Các cán bộ trong thành phố đều biết hôm nay sẽ mở cuộc họp hội nghị thường vụ, cũng biết rằng hội nghị sẽ nghiên cứu tới việc điều chỉnh cán bộ. Một việc thú vị là ngày hôm nay công chức của các ban ngành khác nhau đều đến rất đông không giống như trước kia đứng tụm năm tụm ba ở bên ngoài. Ngay cả hành động đi đường cũng cẩn thận hơn nhiều.
Từ sau khi bộ máy lãnh đạo thành phố có sự thay đổi. Mọi người đều hiểu rằng sẽ có ngày hôm nay. Tuy rằng hội nghị ngày hôm nay sẽ không có sự điều chỉnh cán bộ quá lớn. Nhưng đây là một cái chong chóng đo chiều gió. Từ trong đó có thể nhìn ra tình hình mạnh yếu của các lãnh đạo thành phố. Theo sự thay đổi của mọi việc con người từ cấp trên xuống cấp dưới cũng có sự thay đổi. Một cuộc họp thật quá quan trọng.
Rất nhiều người ngồi đó xem văn kiện báo trí mà không để tâm đến những việc cần làm.
Mọi người đều hướng sự chú ý của mình vào Cục Lâm nghiệp, trong lòng mọi càng phức tạp hơn. Người tới rất đông. Mấy người lãnh đạo hiếm khikhông đi đâu hết, tất cả đều ngồi yên ở phòng làm việc của mình.
Quách Thu Vân đã được điều đến văn phòng làm việc. Nhưng vẫn không kịp đến nghiên cứu vấn đề nghiệp vụ của cô ta. Một bộ bàn ghế mới được chuyển riêng tới.
Cục trưởng cục lâm nghiệp sau khi nghe thấy Lý Duy lái xe cho Diệp Trạch Đào. Đầu tiên là điều Quách Thu Vân vào văn phòng. Nhưng hắn vẫn còn cần quan sát muốn xem xem bước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện như thế nào. Suy cho cùng thì Diệp Trạch Đào cũng chỉ là một Phó chủ tịch thành phố mà thôi. Hơn nữa Lâm Thành Nhân còn có sự ủng hộ ở trên tỉnh.
Hai ngày nay Quách Thu Vân cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Mọi người đi ngang ai cũng gật đầu hỏi thăm cô ta một cái. Không giống như trước kia trong ánh mắt tỏ rõ ham muốn tình dục.
Đã lâu lắm không ngồi trong phòng làm việc. Quách Thu Vân có chút cảm giác không quen.
Nghĩ tới mọi việc đã xảy ra, Quách Thu Vân cứ nghĩ như một giấc mộng. Cô ta không thể tin rằng lại xảy ra một chuyện như vậy.
- Sáng sớm ngày hôm nay Phó cục trưởng Lâm đã được Ủy ban kỷ luật mời đi.
Một nữ đồng chí đã nói nhỏ cho Quách Thu Vân nghe.
Quách Thu Vân sửng sốt, trong lòng bị kích động một trận. Hành động lần này của thành phố thật là quá nhanh.
- Cô không biết đấy thôi. Rất nhiều người đã nhìn thấy. Lần này ông ta rất khó ra ngoài. Nghe nói mấy ngày Ủy ban Kỷ luật tới điều tra Cục trưởng Lâm đã phát hiện ra rất nhiều chứng cứ.
Biết được tình hình của Quách Thu Vân và Lâm Thành Nhân, người nữ đồng chí này nói như để lấy lòng.
Trong phòng làm việc cũng có mấy nhân viên làm việc. Mọi người đều nghe thấy lời nói của nữ đồng chí này. Nghĩ tới việc Lâm Thành Nhân xảy ra chuyện cũng vì đã đắc tội với người ngồi đây là Quách Thu Vân mọi người ít nhiều cũng có chút kính sợ. Đương nhiên là cũng có người trong lòng thầm nghĩ Lâm Thành Nhân là vì muốn chiếm lấy Quách Thu Vân nên mới xảy ra chuyện. Lẽ nào lại nói rằng Quách Thu Vân quyến rũ Diệp Trạch Đào?
Có rất nhiều người có suy nghĩ như vậy. Cũng có thể là Quách Thu Vân đã thực sự quyến rũ Phó chủ tịch thành phố Diệp. Đây mới thực sự là việc mà Diệp Trạch Đào trừng trị Lâm Thành Nhân.
