp để phê bình chuyện này. Lẽ ra hôm nay là ngày họp đó, nhưng sau khi biết rằng cháu phải lên gấp để báo cáo với chú thì lại đổi thành ngày mai. Nếu như mà cháu đi họp thì có lẽ họ sẽ làm khó dễ cho cháu, theo chú cháu có nên nói ra chuyện này hay không?
- Cái gì?
Dương Thăng Hải đập bàn, trầm giọng nói :
- Hiện nay một số cán bộ của chúng ta đúng là thế này, công việc thì không làm cho tốt mà chỉ thích nói đông nói tây, thật là bừa bãi. Thế thì được rồi, chú sẽ gọi điện cho Bí thư Vu, ngày m cháu hãy đến đây đợi, cuộc họp đó cứ cho bọn họ thay đổi thời gian đi!
Nhìn theo Diệp Trạch Đào đi ra, Dương Thăng Hải lại suy nghĩ thêm chút nữa rồi mới nhấc điện thoại gọi cho Trịnh Thành Trung, cuộc điện này nhất định phải gọi. Thứ nhất là biểu hiện sự quan tâm đến Diệp Trạch Đào , thứ hai là biểu thị sự trung thành với Trịnh Thành Trung, thứ ba là xác thực lại lời nói của Diệp Trạch Đào xem có đúng không. Đương nhiên rồi, còn có một mục đích nữa là muốn thăm dò Trịnh Thành Trung một chút về phương hướng phát triển của khu kinh tế mới.
- Bí thư Trịnh, tôi là Dương Thăng Hải đây!
Trịnh Thành Trung sớm đã biết rằng Dương Thăng Hải sẽ gọi cuộc điện thoại này , bèn bật cười ha hả: truyện copy từ tunghoanh.com
- Thăng Hải ơi, mấy cái phương hướng phát triển của khu kinh tế mới Giáp Hà đó được Bí thư Hạo Vũ rất tán thưởng đó. Tôi cũng đang muốn gọi điện cho cậu, các cậu nhất định phải nắm bắt lấy cơ hội này, đẩy nhanh phát triển. Chuyện này cũng mới chỉ có Bí thư Hạo Vũ biết thôi, chưa lan ra ngoài đâu, cậu phải bỏ thêm công sức nhiều vào đấy nhé!
Những lời nói của Trịnh Thành Trung làm cho Dương Thăng Hải càng tin tưởng hơn, vội nói :
- Bí thư Trịnh, vừa nãy đồng chí Diệp Trạch Đào mới đến đây báo cáo công việc này với tôi, đồng chí trẻ tuổi này quả thực rất cừ đấy, tôi định sau này sẽ đích thân chỉ đạo việc này.
Trịnh Thành Trung cười ha hả, nói :
- Thanh niên mà, nên xung phong đi đầu mới phải, việc chỉ đạo hãy cứ để Thành ủy làm, cơ may khó tìm, hãy nắm thật chặt, tin chắc rằng tỉnh Cam Ninh sẽ có sự phát triển lớn mạnh.
Sauk hi tán gẫu một hồi, lúc này Dương Thăng Hải mới coi như là đã hoàn toàn yên tâm, lại đến việc sắp xếp cuộc họp thường vụ Thành ủy ngày mai, Dương Thăng Hải lại cầm điện thoại lên, lần này là việc giúp Diệp Trạch Đào xin nghỉ phép.
- Tôi là Dương Thăng Hải đây!
Điện thoại vừa thông, Dương Thăng Hải liền nói ngay một câu.
Vu Chi Hán lặng người đi khi nhận cuộc điện thoại từ máy di động của Dương Thăng Hải , vội vàng lập cập nói:
- Chào Bí thư Dương, tôi là Chi Hán, xin nhận chỉ thị.
- Thế này nhé, đồng chí Diệp Trạch Đào vừa mới báo cáo công việc với tôi xong, ngày mai tôi cần cậu ấy đi gặp mặt một ông Giám đốc lớn cùng, nên cho phép anh ta vắng mặt trọng cuộc họp của các cậu nhé!
Lời nói vừa thốt ra, làm cho Vu Chi Hán tức giận bừng bừng, bột miệng chửi:
- Mẹ nó chứ!
Cũng không trách được Vu Chi Hán phát hỏa, vừa mới thông báo xong việc họp Thường vụ thì Dương Thăng Hải lại gọi điện đến nói ngày mai không thể họp được, trong chốc lát làm cho uy lực của Vu Chi Hán giảm đi đáng kể, tức không thể nhịn được nữa, quên mất rằng mình đang nhận điện thoại từ Bí thư tỉnh ủy.
- Cậu mắng ai đấy?
Dương Thăng Hải sửng sốt, đập bàn hỏi một câu.