Trên một chiếc xe Mitsubishi việt dã, ngoài Thôi Vĩnh Chí, Triệu Vệ Giang và Diệp Trạch Đào ra, còn có thêm hai thư ký của hai người nữa. Mặc dù có vẻ hơi chật chội nhưng không khí ở trên xe vẫn rất hòa hợp với nhau, mọi người vừa đi vừa cười nói.
- Bọn Hồ Lập Sinh đi trước rồi, lần này lên thành phố cũng có mấy người đi.
Thôi Vĩnh Chí nói.
Hồ Lập Sinh là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, là người thân tín của Thôi Vĩnh Chí. Xe của bọn họ đã đi trước cách đây hai tiếng rồi.
Trong chiếc xe này cách sắp xếp chỗ ngồi cũng rất thú vị. Thư ký của Thôi Vĩnh Chí ngỗi chỗ lái phụ, Diệp Trạch Đào ngồi hàng ghế thứ hai, bên cạnh là Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang, để thư ký của Triệu Vệ Giang ngồi ghế sau cùng.
- Hứa bí thư nghe thấy bảo chúng ta lên tỉnh còn đặc biệt hỏi thăm tình hình của Tiểu Diệp nữa đấy!
Triệu Vệ Giang khẽ cười nói.
- Tiểu Diệp này, dự án xây dựng lại trường trung học rất được Đoàn thanh niên Tỉnh ủy coi trọng. Xem ra cậu đã được Bí thư Hứa để ý rồi đấy. Làm Chủ tịch huyện, tôi khẳng định sẽ ủng hộ hết mức công việc của các cậu. Có bất cứ việc gì xảy ra đều có thể trực tiếp báo cáo cho huyện.
Thôi Vĩnh Chí cười khẽ nói.
Trong lúc đang nói chuyện thì điện thoại của Diệp Trạch Đào vang lên.
Diệp Trạch Đào liền nhìn hai vị lãnh đạo.
- Nghe đi.
Thôi Vĩnh Chí cười bảo.
Triệu Vệ Giang cũng gật gật đầu.
Ngồi giữa hai vị lãnh đạo của huyện, việc nghe điện thoại lúc này thật sự không tiện chút nào, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn lấy điện thoại ra.
Trông thấy tên hiện lên từ cuộc gọi đến, không ngờ đó chính là Lưu Mộng Y.
- Mộng Y à.
Diệp Trạch Đào bắt điện thoại.
- Trạch Đào à, anh đang ở đâu vậy?
- Anh đang trên đường lên tỉnh. Lần này anh đi cùng mấy vị lãnh đạo huyện để lên đó báo cáo tình hình công tác xây dựng lại trường trung học.
- Lần trước có phải chú Điền đến chỗ các anh không?
- Đúng rồi, còn có cả chú Mạnh nữa.
Lúc này cả Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều ngả đầu ra nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thực sự thì đôi tai lại đang dỏng lên. Vốn ngồi rất sát nhau, xe lại có tính năng tốt, nên bên trong xe rất yên tĩnh, vì thế mà không ảnh hưởng mấy đến việc họ nghe thấy nội dung cuộc điện thoại.
- Trạch Đào này, chú Mạnh có nói gì không?
- Chú Mạnh nói rằng, phương thức công tác công khai lần này của xã Xuân Trúc rất có ý nghĩa tham khảo.
Lưu Mộng Y nói:
- Lời của chú Mạnh rất quan trọng đấy. Lần này lên tình chắc chắn bí thư Hứa sẽ cảm ơn anh. Khi đến tỉnh rồi anh nhớ gọi điện cho em nhé, em sẽ ra đón anh.
Diệp Trạch Đào đồng ý.
Cất điện thoại rồi, Diệp Trạch Đào mới nhớ lại cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi với Lưu Mộng Y, đặc biệt là câu bí thư Hứa sẽ cảm ơn mình.
- Là người yêu của cậu à?
Thôi Vĩnh Chí mỉm cười hỏi.
- Đâu có, tôi mới đi làm thì làm sao có người yêu được chứ. Đấy chỉ là bạn của thầy dạy Ngũ Cầm Hí cho tôi mà thôi.