Quách Thu Vân hiểu rất rõ sẽ có người suy nghĩ bậy bạ. Nhưng cô ta cũng hiểu rằng nguyên nhân của chuyện này không xuất phát từ mình mà nguyên nhân xuất phát từ chồng mình. Khẳng định là Diệp Trạch Đào đã để ý tới người chồng thần bí của mình cho nên mới làm chuyện như vậy.
Quách Thu Vân hiểu rằng chồng mình có bí mật gì đó, cũng hiểu rằng trong bộ đội cũng có kỷ luật nhưng lại không đi nghe ngóng. Chỉ biết rằng chồng mình rất trung thành với Diệp Trạch Đào. Gia đình của mình và Diệp Trạch Đào đều đi trên một con thuyền.
Mặc kệ, lãnh đạo thành ủy mở cuộc họp nghiên cứu sự điều chỉnh của cán bộ lãnh đạo không hề liên quan đến mình!
Quách Thu Vân cũng là một người phụ nữ thông minh. Hiểu rằng khi mình đảm nhận một cương vị mới cần phải có năng lực tốt mới được. Lấy tất cả các loại văn kiện của Cục Lâm nghiệp ra xem kỹ lưỡng. Rất nhanh sau đó đã vùi đầu vào làm quen với công việc ở trong Cục Lâm nghiệp.
Cũng như những sinh viên tốt nghiệp các trường đại học ở thủ đô. Quách Thu Vân đã bắt đầu mọi việc rất nhanh. Xem từng loại văn kiện một sau đó là làm quen rất nhanh với công việc.
Quách Thu Vân tin rằng dựa vào năng lực của mình rất nhanh sẽ làm quen được với công việc của Cục Lâm nghiệp.
Cục trưởng cục Lâm nghiệp đã nói chuyện riêng với Quách Thu Vân. Sẽ nhanh chóng đề bạt cô ta lên vị trí Phó Chánh văn phòng. Quách Thu Vân hiểu rằng đến lúc đó nếu như mình còn chưa thuần thục công việc thì sẽ bị người khác chê cười. Cũng không nói chuyện với mọi người chuyên tâm ngồi đó đọc.
Mọi người nhìn thấy bộ dạng như vậy của Quách Thu Vân không một ai nói gì với cô ta nữa.
Thật ra, ngày hôm nay mọi người cũng không có tâm trạng đi nói chuyện nhàn rỗi. Lâm Thành Nhân bị mời đến Ủy ban Kỷ luật uống trà. Vị trí cục trưởng lại không vững. Các lãnh đạo ở Cục đều không yên. Mấy người ở dưới cũng chỉ có mấy người là ngồi vững.
Thời gian ngày hôm nay trôi đi thật là chậm. Không ít người đã ngồi đó nhìn trộm lên chiếc đồng hồ tính toán thời gian diễn ra Hội nghị thường vụ thành ủy.
- Đã hết giờ làm!
Một nữ đồng chí chỉ lên chiếc đồng hồ treo tường nói. Nhanh chóng cầm túi sách lên một trận gió ùa ra.
Không biết là ai đó đã thở dài một cái.
Phòng làm việc trên lầu cuối cùng thì cũng đã có động tĩnh. Từng người lãnh đạo bước ra khỏi phòng làm việc với một nét mặt nặng nề.
Tuy rằng nét mặt mọi người đều nặng nề nhưng khi gặp nhau cũng mỉm cười gật đầu.
Quách Thu Vân bước ra đi tới nhà để xe lấy chiếc xe đạp của mình ra.
- Tiểu Quách, cô không đi đón con sao?
Một người lãnh đạo không biết ở bộ phận nào mỉm cười hỏi Quách Thu Vân.
- Chị Quách, kiểu tóc này của chị thật đẹp!
Một người con gái như muốn lấy lòng nói ra những lời như vậy.
Càng ngày càng có nhiều người chủ động chào hỏi Quách Thu Vân.
Trước kia Lâm Thành Nhân muốn chỉnh Quách Thu Vân. Mọi người đều không dám tiếp cận cô ta. Hôm nay khi biết được chuyện xảy ra với Lâm Thành Nhân thì lại càng có nhiều người hơn chào hỏi Quách Thu Vân.
Tâm trạng của Quách Thu Vân quả là không tồi. Hôm nay đạp xe đạp cảm thấy thoải mái vô cùng.
Vào tới cổng, khi Quách Thu Vân nhìn bốn phía, gọi lớn:
- Lý Duy vẫn còn chưa hết giờ làm sao?
