- Chủ tịch thành phố Diệp, xảy ra chuyện lớn rồi!
Lý Duy điện thoại tới nói.
Diệp Trạch Đào còn đang mải suy nghĩ chợt giật mình, thất kinh hỏi:
- Chuyện gì thế? Trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào bọn Lý Duy lại có chuyện gì hay sao?
- Phương Siêu Minh bị Tiêu Sơn Căn dùng dao đâm trọng thương, giờ không biết sống chết ra sao nữa.
- Ôi
Diệp Trạch Đào lập tức đứng bật dậy, kết cục này tại sao hắn lại không nghĩ tới nhỉ.
- Cậu nói ngay với Lưu Định Khải bất luận thế nào cũng phải cứu sống Phó chủ tịch thành phố Phương nhé!
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi đang trên đường tới đón anh, đã sắp tới rồi.
Nghe xong điện thoại, Diệp Trạch Đào lại bấm số gọi cho Tôn Lôi, nói to:
- Chủ tịch huyện Tôn, rốt cuộc là Phó chủ tịch thành phố Phương đã xảy ra chuyện gì vậy, tôi nghe nói anh ta bị chém trọng thương rồi?
- Ôi!
Tin này khiến cho Tôn Lôi đang ngủ mơ màng giật mình, bật dậy ngay lập tức hỏi:
- Cái gì?
Vừa nãy anh ta còn chuyện phiếm với Phương Siêu Minh một lúc rồi ai về nhà nấy mà, mới vừa chợp mắt đã nghe hung tin rồi, trong chốc lát cảm giác đầu óc vô cùng choáng váng.
- Tình hình cụ thể thế nào tôi cũng chưa biết, tôi đang trên đường đến hiện trường, anh thông báo cho bệnh viện chuẩn bị các thiết bị để cứu người nhé!
Khi Diệp Trạch Đào khoác thêm áo và bước ra ngoài thì có điện thoại của Lưu Định Khải, anh ta hét to trong điện thoại :
- Chủ tịch thành phố Diệp, người của chúng tôi đang trên đường quađó.
Mặc dù biết sẽ xảy ra chuyện nhưng Diệp Trạch Đào không hề mong muốn Phương Siêu Minh sẽ chết trong địa bàn của mình, lúc hắn bước ra tới cửa thì xe của Lý Duy nhanh như tên lửa phi tới đỗ xịch ngay trước mặt rồi.
Bước vào xe, quan sát một lượt quần áo trên người Lý Duy, Diệp Trạch Đào hỏi:
- Cậu không sao đấy chứ?
Điều này thể hiện rõ sự quan tâm tới Lý Duy của Diệp Trạch Đào.
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi không sao.
- Nói ngay đi, chuyện là thế nào?
Lý Duy nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, khi chúng tôi đến nơi thì thấy hai đám người đang ẩu đả lẫn nhau rồi!
- Ồ!
Diệp Trạch Đào lại sửng sốt, lại còn có cả hai đám người đánh nhau nữa cơ đấy, rốt cuộc là thế nào nhỉ?
- Chủ tịch thành phố Diệp, một bên là hai người đàn bà có dáng vẻ như là bộ đội đặc chủng gì đó, trông rất là thiện chiến, chắc là để bảo vệ cho người phụ nữ đó.
Diệp Trạch Đào lúc này mới nhớ tới chuyện Tô Đoan Hương là người đàn bà của Vi Hoành Thạch, lần này Tô Đoan Hương đến đây, trong tổ công tác của bọn họ không hề có loại người này, không biết rốt cuộc thì hai người phụ nữ đó trốn vào đâu. Lý Duy nói hai người đó trông rất là thiện chiến, điều này chứng tỏ họ có sức mạnh, xem ra tay Vi Hoành Thạch này rất lo lắng cho người đàn bà của ông ta!
- Còn bên kia là ai?
Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.
- Bây giờ vẫn chưa rõ, thế nhưng có một điều chắc chắn rằng mục tiêu của bọn họ chính là cái máy quay phim kia.