Diệp Trạch Đào trả lời.
Triệu Vệ Giang mỉm cười nói:
- Nói về chuyện tìm đối tượng thì Tiểu Diệp này, không thể bó tay bó chân vào được. Như tôi ngày trước cứ xung phong băng băng lên, nhắm trúng mục tiêu rồi là quyết định tóm luôn.
Thôi Vĩnh Chí cười ha hả:
-Tiểu Diệp này, bí thư Triệu nói đúng đấy. Nói đến chuyện tình cảm thì nó giống như là một trận đấu. Nếu như cậu không đánh thắng thì người khác sẽ đánh thắng vì thế nên cậu phải kiên định. Nhớ lúc trước, khi bố mẹ của vợ tôi phát hiện thấy tôi và con gái của họ yêu nhau, liền bảo với con gái họ rằng, trông mặt của cái thằng Thôi Vĩnh Chí rất dữ tợn, nếu cứ tiếp tục qua lại với nó chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Nhưng kết quả là tôi vẫn cứ kiên trì, mặc cho họ phản đối. Bây giờ thì sao, chẳng phải là đã có cuộc sống ổn lắm sao?
Mọi người được một trận cười lớn.
Diệp Trạch Đào nói:
- Không phải là chuyện đó!
Lấy tai vỗ nhẹ Diệp Trạch Đào một cái, Thôi Vĩnh Chí hỏi:
- Người yêu của cậu là người ở đâu vậy?
- Không phải là người yêu mà chỉ là bạn gái thôi ạ!
Diệp Trạch Đào đỏ mặt nói.
Triệu Vệ Giang bật cười lớn:
- Giống nhau cả thôi!
Thôi Vĩnh Chí cũng cười:
- Chính xác, giống nhau cả thôi. Người yêu và bạn gái chỉ khác nhau ở cách gọi, khi đã nắm bắt được rồi thì từ bạn gái lại trở thành người yêu.
Mọi người lại được một trận cười nữa.
Triệu Vệ Giang nói:
- Tiểu Diệp này, nói cho chúng tôi hay, người yêu của cậu như thế nào để chúng tôi còn tư vấn cho chứ.
Thấy hai người không ngừng hỏi về tình hình của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào đành phải nói:
- Nói thật tôi cũng không biết gia cảnh nhà cô ấy thế nào, tôi quen cô ấy ở chỗ thầy dạy của tôi mà thôi.
Diệp Trạch Đào cũng không nhắc đến chuyện mình đã từng cứu Lưu Mộng Y.
Nghe đến đây, Thôi Vĩnh Chí nhắm đôi mắt lại, trong đầu bắt đầu phán đoán chuyện này. Việc ông Điền cùng với người trung niên họ Mạnh đến xã Xuân Trúc y không thể không biết. Lúc nãy cuộc nói chuyện trong điện thoại dù ngắn ngủi nhưng đã chứa đựng rất nhiều thông tin.
Triệu Vệ Giang đương nhiên cũng đã nghe được nội dung của cuộc điện thoại và cũng đang nghĩ đến những chuyện như Thôi Vĩnh Chí đang nghĩ.
Cô gái này hẳn là một người rất có lai lịch!
Cả hai người đều nghĩ vậy.
Mọi người đều đang theo đuổi suy nghĩ của mình, nên trong xe lúc này yên tĩnh.
Lúc đó thì thư ký của Thôi Vĩnh Chí nhận được điện thoại của Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân. Nói rằng Phó bí thư Hà Cách Ninh của thành phố cũng đang trên đường lên tỉnh, đến lúc đó mọi người sẽ cùng gặp mặt.
Xe vẫn chưa vào thành phố, thẳng tiến đi về phía tỉnh.
- Tiểu Diệp này, gọi điện thoại báo cho bạn gái cậu một tiếng đi!
Thấy xe đã chuẩn bị đến tỉnh, Thôi Vĩnh Chí mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào.
