Đi trên đường, Diệp Trạch Đào nhìn thấy Ôn Phương đi đến.
Nhìn mấy người bên cạnh Diệp Trạch Đào một lượt, Ôn Phương nói:
- Trạch Đào, đi đâu đấy?
- Mấy người bạn từ tỉnh thành đến, nên tôi mời bọn họ đến Thanh Duẩn Viên ăn cơm.
- Ồ, tôi cũng đã sắp xếp mời các đồng chí đến Thanh Duẩn Viên, đến lúc đó cùng ăn nhé.
- Tôi đã sắp xếp xong rồi.
Ôn Phương nhìn đám người ông Điền, không nói thêm gì cả.
- Ai thế?
Ông Điền hỏi.
- Chủ tịch xã Ôn Phương của chúng tôi.
Ông Điền hơi gật đầu.
- Đi dạo xung quanh một chút nhé?
Mạnh Dân Quân nhìn về phía ông Điền nói.
Ông Điền cười nói:
- Nhiều năm chưa đến xã, tôi cũng đang muốn xem xem.
Đoán ăn cơm còn hơi sớm, hai người có ý tưởng đến mọi nơi xem xem.
Diệp Trạch Đào thì thế nào cũng được, liền dẫn bọn họ đi thăm quan xã .
- Chào chủ nhiệm Diệp!
- Chủ nhiệm Diệp, lên nhà ăn cơm, tôi đã làm thịt một con gà nhà mình nuôi.
- Đồng chí tiểu Diệp, đã muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn anh từ lâu rồi, luôn không có cơ hội, hôm nay cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng phải đến nhà tôi ăn cơm.
Trên đường toàn nhìn thấy người trong xã chào hỏi Diệp Trạch Đào.
Thấy như vậy, Mạnh Dân Quân hứng thú nói với Diệp Trạch Đào:
- Không ngờ cậu mới đến đây một thời gian ngắn, xem ra mối quan hệ với quần chúng rất tốt.
Đúng lúc Lý Lão Thất của hợp tác xã mua bán đi đến, ông ấy liền nghe được những lời này, giơ ngón tay cái lên nói với Mạnh Dân Quân:
- Ông là bạn của chủ nhiệm Diệp à, ông không biết đấy thôi, chủ nhiệm tiểu Diệp là một người có tiếng tăm ở xã chúng tôi.
- Ồ.
Ông Điền và Mạnh Dân Quân đều hứng thú nhìn về phía Lý Lão Thất.
Lúc Diệp Trạch Đào muốn ngăn cản, Mạnh Dân Quân xua tay nói:
- Tiểu Diệp, cậu đừng nói nữa, để bọn tôi nghe tình hình của cậu ở đây đi!
Lý Lão Thât liền đứng ở đó kể từng chuyện đã xảy ra ở xã của Diệp Trạch Đào cho ba người.
Trong ba người chỉ có ông Điền ít nhiều biết được một chút, cụ thể cũng không quá rõ, bây giờ đích thân nghe Lý Lão Thất nói, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào thể hiện rõ tình cảm tăng thêm nhiều lần.
Mạnh Dân Quân liền nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào nói:
- Quả nhiên chỉ cần trong lòng có quần chúng, là có thể nhận được sự ủng hộ của quần chúng!
Lý Lão Thất chỉ vào phòng làm việc thu mua dược liệu ở phía trước nói:
- Cái đó cũng là do chủ nhiệm Diệp đưa vào đấy. Lúc chưa có chỗ thu mua kia, dược liệu của người dân trong thôn bị bọn thương nhân ép giá cực thấp, cơ bản không có lợi nhuận gì, từ sau khi có chỗ thu mua này, mọi người tích cực hái thuốc, thu nhập được nâng cao, người toàn xã đều hưởng ánh sáng của chủ nhiệm Diệp.
Khi nói chuyện, mọi người đã đi đến chỗ thu mua đó.
Nhìn thấy vẫn còn một vài người đang gánh dược liệu đi đến, Mạnh Dân Quân đi lên hỏi:
- Các anh bán cho trạm thu mua nàu có thể kiếm được tiền không?
Đó là một ông già, nhìn thất Diệp Trạch Đào liền cười nói
- Nhờ phúc của chủ nhiệm Diệp, trước kia cho là gánh đến cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, bây giờ nhờ có trạm thu mua này ra giá rất công bằng, thu gom chút dược liệu mang đến bán cho trạm thu mua, những tháng ngày của gia đình tôi cũng đã bớt cực nhọc đi rất nhiều.
Ông Điền biết công ty này là do Lưu Mộng Y và Diệp Trạch Đào cùng làm, liền đi vào bên trong quan sát tỉ mỉ một hồi, sau khi xem xong liền mỉm cười nói:
- Dựa vào kiểu kinh doanh ít lời này, cũng coi như là một phương thức báo đáp xã hội!
Rõ ràng Mạnh Dân Quân là một người hiếu kì, một mình đi lên trên kéo một vài người nông dân hỏi cái này hỏi cái kia.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến, Phổ Lệ Tiên nhanh chóng bước đến, cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ nhiệm Diệp, anh đến rồi à?
- Ừ, tôi dẫn bạn đến xem xem.
