Tổ công tác tuyên truyền ở thủ đô đến rất cao ngạo, một đoàn mười người cùng với Phó trưởng ban tuyên giáo Tỉnh ủy Sài Tân Tiến đến thành phố Cừ Dương.
Trần Đại Tường đứng ở vị trí thứ nhất, Tần Lệ Quyên xếp ở vị trí thứ hai, mọi người đều hoan nghênh đến nơi này.
Diệp Trạch Đào cũng hết cách, đành phải cùng ra đón tiếp.
Tất cả mọi người đứng đợi ở đó, có lẽ đây là lần đầu tiên Tần Lệ Quyên chủ trì lãnh đạo công tác Đảng, ăn mặc trang điểm rất thời thượng, dường như sợ những lãnh đạo đến đây không nhận ra ưu điểm của cô.
Tất cả mọi người đều cảm giác được, hôm nay Tần Lệ Quyên rất sôi nổi.
Đứng đầu một loạt xe là xe cảnh sát, đằng sau hai xe của Tỉnh ủy, đằng sau nữa là hai chiếc xe cỡ trung chuyên dùng để chở khách, những chiếc xe này ngừng ngay trước mặt mọi người.
Cửa vừa mở ra, Sài Tân Tiến mỉn cười bước xuống xe.
Lúc này Trần Đại Tường đã cùng một đoàn người đi qua đón tiếp.
- Chủ tịch thành phố Trần, khách khí quá!
Sài Tân Tiến bắt tay Trần Đại Tường, ông ta rất vừa ý đối với phương thức nghênh đón long trọng này của thành phố Cừ Dương.
- Trưởng ban Sài tới, cán bộ và quần chúng của thành phố Cừ Dương chúng tôi đều đến hoan nghênh chào đón ngài!
Trần Đại Tường ứng phó những chuyện như vậy một cách tự nhiên.
Mọi người phá lên cười ha ha.
Trần Đại Tường hướng về phía Sài Tân Tiến giới thiệu từng lãnh đạo Thành ủy của thành phố Cừ Dương.
Lúc này ánh mắt của Diệp Trạch Đào không ngừng quan sát đám người đó, có ý muốn tìm ra người phụ nữ của Vi Hoành Thạch gọi là Tô Đoan Hương. Quả nhiên, phát hiện trong đó còn có ba người phụ nữ với bộ dạng rất phúc hậu, trong số đó có một người ăn mặc rất thời thượng, bộ dạng cũng rất mê hoặc, so với trong truyền hình còn hấp dẫn hơn!
Diệp Trạch Đào thầm than người phụ nữ này thực sự có chút xinh đẹp.
Tuy nhiên, dù sao cũng là người đã ba bốn chục tuổi rồi, cũng không có lực hấp dẫn gì quá lớn đối với Diệp Trạch Đào, so với hai chị em Lỗ gia còn thua xa rất nhiều.
Có thể là đã phẩu thuật thẫm mỹ chăng, da mặt của Tô Đoan Hương thực sự rất trắng mịn!
Đảo qua rất nhanh, Diệp Trạch Đào đã nhìn rõ tình hình của người phụ nữ này.
- Đây là Phó chủ tịch thành phố của chúng tôi – Đồng chí Diệp Trạch Đào.
Trần Đại Tường giới thiệu Diệp Trạch Đào.
Lúc này Diệp Trạch Đào liền cảm thấy ánh mắt của Sài Tân Tiến nhìn qua lộ ra ý nghĩa coi trọng.
Sớm đã biết được ý đồ những người này đến đây lần này, Diệp Trạch Đào cũng đoán chừng Sài Tân Tiến này hẳn là người của đối phương, cũng trở nên cẩn thận, mỉm cười một cái, vội cầm tay Sài Tân Tiến nói:
- Hoan nghênh Trưởng ban Sài đến thành phồ Cừ Dương để kiểm tra công tác chỉ đạo.
- Ha ha, tôi chỉ là người đi tiếp khách, người tiếp khách thôi, công việc là do bọn họ làm, tuy nhiên, thành phố của các cậu cũng rất coi trọng việc này, dù sao trọng điểm đến đây lần này chính là muốn xem thử huyện Lục Thương của các cậu!
