Sáng sớm hôm sau, lại có điện thoại của Ôn Phương gọi đến, thông báo cho Diệp Trạch Đào một chuyện, đó là Chủ tịch huyện Thôi Vĩnh Chí sẽ xuống xã Xuân Trúc để kiểm tra công tác.
Nghe xong cuộc điện thoại, Diệp Trạch Đào trầm tư suy nghĩ. Cao Chấn Sơn vừa bị điều đi, Thôi Vĩnh Chí không đi lo chuyện của ông ta, tại sao lại đến xã Xuân Trúc để làm gì nhỉ.
Mặc dù trong lòng rất nghi hoặc nhưng Diệp Trạch Đào vẫn dặn dò những người trong văn phòng tiến hành làm một số công tác chuẩn bị.
- Chủ nhiệm, trên huyện lại xảy ra chuyện gì thế?
Trông thấy ai cũng có việc để lo, Phương Di Mai nhỏ giọng hỏi.
- Nghe nói Bí thư Cao bị điều đi rồi.
Diệp Trạch Đào trả lời gọn lỏn.
Ánh mắt của Phương Di Mai sáng lên. Cô ta mừng rỡ nói:
- Thế thì quá tốt rồi, chủ nhiệm à, lần này Chủ tịch huyện Thôi xuống xã Xuân Trúc chính là vì Chủ nhiệm đấy.
Sửng sốt một chút, Diệp Trạch Đào thầm tán thưởng sự nhạy bén chính trị của Phương Di Mai. Mặc dù bản thân mình cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng Phương Di Mai đã khẳng định lại sự việc này.
Thấy Diệp Trạch Đào không nói năng gì, Phương Di Mai nói:
- Hiện tại Chủ tịch huyện Thôi đang cần một người để có thể mượn thế lực!
Khoát tay một cái, Diệp Trạch Đào nói:
- Thôi, cứ làm tốt công việc của mình là được rồi!
Phương Di Mai cười cười, nhưng cũng không nói thêm câu gì nữa.
Nhìn phong cách nhanh nhẹn của Phương Di Mai khi làm việc, Diệp Trạch Đào thầm gật đầu. Với người phụ nữ này nếu như tạo cho họ một chút điều kiện thì chắc chắn họ sẽ làm nên không ít thành công.
Vừa mới bắt đầu chuẩn bị thì Phó bí thư Hàn Bộ Tùng đi vào.
- Trạch Đào này, ngày mai Chủ tịch huyện Thôi sẽ đến kiểm tra công tác ở xã Xuân Trúc mình, cậu đã nhận được thông báo chưa?
- Thưa Phó bí thư Hàn, tôi mới nhận được điện thoại của Chủ tịch xã Ôn Phương đang chuẩn bị ra thông báo. Tôi cũng định đến chỗ ngài để xin chỉ thị.
Diệp Trạch Đào nói.
Khẽ mỉm cười, Hàn Bộ Tùng nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Tình hình công tác của xã Xuân Trúc tất cả đều vẫn bình thường, nên cũng không phải lo lắng quá. Cứ theo quy tắc cũ mà làm là được rồi. Tôi thấy hay chúng ta triệu tập một cuộc họp để mọi người đi đến một thống nhất.
Hàn Bộ Tùng vừa đi khỏi thì ủy viên tổ chức Quách Hồng Lệ liền mỉm cười bước vào, trông thấy Diệp Trạch Đào, bèn cười hỏi:
- Chủ nhiệm Diệp, cậu bận chứ?
Thời gian này Quách Hồng Lệ thường xuyên lui tới đây để tán gẫu một chút, Diệp Trạch Đào đã quen với việc cô ta đến nên cười nói:
- Chị Quách đến đấy à?
- Ừ, tiểu Phương đang làm gì thế?
Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch huyện Thôi ngày mai đến xã để tiến hành công tác kiểm tra, tôi cũng đang định gọi điện để thông báo cho chị một tiếng, lúc nãy Phó bí thư Hàn nói chúng ta tổ chức cuộc họp để bố trí công việc.