- Cái con bé này, Lý Duy còn cần lái xe cho Chủ tịch Diệp, sao có thể về nhanh đến vậy!
Quách Mẫu cười đáp.
Giờ Quách Thu Vân mới nghĩ ra công việc hiện giờ của chồng hoàn toàn không như trước kia nữa rồi. Trước kia khi vừa về tới nhà chồng đã ở trong bếp bận rộn nấu ăn rồi. Hiện giờ thấy chút không quen.
Quách Phụ nói:
- Hiện giờ công việc của Lý Duy đã không còn như trước kia rồi. Hai người phải quan tâm nó hơn mới phải. Thu Vân, con giúp mẹ nấu cơm đi.
Khi nói chuyện, em của Quách Thu Vân cũng chạy vào. Ngay sau đó, em rể cũng về.
Đều là nhân viên nhà nước, vừa vào tới cửa Quách Thu Vũ liền kích động nói:
- Chị, vậy là Lâm Thành Nhân cuối cùng cũng đã bị Ủy ban Kỷ luật mang đi rồi. Chủ tịch Diệp thật là giỏi. Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể hạ gục được tên khốn đó.
Chu Chính Dân nói:
- Hôm nay Lâm Thành Nhân đã dặn dò lại không ít việc.
- Dặn dò sớm như vậy sao?
Quách Thu Vân cảm thấy Lâm Thành Nhân không thể thoát được rồi.
Chu Chính Dân mỉm cười nói:
- Không dặn dò lại thì còn biết làm thế nào. Mọi người không biết đấy thôi, không ít người đã sớm có tâm lý chuẩn bị rồi. Rất nhiều chứng cứ là thật chỉ cần đưa ra thì sẽ trở thành bằng chứng thép.
Nói đến đây, Chu Chính Dân lại nói tiếp:
- Hôm nay có hội nghị thường vụ, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Chủ tịch Diệp vừa lên thành phố. Muốn động đến Cục Lâm nghiệp cũng cần phải bỏ ra nhiều công sức.
Quách phụ mỉm cười gật đầu nói:
- Chủ tịch Diệp là người khá tốt, rất biết che đậy khuyết điểm. Lần này vì chuyện của các con xem ra sẽ phải đắc tội với không ít người!
Gã coi như cũng đã nhìn ra. Suy cho cùng thời gian làm việc ở thành phố này cũng dài, cũng có không ít quan hệ. Đương nhiên cũng biết đến những người đứng sau lưng bọn người Lâm Thành Nhân.
Chính là do biết được lực lượng hùng mạnh đứng sau lưng. Trong lòng mới có tình cảm cảm động khi Diệp Trạch Đào làm được đến như vậy.
Quách Thu Vân làm sao biết được mọi chuyện bên trong lại như vậy, cũng rất cảm động. Lần này, Diệp Trạch Đào vì Lý Duy mà đã làm nên chuyện làm người khác cảm động.
- Theo sự điều chỉnh bộ máy hoạt động của Cục Lâm nghiệp lần này. Chị, Cục trưởng chỗ chị không phải là đã hứa đề bạt chị lên chức Phó chủ nhiệm sao. Nếu như ông ấy bị ngã ngục thì không phải cái chức Phó chủ nhiệm của chị cũng đi vào dĩ vãng sao?
Quách Thu Vũ có chút lo lắng nói.
Chu Chính Dân nói:
- Cục Lâm nghiệp xảy ra chuyện như vậy. Chị nghe nói Chủ tịch Trần đã ra tay với Cục Lâm nghiệp. Coi chừng Cục trưởng của các em cũng sẽ bị dời khỏi vị trí.
- Vậy thì phải làm sao?
Quách Thu Vũ vẫn còn để ý tới vị trí Phó chủ nhiệm của chị. Trong suy nghĩ của cô ấy Cục trưởng xảy ra chuyện thì chức phó chủ nhiệm văn phòng của chị cũng coi như xong.
Quách Phụ mỉm cười nói:
- Thu Vân à, hiện giờ con không cần nghĩ gì cả, cũng không cần làm gì hết. Theo như bố thấy, Chủ tịch Diệp nhất định đã tính toán thay cho các con rồi.
Quách Thu Vân cũng cười nói:
- Con cũng không nghĩ nhiều như vậy đâu. Có được cuộc sống như ngày hôm nay thì con cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Đang nói chuyện thì đột nhiên điện thoại của Quách Thu Vân đột nhiên kêu lên. Vừa nhìn thì thấy là điện thoại của Lý Duy.