Sắc mặt của Sài Tân Tiến tràn đầy nụ cười.
Giới thiệu xong Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường giới thiệu đến Phương Siêu Minh.
Lần này Diệp Trạch Đào phát hiện Sài Tân Tiến tiến về phía trước dùng hai tai bắt tay với Phương Siêu Minh, bộ dạng có vẻ rất thân thiết.
Lúc liếc mắt cùng Trần Đại Tường một cái, ánh mắt Trần Đại Tường nhìn về phía Diệp Trạch Đào cũng lộ một ý nghĩa đặc biệt.
Cũng không biết những người này đến đây sẽ mang đến sự ảnh hưởng gì cho công tác của thành phố Cừ Dương.
Trong lòng cảm thán, con người này thật là, muốn thật sự làm một chút việc cũng khó đến thế!
Diệp Trạch Đào cũng hết cách, lực lượng đấu đá lần này đã mở rộng tăng trưởng, kẻ đến đây không lương thiện cũng không có biện pháp phòng ngừa gì, chỉ còn cách gặp chiêu nào thì phá chiêu đó thôi.
Sau khi Sài Tân Tiến bắt tay cùng mọi người, thì giới thiệu đến đội ngũ đến đây, là một người trung niên công tác trong phòng tiếp nhận tin tức và ý kiến của công chúng Phó trưởng phòng Lý Đồ Trí.
Lý Đồ Trí có vẻ rất nghiêm túc, câu nói ông ta nói ra đều rất rõ ràng nghiêm chỉnh, đây chính là tác phong của cán bộ.
Cũng không biết lý do vì sao lại đưa một người không lớn không nhỏ như thế đến đây!
Lúc nhìn người này, thậm chí Diệp Trạch Đào còn suy nghĩ, đưa một người như thế đến, thật sự đây là một tình huống tiến có thể công kích, lui có thể phòng thủ, Lý Đồ Chí đó cũng rất có thể trở thành vật hi sinh.
Lý Đồ Trí cũng không có giới thiệu người trong đội ngũ của ông ta, sau khi hướng về mọi người gật gật đầu, nói với Sài Tân Tiến:
- Trưởng ban Sài, lực ảnh hưởng ở đây không được tốt lắm, hay là chúng ta quay về thành phố đi.
Mọi người lúc này mới ngồi lên xe.
Lúc Diệp Trạch Đào âm thầm tiến hành quan sát, nhưng cũng không thể phát hiện điểm nào đặc biệt.
Lý Đồ Trí này rốt cuộc là một người như thế nào?
Diệp Trạch Đào tin tưởng, nếu Vi Hoành Thạch đã đưa một người như thế này đến đây, thì nhân vật đó nhất định sẽ không phải là một người bình thường.
Đến văn phòng Thành ủy, Lý Đồ Trí biểu hiện rõ ràng là một người có thực lực trong công việc, lập tức tỏ ra không cần phải nghỉ ngơi, muốn nghe báo cáo tình hình của tổ công tác dư luận tin tức của thành phố.
Lần này Trần Đại Tường không có làm công việc báo cáo, công tác báo cáo sẽ do Tần Lệ Quyên tiến hành.
Tần Lệ Quyên đã chuẩn bị rất kỹ, ngồi ở đó nghiêm túc tiến hành báo cáo.
Lần này có dẫn đến một số phóng viên, tuy rằng không nhiều lắm. Nhưng, ai cũng hiểu rõ, những người này là những nhân vật không thể coi thường.
Nghe Tần Lệ Quyên báo cáo xong, Lý Đồ Trí nói:
- Vừa rồi nghe thư ký Tần thuyết giảng, chúng tôi cũng có một chút ít nhận xét về tổ công tác dư luận tin tức của thành phố Cừ Dương. Tuy nhiên, lần này trung ương rất xem trọng mọi phương diện công tác của huyện thí điểm huyện Lục Thương, yêu cầu chúng tôi đi sâu vào tầng lớp cơ sở để tìm hiểu rõ tình huống mới nhất. Cho nên, đoàn chúng tôi có thể sẽ ở lại thành Phố Cừ Dương trong thời gian dài, Thành ủy không cần phải quá bận tâm đến việc của chúng tôi, chúng tôi cũng không thể để thành phố đến để sắp xếp, nhân viên trong tổ chức của chúng tôi sẽ tiến hành tìm hiểu tình hình ở mọi nơi, không biết những điều tôi nói mọi người đều hiểu cả rồi chứ?