Trong lòng Quách Hồng Lệ rất không hài lòng. Là người của Cao Chấn Sơn, đáng lẽ sau khi đến xã Xuân Trúc, có thư ký Lâm Dân Thư thì cuộc sống của cô ta sẽ dễ chịu biết bao nhiêu, nhưng tiếc thay, tình hình ở xã thay đổi quá nhiều. Sự cạnh tranh khốc liệt ấy đã khiến cho cô ta cảm thấy kinh hãi, cô ta còn chưa hiểu được tình hình hiện tại thì lại thêm một thông tin khiến cô ta gần như suy sụp, đó là Cao Chấn Sơn bị điều đi nơi khác!
Tối hôm qua sau khi nhận được tin, cả đêm Quách Hồng Lệ đã không ngủ được. Khi đến xã Xuân Trúc, chồng của cô ta và Cao Chấn Sơn đã có một giao ước. Đó là đến Xuân Trúc một thời gian, khoảng một năm sau sẽ được điều chuyển lên huyện, sẽ được thăng chức cao hơn. Nhưng tình hình hiện tại xảy ra nhiều vấn đề, Cao Chấn Sơn cũng bị điều đi làm Chủ tịch xã xã Trát Long. Cao Chấn Sơn đi rồi thì hai vợ chồng của cô ta không biết làm thế nào bây giờ!
Tình hình ở huyện thì hai vợ chồng cô ta rất am hiểu. Tất cả đều dựa vào Cao Chấn Sơn, nhưng nay y đã vỗ đít quay đi rồi, cũng chẳng thèm nói một lời gì cả. Vốn họ Cao ở huyện Thảo Hải này cũng không phải mạnh lắm, mặc dù gần đây cũng thấy có khởi sắc nhưng nhìn chung thì vẫn thuộc dạng có thế lực yếu. Cao Chấn Sơn đi rồi thì họ Cao nhất định sẽ bị sụp đổ. Vậy là hết rồi! Đừng nói đến chuyện lại được chuyển về thành phố, bây giờ thì đến vị trí hiện tại có khi còn không giữ nổi nữa kia.
Nghĩ đi nghĩ lại, ý tưởng duy nhất của Quách Hồng Lệ bây giờ có lẽ là đến chỗ Diệp Trạch Đào để xem xét xem tình hình thế nào.
Nhìn Quách Hồng Lệ, Diệp Trạch Đào phát hiện thấy sắc mặt của cô ta không được tốt lắm. Thấy thế, Diệp Trạch Đào biết tin tức Cao Chấn Sơn bị điều đi chắc chắn đã đến tai cô ta rồi.
Diệp Trạch Đào hiểu rất rõ ý nghĩ của Quách Hồng Lệ lúc này.
Trong lòng thầm nghĩ một chút, những việc bản thân hắn muốn làm ở xã Xuân Trúc này chỉ riêng có sự ủng hộ của Ôn Phương thôi thì chưa đủ, cũng phải có sự trợ lực của một vài người của mình mới được. Với hoàn cảnh của Quách Hồng Lệ hiện nay thì đây đúng là dịp tốt, phải tranh thủ mới được.
Hãy thử xem người phụ nữ này như thế nào!
Diệp Trạch Đào mặc dù đã có ý định muốn tranh thủ dịp này, nhưng cũng muốn thăm dò ý tứ của người phụ nữ này thêm nữa.
Phương Di Mai đã âm thầm quan sát hai người từ đầu. Ý định đến đây và vẻ mặt của Quách Hồng Lệ cô ta đã biết tỏng từ lâu.
- Chị Quách này, Chủ tịch xã Ôn có gọi điện cho chủ nhiệm của chúng tôi, nói rằng ngày mai Chủ tịch huyện Thôi sẽ xuống xã ta. Trong tình hình phức tạp như hiện nay ở trên huyện, việc Chủ tịch huyện Thôi đến xã Xuân Trúc để kiểm tra công tác, điều này có thể chứng minh Chủ tịch huyện Thôi rất xem trọng xã Xuân Trúc. Xem ra xã ta trong mắt của Chủ tịch Thôi có vị trí rất quan trọng.
Diệp Trạch Đào nghe thấy thế liền liếc Phương Di Mai một cái. Phương Di Mai cũng liếc nhìn lại.
Cái cô Phương Di Mai này đúng là một trợ thủ đắc lực!
Diệp Trạch Đào thầm khen một tiếng.
Quách Hồng Lệ vốn dĩ không biết ý định đến xã Xuân Trúc của Thôi Vĩnh Chí, nay nghe thấy Phương Di Mai nói vậy, trong lòng rúng động, liếc nhìn Diệp Trạch Đào.