Bọn người của Lý Duy đi kiếm máy quay phim mà bọn người kia cũng vậy, rốt cuộc là thế nào?
Diệp Trạch Đào cảm thấy sự việc càng ngày càng phức tạp hơn rồi.
- Cái đó ở đâu?
Diệp Trạch Đào lại nghĩ, mấy đám người đang âm thầm đấu đá, lấy được nó thật không dễ dàng gì.
Lý Duy chỉ tay lên xe nói:
- Nó ở kia.
- Ồ!
Diệp Trạch Đào nhìn cái máy, đã có cái nhìn mới về năng lực của bọn Lý Duy, có thể đứng ngoài làn mưa bom bão đạn của hai bọn người kia mà đoạt được nó mang về, điều này rõ ràng thể hiện sức mạnh to lớn của bọn Lý Duy .
- Không có thương vong gì chứ?
- Không có, lần này tôi đích thân vào trong, lấy được thì ra ngoài ngay, còn chưa kịp xem nội dung nó có gì, chỉ kịp nhìn thấy Phương Siêu Minh bị đâm ngã nằm trên đất thôi.
- Cậu không bị phát hiện chứ?
- Anh hãy yên tâm!
- Trước tiên hãy cất kỹ đã!
Diệp Trạch Đào rút một điếu thuốc châm lửa rít một hơi, trong lòng lại đang suy nghĩ rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Trong khi nói xe đã chạy đến văn phòng làm việc của Tiêu Sơn Căn ở ban Tuyên giáo.
Lúc đó mới nhìn thấy ở đó có nhiều ánh đèn nháy của xe cảnh sát và rất nhiều cảnh sát đang đứng bên ngoài.
Xe của Diệp Trạch Đào vừa tới, đã nhìn thấy hai chiếc xe cứu thương đang đỗ bên ngoài, một người đang nằm trên cáng.
Diệp Trạch Đào đi nhanh tới, nhìn thấy toàn thân Phương Siêu Minh nhuộm một màu máu đỏ.
- Làm ăn kiểu gì vậy? tới giờ mà vẫn chưa đưa người ta tới bệnh viện sao.
Diệp Trạch Đào bực bội đôi chút.
Lưu Định Khải cũng bước đến bên Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, lúc chúng tôi đến thì mọi người ở đây còn nói là không có chuyện gì cả, không cho chúng tôi vào trong, sau đó cứ xông vào mới phát hiện Phó chủ tịch thành phố Phương đó!
- Bất luận là ai ngăn cản chống đối đều bắt giam lại hết cho tôi!
Diệp Trạch Đào trầm giọng nói.
Nhìn theo xe cứu thương phóng đi, lúc này Tôn Lôi cũng vừa kịp tới, vừa chạy vừa hỏi:
- Thế nào rồi? Thế nào rồi?
Diệp Trạch Đào nhìn thấy Tôn Lôi tới, liền nói:
- Anh đảm nhiệm công việc ở đây, tôi cần biết rõ tình hình cụ thể!
Tôn Lôi đành phải gật đầu nói:
- Xin Bí thư huyện ủy hãy yên tâm!
Lúc này Diệp Trạch Đào quan sát xung quanh nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng Tô Đoan Hương đâu cả.
Đúng lúc này , Diệp Trạch Đào lại nhìn thấy hai người nữa đang được khênh ra
- Khi chúng tôi đến hai người này đang nổ súng, cũng bị trọng thương.
Lưu Định Khải đứng bên cạnh nói khẽ.
- Hãy nhanh chóng điều tra, đêm nay phải báo cáo lên huyện ủy!
Xảy ra chuyện thế này, Diệp Trạch Đào biết đêm nay mình khó lòng mà ngủ được, còn không biết tiếp theo sẽ diễn biến như thế nào nữa.
Lên xe ngồi, Diệp Trạch Đào nói với Lý Duy :
- Tới bệnh viện.
Lúc còn đang trên đường, Trần Vũ Tường gọi điện thoại tới vì cũng đã nghe được tin này:
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh đang ở đâu vậy?