Những lời nói đó làm cho các lãnh đạo của thành ủy thành phố Cừ Dương chỉ muốn chửi má nó, đây là cách giải quyết lần đầu tiên thấy, nếu như tùy ý để những người này đến khắp nơi điều tra, không có việc gì cũng sẽ kiếm chuyện để điều tra, những người này rốt cuộc muốn làm ra việc gì đây!
Mặc dù Trần Đại Tường biết ý đồ đến đây của những người này, cũng không muốn để sự việc đó dính liếu đến bản thân ông ta, cũng có chút ít lo lắng, nếu như có những lời nói quá lời, xảy ra vấn đề, đối với Chủ tịch thành phố như ông cũng sẽ rất bất lợi, trong lòng đối với Vi Hoành Thạch ít nhiều có chút không vui.
Tùy rằng Diệp Trạch Đào cũng hiểu rõ ý đồ đến đây của những người này, nhưng sự việc cũng đã phát triển đến bước này rồi, cũng chỉ có thể tiếp nhận thôi, ngồi ở đó cũng không nói tiếng nào.
Diệp Trạch Đào không nói chuyện, Lý Đồ Trí dường như vẫn luôn quan sát hắn, cũng không nghĩ là sẽ buông tha cho hắn, liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, cậu là ủy viên thường vụ Thành ủy, cũng là bí thư của huyện Lục Thương, có thể lần này chúng tôi sẽ làm phiền đến cậu nhiều một chút, dù sao công tác thí điểm cũng vừa mới bắt đầu, nhất định sẽ xảy ra tình hình thế này thế kia, chúng tôi hy vọng huyện Lục Thương có thể tích cực phối hợp, đối với những chuyện không may xảy ra cũng có thể đối đãi đúng đắn.
Trên mặt Diệp Trạch Đào lộ ra nụ cười tươi nói:
- Chỉ cần là sự thật rõ ràng, chúng tôi là cán bộ Đảng viên, đương nhiên cũng có thể giải thích một cách chính xác, đương nhiên rồi, nếu như vì một số hành vi không cần thiết, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công tác thí điểm của chúng tôi, tin tưởng rằng trung ương cũng sẽ không đáp ứng!
Mọi người vừa nghe lời nói của Diệp Trạch Đào, đều thở ra một hơi, Diệp Trạch Đào này cũng không tỏ ra yếu thế!
Lý Đồ Trí nhìn nhìn Diệp Trạch Đào, trên mặt lộ ra nụ cười nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào nói rất đúng!
Rất nhanh, cuộc họp đã được giải tán.
Các đồng chí ở văn phòng Thành ủy sắp xếp cho những người này đi nghỉ ngơi.
Diệp Trạch Đào quay về văn phòng.
Vừa mới ngồi xuống, Trần Đại Tường điện thoại đến, Trần Đại Tường nói:
- Trạch Đào, tôi muốn nhắc nhở cậu một chút, những kẻ đến đây không có hiền đâu đấy, những điều nên giải thích thì hẳn hãy giải thích một chút!
Có thể gọi điện thoại đến nói những lời như vậy, Diệp Trạch Đào đối với Trần Đại Tường càng có nhiều thiện cảm hơn, cười nói:
- Chủ tịch thành phố Trần yên tâm!
- Nhìn thấy chưa, Tô Đoan Hương đó?
Trần Đại Tường hỏi một câu.
- Thầy rồi!
- Ha ha, Trạch Đào, nghe nói người đó rất để tâm đến cô ta.
Đây chính là muốn ám chỉ cho Diệp Trạch Đào biết có thể lấy thông tin từ phía người phụ nữ đó.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Chủ tịch thành phố Trần bận nhiều việc thế, tôi sẽ không quấy rầy ông nữa!
Trần Đại Tường sửng sốt, đang muốn khiêu khích một chút, khiến cho Diệp Trạch Đào làm ra một ít chuyện, không ngờ Diệp Trạch Đào lại cúp điện thoại.