Hiện nay ở trong huyện Diệp Trạch Đào là một người nổi tiếng. Thôi Vĩnh Chí là một Chủ tịch huyện, nhân dịp Cao Chấn Sơn bị điều đi như thế này, lẽ ra y phải làm một việc hết sức quan trọng, đó là tìm mọi cách để quan hệ được với người trên thành phố, nắm chắc chức Bí thư báu bở này mới phải. Không ngờ y lại không lên thành phố mà lại chạy đến một xã để thực hiện công tác kiểm tra. Nói theo cách của người trong chốn quan trường, thì việc làm của y đúng là đã lộn đầu lộn đuôi.
Thôi Vĩnh Chí là một người khôn khéo như vậy, lẽ nào y lại có thể làm một chuyện không có lợi ích gì như thế?
Quách Hồng Lệ đã hiểu ra, xem ra Thôi Vĩnh Chí cũng vì Diệp Trạch Đào mà đến đây!
Nghĩ thế rồi, Quách Hồng Lệ mới hạ quyết tâm, nhất định phải đẩy mạnh mối quan hệ hiện nay của cô ta với Diệp Trạch Đào.
Trong tình hình hiện tại mà Thôi Vĩnh Chí còn tìm đến Diệp Trạch Đào, thì bản thân cô ta vốn là người chung chiến hào với Diệp Trạch Đào, vậy thì càng phải tăng cường cho mối quan hệ này hơn nữa.
- Chủ nhiệm Diệp này, cần giúp gì thì cứ nói nhé, tôi giúp được gì sẽ giúp cậu.
Biểu hiện của Quách Hồng Lệ rất sốt sắng.
Diệp Trạch Đào nói:
- Sau này quả thật có rất nhiều việc cần đến sự giúp đỡ của chị Quách!
Khẽ mỉm cười, Quách Hồng Lệ còn nói vài câu rồi mới rời khỏi phòng.
Diệp Trạch Đào lúc này đã gọi xong vài cuộc điện thoai thông báo cho mấy thành viên Đảng ủy của xã.
Sau khi thông báo xong, Diệp Trạch Đào nghĩ một chút, hay là gọi một cuộc điện thoại cho Ôn Phương nói về việc Hàn Bộ Tùng muốn triệu tập một cuộc họp.
- Trạch Đào này, ngày mai tôi sẽ cùng đoàn của Chủ tịch huyện Thôi về, những việc ở xã cậu phải nắm vững đấy nhé.
Quan hệ giữa Ôn Phương và Diệp Trạch Đào hiện nay đã được củng cố, nghe đến việc Hàn Bộ Tùng muốn triệu tập cuộc họp, nghĩ có Diệp Trạch Đào ở xã rồi nhưng trong lòng cô ta vẫn có chút gì đó không an tâm lắm.
Sau khi mọi người ngồi trong phòng họp rồi, Hàn Bộ Tùng nhìn cái ghế một lúc rồi mới ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc của mình.
Nhìn Hàn Bộ Tùng, Diệp Trạch Đào cũng hiểu ý nghĩ của y. Cơ hội này đối với y đúng là cơ hội ngàn vàng. Nếu như ông ta làm tốt thì chắc chắn ông ta sẽ được thăng một cấp.
- Kính thưa các đồng chí, hôm nay tôi có hai thông báo muốn thông báo cho các vị. Thứ nhất đó là Bí thư Cao đã điều đi nơi khác rồi, tôi thiết nghĩ mọi người cũng đều đã biết. Việc này đã có quyết định, không thể thay đổi được. Việc chuyển đi của Bí thư Cao, đối với đời sống chính trị của huyện ta là một chuyện đại sự.
Nhân dịp Bí thư Cao điều chuyển đi, ngày mai, Chủ tịch huyện Thôi sẽ đến xã Xuân Trúc của chúng ta để tiến hành công tác kiểm tra. Thưa các đồng chí, đó cũng là một việc hết sức bình thường. Chủ tịch xã Ôn ngày mai cũng theo đoàn cùng xuống. Mặc dù Chủ tịch xã Ôn không có mặt ở đây, nhưng chúng ta cũng phải làm tốt mọi công tác để không làm mất mặt toàn bộ cán bộ của xã ta!