- Cậu thông báo cho các Ủy viện thường vụ nhé, một giờ sau mở cuộc họp tại phòng họp ở huyện ủy!
Diệp Trạch Đào bố trí công việc.
Trên đường đi, Diệp Trạch Đào mở máy quay ra xem.
Còn phải nói, âm thanh và hình ảnh của đoạn băng này thật hoàn hảo.
Diệp Trạch Đào xem xong vô cùng sửng sốt, cho dù đã tới bệnh viện rồi nhưng vẫn chưa vào, còn ngồi trên xe mà suy nghĩ về nội dung trong cuốn băng.
Thật là rối loạn!
Đó là cảm giác lúc này của Diệp Trạch Đào.
Xem rồi mới biết, sau khi Phương Siêu Minh bước vào trong phòng của Tô Đoan Hương , không thể ngờ rằng hai người lại vô cùng thân quen, Phương Siêu Minh tới làm Tô Đoan Hương rất vui mừng, lập tức rót cà phê mời Phương Siêu Minh , hai người vừa uống cà phê vừa bàn chuyện thiết kế một chương trình, tiến hành đả kích sự phát triển nghề truyền thống ở huyện Lục Thương.
Nghĩ tới đây, Diệp Trạch Đào phát hiện việc này cũng có thể khai thác được.
Việc xảy ra tiếp theo làm cho Diệp Trạch Đào rất lấy làm ngạc nhiên, mới nói chuyện chưa được bao lâu, hai người đã sáp lại gần nhau, rồi cởi bỏ quần áo và quấn vào nhau, từ trên màn hình có thể nhìn thấy được cả làn da của Phương Siêu Minh có những nốt gì đó như là nốt chọc kim tiêm vậy.
Đúng lúc hai người đang say đắm, thì màn hình bỗng xuất hiện Tiêu Sơn Căn, anh ta tức giận xông vào ra sức đánh Phương Siêu Minh, có thể nghe thấy rất rõ lời thóa mạ của Tiêu Sơn Căn.
Lúc Tiêu Sơn Căn đi vào là đã cởi quần áo , sau khi đánh đấm một hồi, điều khiến Diệp Trạch Đào kinh ngạc nhất là tiếp sau đó Tiêu Sơn Căn thét to một tiếng, đẩy Phương Siêu Minh ngã xuống rồi chơi thẳng vào hậu môn anh ta.
Có thể thấy rõ, Phương Siêu Minh gầy yếu quá, không phải là đối thủ của Tiêu Sơn Căn.
Sau đó Phương Siêu Minh thét lên giận dữ, quơ tay tóm được con dao nhỏ gọt hoa quả đâm Tiêu Sơn Căn.
Nhưng con dao nhỏ đó chỉ làm Tiêu Sơn Căn bị thương một chút ở đùi mà thôi, mà còn làm cho Tiêu Sơn Căn tức giận đoạt lấy dao, đâm liên tiếp lên người của Phương Siêu Minh mấy nhát. Sau khi đâm ngã Phương Siêu Minh rồi, Tiêu Sơn Căn như người mất hồn chạy đến lật qua lật lại Phương Siêu Minh một hồi, sau đó lại quay sang lật Tô Đoan Hương .
Nội dung cuốn băng đến đó thì hết.
Nghĩ tới chuyện lớn xảy ra ngoài ý muốn này mà Diệp Trạch Đào dở khóc dở cười.
- Chủ tịch thành phố Diệp, lúc đó tôi chỉ có thể lấy cái máy quay đó rồi phải rút luôn, những chuyện khác tôi không rõ lắm.
Lý Duy thấy Diệp Trạch Đào trầm tư suy nghĩ bèn nói một câu.
Diệp Trạch Đào không nói gì, hắn còn đang phân tích cân nhắc điểm lợi điểm hại của sự việc.
Xem ra thì Phương Siêu Minh sẽ không chết, vậy thì nên cất thứ này đi đợi đến lúc cần dùng thì mang ra, hay là phát tán nó luôn nhỉ?
Việc này làm cho Diệp Trạch Đào suy nghĩ đau cả đầu.