Cầm Điện thoại, Trần Đại Tường dùng tay sờ soạng một lúc, liền mỉm cười.
Gọi xong điện thoại, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng không thoải mái, mình là người tiếp nhận nhiệm vụ quan trọng này, những người này hẳn là người của Vi Hoành Thạch, làm ra việc đưa phe phái của mình đến đây, rõ ràng đến đây để gây sự, khó lòng đề phòng đây, nếu chẳng may xảy ra chuyện, thật đúng là phiền phức.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào cũng muốn tìm hiểu suy nghĩ của Trịnh Thành Trung một chút, liền điện thoại cho Trịnh Thành Trung, kết quả lại biết được Trịnh Thành Trung đã đi ra nước ngoài.
Chọn ngay cơ hội này!
Tâm trạng của Diệp Trạch Đào càng thêm nghiêm trọng, nhân cơ hội lúc Trịnh Thành Trung xuất ngoại, những người này liền chạy đến thành phố Cừ Dương, đánh ngay vào thời điểm này!
Diệp Trạch Đào lại cầm điện thoại lên gọi cho Điền Lâm Hỉ.
Điền Lâm Hỉ bởi vì sự ra đi của ông Hoa, đã lâm bệnh nặng một thời gian, bây giờ đang ở thủ đô dưỡng bệnh, nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào gọi đến ông rất vui mừng, liền hỏi thăm về tình hình công tác của Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào cũng kể cho Điền Lâm Hỉ biết tình hình triển khai công việc của mình.
Sau khi nghe xong, Điền Lâm Hỉ nói:
- Trạch Đào, lãnh đạo quá cố trước khi lâm chung cũng không quên chuyện hưng thịnh của sản nghiệp dân tộc, cậu nhất định phải làm thành công chuyện này!
Diệp Trạch Đào liền nói đến chuyện Lý Đồ Trí bọn họ đến đây, nói:
- Thưa thầy, những người đó rõ ràng là đến để gây sự, khó lòng mà đề phòng!
- Trạch Đào, xuất thân trong quan trường, nếu tất cả đều chọn thủ đoạn chính trực để làm việc thì không được đâu, chính kỳ giao nhau mới là con đường sinh tồn, phải biết rằng, bất luận là việc gì, điều quan trọng là phải xem kết quả thế nào, để nói rõ ràng cái thiện và cái ác, đương nhiên, âm mưu cũng là điều tất yếu, đối phương cũng đã đánh đến tận cửa rồi, cậu còn ngồi đó chờ chết là không được đâu!
Diệp Trạch Đào âm thầm gật đâu, Điền Lâm Hỉ đã nói rất rõ ràng, phải chủ động ra quân công kích.
- Sẽ không ảnh hưởng đến cấp trên chứ?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
- Cậu phải biết rằng, tầng cấp của cậu là thành huyện, tầng cấp cao hơn sẽ không liên quan đến chuyện của cậu!
Điền Lâm Hỉ lại nói một câu.
Nghe xong những lời Điền Lâm Hỉ nói, khúc mắc của Diệp Trạch Đào cũng được mở ra, Điền Lâm Hỉ nói không sai, chỉ cần mình ở thành huyện tiến hành ngăn chặn, những tầng lớp khác tự nhiên sẽ có những người cấp cao ra đỡ đòn, ăn thua gì đến mình chứ.
Con hiểu rõ rồi!
Điền Lâm Hỉ cười ha ha nói:
- Tự cậu đã từng nói qua rồi đấy, cuộc sống của cậu sớm đã thỏa mãn rồi, những thứ kiếm được nhiều vô kể, cứ tự do ra tay làm việc đi, cậu yên tâm, không có ai có thể làm gì cậu cả đâu!
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Thầy hãy yên tâm, thành phố Cừ Dương đã không còn giống như lúc trước rồi!
Gọi xong điện thoại, lúc này Diệp Trạch Đào thật sự rất yên tâm, lúc trước sợ gây ra chuyện sẽ ảnh hưởng đến cấp trên. Bây giờ thì biết rồi, trận chiến bây giờ xảy ra ngay tại Kênh Dương, điều quan trọng là xem ở chính mình là được rồi.