Quách Thu Vân vừa nghe điện thoại thì đã nghe thấy tiếng nói to từ đầu bên kia:
- Các lãnh đạo vẫn chưa tan họp sao?
Lý Duy nói:
- Vừa tan cuộc họp Chủ tịch Diệp mới vào nhà vệ sinh. Anh ấy bảo anh nói với em lúc vừa mở cuộc họp thì em đã được đề bạt làm Thành viên Đảng ủy Phó cục trưởng cục Lâm nghiệp, phân công quản lý kiểm tra kỷ luật công tác. Trưa nay anh không về ăn cơm nữa. Chủ tịch Diệp tới rồi, anh tắt máy đây.
Quanh quẩn tiếng nói của Lý Duy trong tai. Quách Thu Vân đứng đó một lúc lâu cũng không quay người lại.
Tin tức này thật làm người ta kinh hãi. Vừa rồi vẫn còn lo cho cái chức Phó chủ nhiệm, hiện giờ lại nói mình trở thành thành viên trong bộ máy hoạt động của Cục Lâm nghiệp, là Phó cục trưởng. Mình đang nằm mơ có đúng không?
- Đã xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện gì rồi đúng không?
Mẹ Quách Thu Vân từ trong bếp đi ra liền nhìn thấy con gái mình đang ngẩn ngơ đứng đó, liền gật mình hỏi.
Quách Thu Vũ cũng giật mình hỏi:
- Chị, chị làm sao vậy?
Quách phụ cũng lo lắng không yên hỏi:
- Thu Vân, đã xảy ra chuyện gì rồi?
Có vẻ như đang tự độc thoại một mình, cũng có vẻ như đang nói với mọi người, Quách Thu Vân nói:
- Lý Duy nói con đã trở thành Phó cục trưởng.
Khi nói xong lời này Quách Thu Vân ngơ ngác nhìn mọi người.
- Gì cơ, con đang nằm mơ đấy hả?
Quách mẫu cười phá lên.
Quách Phụ cũng lắc đầu nói:
- Cần đi từng bước một.
Lúc này Chu Chính Dân cũng có điện thoại gọi tới.
Chỉ thấy sau khi Chu Chính Dân gọi điện thoại cũng tỏ ra một vẻ kinh ngạc trong đôi mắt cũng giống như Quách Thu Vân. Có chút không tin lắm, nói:
- Tôi vừa nghe cuộc điện thoại do lãnh đạo của tôi gọi tới. Nói rằng trong cuộc họp thường vụ ngày hôm nay vấn đề đầu tiên nghiêm cứu tới là Phó cục trưởng Cục Lâm nghiệp. Chị đã trở thành thành viên Đảng ủy Phó cục trưởng Cục Lâm nghiệp.
Phó cục trưởng!
Đây là một vị trí cao ngoài sức tưởng tưởng của nhà họ Quách. Lại rơi trúng người của Quách Thu Vân.
Rất nhanh điện thoại của Quách Thu Vân lần lượt kêu lên. Không ít cuộc điện thoại gọi tới đều là nói về chuyện Quách Thu Vân đã trở thành Phó cục trưởng.
Sau khi nghe xong không ít cuộc điện thoại trong lòng Quách Thu Vân mới coi như bình tĩnh trở lại. Ngồi tại đó vẫn có chút thất thần.
Quách phụ nghe xong mấy cuộc điện thoại, nhìn sang phía người nhà nói:
- Mọi người thấy chưa? Đây là biểu hiện của lực lượng của Diệp Trạch Đào. Đây là thái độ mà Diệp Trạch Đào muốn tỏ rõ cho mọi người dân trong thành phố biết đi theo gã mới có tiền đồ.
Ông cũng được coi như nhân vật đã thành tinh có thể nhận ra được vấn đề quan trọng trong hành động ngày hôm nay của Diệp Trạch Đào.
Đi theo Chủ tịch Diệp mới có tiền đồ.
Mọi người đều đang nghĩ đến lời nói của Quách phụ.
Quách phụ cười nói:
- Mọi người hãy xem đi, thông qua chuyện đưa Thu Vân trở thành Phó cục trưởng. Bước tiếp theo danh vọng của Phó chủ tịch Diệp sẽ còn tăng lên rất nhiều. Chủ tịch Diệp thật lợi hại.