Trình độ của Hàn Bộ Tùng cũng chỉ bình thường, nên lúc nói chuyện cứ lung tung không đầu không đũa. Nhưng các ủy viên thường vụ đều nghiêm túc nhìn y, không một ai dám tùy tiện nói chuyện cả. Ai mà chẳng biết, cái tay Hàn Bộ Tùng này đã ngang nhiên đặt hắn làm nhân vật thứ hai rồi.
Ai chẳng có nguồn cung cấp thông tin từ huyện của riêng mình. Sự việc xảy ra ở huyện bọn họ sớm đã suy đoán nhiều lần rồi.
Đối với việc Thôi Vĩnh Chí đến xã Xuân Truc, mọi ngươi càng có những suy đoán của riêng mình.
Cũng không chừng là vì Diệp Trạch Đào mà đến đây.
Trông thấy thái độ của mọi người như vậy, trong lòng của Hàn Bộ Tùng cảm thấy không thoải mái lắm.
Hiện nay trong xã Xuân Trúc này chỉ duy nhất có một người có thể uy hiếp được y, đó chính là Diệp Trạch Đào. Không biết đến lúc nào mới có thể kéo Diệp Trạch Đào về phe mình đây?
Suy đi tính lại mãi mà vẫn không có một biện pháp nào cả. Y cũng nghĩ, mục đích chính của Thôi Vĩnh Chí cũng chính là Diệp Trạch Đào. Theo lý mà nói thì bản thân mình phải tạo mối quan hệ với Diệp Trạch Đào cho tốt, nhưng, tuổi của y đã khá cao rồi, nếu như lần này mà không nắm chắc được thì có lẽ cơ hội ấy sẽ hoàn toàn biến mất.
Triệu Vệ Giang hiện tại đang là hậu thuẫn của y, nếu như có thể ngăn chặn được Thôi Vĩnh Chí, thì cơ hội thăng tiến của Triệu Vệ Giang sẽ rất lớn. Quyết không thể để cho tay Thôi Vĩnh Chí đến đây mượn thế lực của Diệp Trạch Đào được.
Nhìn mọi người một lượt, Hàn Bộ Tùng nói:
- Vẫn còn một chuyện đại sự nữa, đó là Bí thư Huyện ủy Triệu vừa gọi điện thoại đến thông báo, Phó bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy muốn đến huyện để kiểm tra về việc xây dựng lại trường trung học. Việc này từ trước đến nay đều do Chủ nhiệm Diệp phụ trách, nên Bí thư Triệu muốn sáng ngày mai Chủ nhiệm Diệp đến chỗ ông ấy để báo cáo tình hình. Chủ nhiệm Diệp này, cậu phải nhớ đây cũng là một việc đại sự đấy nhé.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, nhìn Hàn Bộ Tùng một cái.
Nói đến đây, Hàn Bộ Tùng liếc nhìn Diệp Trạch Đào một cái rồi nói tiếp:
- Chủ nhiệm Diệp, theo cậu thì nên làm như thế nào thì tốt hơn. Văn phòng thì không thể vắng cậu được. Bí thư Triệu lại muốn nghe cậu báo cáo tình hình.
Diệp Trạch Đào vốn đang đau đầu việc Thôi Vĩnh Chí đến, nếu như Thôi Vĩnh Chí đưa ra yêu cầu thì mình phải làm sao?
Việc này đúng là thật sự không có ai có thể giúp hắn ta được.
Nhưng bây giờ thì ổn rồi, Triệu Vệ Giang chắc không muốn Thôi Vĩnh Chí mượn được thế lực, nên mới muốn kéo mình đi. Đúng là chuyện tốt rồi.
Cười đau khổ một chút, Diệp Trạch Đào nói:
- Chẳng còn cách nào hơn, đều là chuyện đại sự cả. Chuyện ở xã đã có Chủ tịch xã Ôn và Bí thư Hàn rồi, nếu tôi không ở đó, tiểu Phương cũng có thể xoay sở công việc. Thế này đi, trong đêm nay tôi lên huyện vậy.
Hàn Bộ Tùng cũng thở dài:
- Vất vả cho cậu quá, công việc của cậu quan trọng nên không ai có thể thay thế cậu được. Việc báo cáo tình hình xây dựng lại trường trung học chỉ có thể do Chủ nhiệm Diệp đảm nhiệm mà thôi. Chúng tôi có muốn giúp cũng không giúp được!