- Đúng rồi, Chủ tịch thành phố Diệp, người của chúng ta còn lấy thêm được một số thứ nữa, là cảnh ăn chơi sa đọa của tổ công tác ban Tuyên giáo được ghi hình lại, trong đó còn có cảnh Tiêu Sơn Căn thác loạn với gái nữa.
Đây đúng thật là một tin vui bất ngờ rồi!
Mắt Diệp Trạch Đào chợt sáng lên, đây chính là một cách để trừng trị ban Tuyên giáo.
- Đưa ngay đến cho Phương Khởi Hùng.
Diệp Trạch Đào ra lệnh.
- Tôi hiểu rồi!
Lý Duy đáp lại một tiếng.
- Đưa cái máy ghi hình này cho Lưu Định Khải, bảo anh ta mang tới cuộc họp thường vụ.
Diệp Trạch Đào cuối cùng đã quyết định sẽ lật ngửa ván bài, nếu như đối phương mà đến làm loạn, thì che dấu là không thể được nữa, ngược lại như thế sẽ bị đối thủ làm to chuyện, thẳng thừng một chút cho mọi người biết hết tất cả chuyện này sẽ hay hơn, để xem xem cái bọn Vi Hoành Thạch, Phương Quốc Quân đó sẽ làm gì.
Dù sao thì việc này cũng không phải do mình làm, để cho bọn chúng đấu lẫn nhau cũng tốt.
Diệp Trạch Đào sau khi sắp xếp xong đâu vào đấy mới bước xuống xe, đi vào trong bệnh viện.
Lúc Diệp Trạch Đào vừa mới bước vào trong thì gặp ngay Giám đốc bệnh viện đứng đón với ánh mắt vô cùng bấn loạn.
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi có một chuyện muốn báo cáo riêng với anh.
- Được thôi!
Diệp Trạch Đào bèn đáp một tiếng.
Giám đốc bệnh viện Tiền Phục Sinh kéo Diệp Trạch Đào vào phòng làm việc của anh ta, rồi đóng chặt cửa lại, nói với vẻ bất an:
- Chủ tịch thành phố Diệp, Phó thị trưởng Phương lúc nãy được đưa đến đây chảy rất nhiều máu, lúc các bác sĩ tiếp máu cho anh ta có làm xét nghiệm máu, rồi theodõi tình trạng của anh ta thì có cảm giác… cảm giác anh ta đã nhiễm HIV giai đoạn đầu.
Khi nói những lời này, người của Tiền Phục Sinh cũng run rẩy, cảm giác vô cùng bất an.
Diệp Trạch Đào lúc này mới nhớ ra có những bác sĩ pháp y có thể đã tiếp xúc với Phương Siêu Minh nên rất lo lắng, vội vàng rút điện thoại ra gọi cho Lưu Định Khải :
- Định Khải, theo các bác sĩ thì trong những người bị thương có thể có người bị nhiễm HIV đó, cậu bảo mọi người cẩn thận nhé.
Lưu Định Khải bình tĩnh đáp:
- Chủ tịch thành phố Diệp yên tâm, các đồng nghiệp của tôi rất chuyên nghiệp, họ đều đeo găng tay cả, nên sẽ không sao đâu.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn sang phía Tiền Phục Sinh.
Tiền Phục Sinh vội nói:
- Chúng tôi cũng có dùng các thiết bị phòng hộ đấy.
- Về việc này tôi cần một kết luận rõ ràng, trước khi mọi chuyện sáng tỏ thì đừng nói lung tung!
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói.
Tiền Phục Sinh vội nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh hãy yên tâm, tôi nhất định làm theo chỉ thị của anh!
- Nhất định phải dồn hết sức lực để cứu người bị nạn.
Chuyện đến nỗi này!
Diệp Trạch Đào cũng bó tay rồi, thật là càng ngày càng rối rắm như tơ vò.
Phải báo cáo với Thi Minh Cương thôi!
Nghĩ tới đây, Diệp Trạch Đào ấn số điện thoại của Thi Minh Cương.