Triệu Vệ Giang cũng mỉm cười nói:
- Đúng rồi đấy, đến tỉnh rồi, cậu hẹn với bạn gái cậu rồi chúng ta đi ăn một bữa, cũng để Chủ tịch Thôi giúp cậu một phen.
Thôi Vĩnh Chí cười nói:
- Lão Triệu này đừng trêu Tiểu Diệp nữa, nhưng cũng nên gọi cuộc điện thoại.
Diệp Trạch Đào đành phải nói:
- Thế thì gọi vậy.
Sau khi điện thoại thông, Diệp Trạch Đào nói:
- Mộng Y à, anh đã lên đến tỉnh rồi.
- Em đã hẹn đặt ăn cơm ở nhà hàng rồi, mời các vị lãnh đạo của anh cùng ăn cơm luôn. Địa điểm của nhà hàng dễ tìm lắm, trên đường vào tỉnh một đoạn thôi.
Diệp Trạch Đào cảm thấy Lưu Mộng Y sắp xếp rất chu đáo, làm việc rất có kinh nghiệm.
Dù sao thì cũng phải ăn cơm, nên Diệp Trạch Đào đồng ý.
Tắt điện thoại rồi, Diệp Trạch Đào quay sang nói:
- Cô ấy nói là đã sắp xếp ăn cơm ở nhà hàng rồi, cũng muốn mời các ngài cùng ăn, không biết ý của các ngài thế nào?
Triệu Vệ Giang cười lớn:
- Tôi nghe thấy rồi, được lắm, thế mà cậu nói là cậu và cô ấy không có gì. Mộng Y à, câu này nghe mới thân thiết làm sao. Nhà hàng Giao thông cũng là một nhà hàng được đấy. Chúng ta cũng định đến đó dùng bữa. Lần này thì vui rồi, ăn cơm đã có người bao.
Thôi Vĩnh Chí cũng cười:
- Cái lão Triệu này giỏi thật, dám đi nghe lén chuyện của thanh niên nam nữ, không được thế đâu nhé!
Triệu Vệ Giang trả lời:
- Không thể nói là nghe lén được, những lời của bọn họ cứ chui vào lỗ tai của tôi, không muốn nghe cũng không được.
Mọi người lại cùng cười lớn.
Thôi Vĩnh Chí nói:
- Dù sao cũng đã đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta cùng nhau ngồi ăn cơm vậy. Nhân cơ hội này chúng ta cũng phải giúp Tiểu Diệp nữa chứ.
Khi xe đến khách sạn Giao thông thì Diệp Trạch Đào đã nhìn thấy Lưu Mộng Y đang nói chuyện với mấy người bạn gái ở đó.
Nghe thấy Diệp Trạch Đào gọi, Lưu Mộng y mỉm cười bước đến.
- Đi đường thuận lợi chứ?
Nét mặt Lưu Mộng Y tràn đầy sự vui vẻ.
Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang vẫn đang nhìn Lưu Mộng Y. Thấy cô là một thiếu nữ đẹp đến nhường ấy thì trong lòng thầm tán thưởng Diệp Trạch Đào tốt số.
Ánh mắt của Lưu Mộng Y nhìn một lượt bọn Thôi Vĩnh Chí.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Đây là Lưu Mộng Y
Hắn chỉ vào Lưu Mộng Y và giới thiệu với bọn Thôi Vĩnh Chí.
Lại hướng về phía Lưu Mộng Y, hắn giới thiệu:
- Đây là Chủ tịch huyện Thôi!
- Đây là bí thư Triệu!
Lần lượt giới thiệu từng người một.
Lưu Mộng Y mỉm cười bắt tay từng người một:
- Vừa hay tôi cùng mấy người bạn đang dùng bữa ở đây, đúng lúc ấy anh Diệp gọi điện thoại nên liền sắp xếp luôn một bàn, không biết có được không ạ?
Thấy dáng vẻ của Lưu Mộng Y, nhìn từ phía sau, Thôi Vĩnh Chí cảm thấy có điều gì đó rất khó tả. Tự hỏi cái khí chất đó không biết mình đã từng gặp ở đâu rồi thì phải.
Nghe thấy Lưu Mộng Y nói vậy, liền mỉm cười nói:
- Không sao, không sao cả.
Lúc này cũng có mấy người bạn của Lưu Mộng Y từ đằng sau đi đến. Bọn họ có thiếu nữ, cũng có phụ nữ trung niên. Tất cả dường như rất thân thiết với Lưu Mộng Y.
Lưu Mộng Y khẽ mỉm cười:
- Để tôi giới thiệu với mọi người một chút nhé.
- Vị này là cô của tôi, công tác trong Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Lưu Vũ Lộ.
Đầu tiên cô chỉ vào một người phụ nữ trung niên.
Cái bà Lưu Vũ Lộ kia rất kiêu ngạo, chỉ hơi gật gật đầu với bọn họ, chứ không đưa tay ra để bắt tay.
Lưu Mộng Y khẽ mỉm cười chỉ một người phụ nữ khác:
- Vị này là Giản Tuệ Tâm, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển.
Giản Tuệ Tâm là một thiếu phụ có dáng vẻ rất phong tình, khẽ cười nhẹ cũng rất kiêu ngạo, nhưng bà ta vẫn đưa tay ra bắt tay cùng với bọn Thôi Vĩnh Chí.
Vừa lên đến nơi đã được giới thiệu hai vị phụ nữ như thế, cả Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang vốn lúc nãy rất tùy ý nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy có sự chuyển biến rất lớn, rất rất lớn.
Người phụ nữ đầt tiên được giới thiệu là Lưu Vũ Lộ, không nói gì đến chức vụ ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển cả. Người thứ hai mới nhắc đến chức vụ là Giản Tuệ Tâm, là Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển. Thứ tự ấy đủ để cho Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang hiểu.
Tiếp theo đó Lưu Mộng Y giới thiệu ba vị phụ nữ, một công tác ở Chính phủ, còn hai vị kia là chủ của các doanh nghiệp có tiếng ở trong tỉnh.
Ánh mắt của Lưu Mộng Y lướt trên người của Diệp Trạch Đào, trong lòng cô mừng thầm. Hôm nay cô cố ý thêm khích lệ Diệp Trạch Đào, cô làm như thế này, tin rằng hai vị lãnh đạo của huyện sau này sẽ không dám xem thường Diệp Trạch Đào nữa.
Diệp Trạch Đào đương nhiên hiểu ý của Lưu Mộng Khi nên nhìn Lưu Mộng Y với ánh mắt cảm ơn.
Trông thấy ánh mắt của Diệp Trạch Đào như vậy, ánh mắt của Lưu Mộng Y liền tỏ vẻ không cần phải cảm ơn.
Không khí của bữa ăn có chút nặng nề. Cả Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều bị Lưu Mộng Y dọa nên cả hai đều có chút cẩn trọng. Trong bàn ăn cả hai không dám tự tiện nói năng, mà cũng do Lưu Vũ Lộ không ngừng đặt những câu hỏi cho Diệp Trạch Đào.
Ăn cơm xong, Lưu Mộng Y tỏ ý muốn đưa Diệp Trạch Đào đến chỗ của Ông Điền. Thôi Vĩnh Chí còn vỗ vai hắn nói:
- Tiểu Diệp này, cậu cứ đi đi, lên đến đây rồi thì cũng phải đi thăm bạn bè cũ chứ. Việc ở tỉnh cũng không gấp lắm, ngày mai tôi liên hệ cũng được.
Triệu Vệ Giang cũng vỗ nhẹ vai Diệp Trạch Đào nói:
- Tiểu Diệp à, Tiểu Lưu không tồi đâu, cậu phải trân trọng!
Nhìn chiếc xe con đắt tiền chầm chậm rời đi, Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang cùng nhìn nhau, Thôi Vĩnh Chí nói:
- Huyện vẫn chưa cư xử đúng mực với Tiểu Diệp rồi!
Triệu Vệ Giang cũng tiếp lời:
- Đúng vậy. Chú trọng dùng một người thì có thể dùng được cả một tập thể. Chế độ đãi ngộ của huyện ta cần phải tiến thêm một bước nữa mới được!