Nhìn thấy ánh mắt thăm dò của ông Điền, Diệp Trạch Đào giới thiệu nói
- Đây là Chánh văn phòng phụ trách ở đây tên là Phổ Lệ Tiên.
Cô Phổ Lệ Tiên này rõ ràng là một người rất biết nói chuyện, nhìn thấyDiệp Trạch Đào dẫn mấy người này đến đều có khí thế, liền thở dài nói với ông Điền:
- Đồng chí này, ông không biết, nếu không phải là chủ nhiệm Diệp, cuộc sống của gia đình tôi không được như ngày hôm nay.
Ông Điền mỉm cười nói
- Nhà cô là?
Phổ Lệ Tiên liền nói hết sự nghèo khó của gia đình với ông Điền, lại kể về tình hình Diệp Trạch Đào giúp những nhân viên nghèo ở xã.
Khẽ gật đầu, ông Điền xúc động nói:
- Đều là chuyện tốt để tích đức.
Lúc này Mạnh Dân Quân cũng đi đến, vỗ nhẹ lên vai Diệp Trạch Đào nói:
- Tốt lắm, tốt lắm!
- Ăn cơm thôi!
Diệp Trạch Đào cười, ba người cùng đi ăn cơm.
Trên đường ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Trạch Đào có rất nhiều sự khác biệt, đến bác lái xe là Hồ Vệ Hải rất ít nói mà cũng phải nói một câu:
- Chủ nhiệm Diệp thật lòng làm việc vì quần chúng.
Chỉ nói một câu như thế rồi Hồ Vệ Hải không nói thêm gì nữa.
Mạnh Dân Quân nói:
- Tôi đã hiểu được một số tình hình, từ sau khi tiểu Diệp đến xã Xuân Trúc, những chuyện đã làm đều là chuyện khiến cho quần chúng khen ngợi.
Đang nói chuyện, mọi người đã đến Thanh Duẩn Viên.
Tiến vào mới phát hiện, đám người Ôn Phương đều đã ngồi ở đó chưa động đũa, giống như là đang đợi.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào dẫn người vào, Ôn Phương liền đứng dậy mỉm cười nói:
- Mọi người đều nói phải đợi chủ nhiệm Diệp đến ăn cơm, chúng tôi đành phải đợi.
Hôm nay Ôn Phương cũng nghi ngờ, mọi lần chiêu đãi những người này ăn cơm đều rất khó, có đầy đủ nhân vật các cấp của tỉnh, thành phố, huyện, xã, mỗi cấp đều rất khó làm. Hôm nay cán bộ của Đoàn thanh niên tỉnh ủy Trình Chính Nghĩa kia nói là nhất định phải đợi Diệp Trạch Đào về lúc đó bọn họ mới ăn cơm. Trình Chính Nghĩa đến từ Đoàn thanh niên Tỉnh ủy, mọi người đều nể mặt anh ta vài phần, người trong thành phố và ở huyện đều ủng hộ.
Thấy mọi người đến, Trình Chính Nghĩa vội nhanh chóng đứng lên, trên mặt lộ ra nét mặt tươi cười lấy lòng.
Ôn Phương lúc đó không biết nên sắp xếp chỗ ngồi như thế nào mới phải, thường thường chỗ ngồi sắp xếp không hợp lý cũng sẽ dẫn đến nhiều sự rắc rối không cần thiết.
Trình Chính Nghĩa lúc này đã lớn tiếng nói:
- Bậc tiền bối, mời ngồi!
Anh ta vốn dĩ không ngồi ở vị trí chủ, lúc này đã lên phía trước muốn đỡ ông Điền.
Liếc qua anh ta một cái, ông Điền nói:
- Tôi là một người không có phận sự, tùy ý ngồi đâu cũng được.
Trình Chính Nghĩa nói:
- Ông là người lớn tuổi nhất, mời ngồi ở trên.
Ông Điền liền cười, cũng không đôi co, nói với Mạnh Dân Quân:
- Chúng ta ngồi xuống ăn cơm thôi.
Ông Điền ngồi ở vị trí chính, ở phía bên trái ông ấy Mạnh Dân Quân liền ngồi xuống một cách tự nhiên.
Diệp Trạch Đào vốn dĩ muốn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Mạnh Dân Quân mỉm cười nói:
- Tiểu Diệp ngồi bên cạnh, chúng ta tiện nói chuyện.
Diệp Trạch Đào cười đi đến ngồi ở bên dưới Mạnh Dân Quân, sắp xếp như thế này Diệp Trạch Đào rất hài lòng, Ôn Phương là Chủ tịch xã, không thể để cô ấy ngồi ở bên dưới của mình, Trình Chính Nghĩa là cái gì trưởng của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy, cũng không thể để anh ta ngồi phía dưới mình. Bây giờ làm như thế này, mình cũng coi như là đã yên tâm.
Ông Điền mỉm cười nói với Trình Chính Nghĩa:
- Mau ngồi xuống ăn cơm đi, tôi thấy không cần cầu kì nhiều như vậy.
Trình Chính Nghĩa lúc này mới có chút cẩn thận ngồi xuống bên phải của ông Điền.
Trong một bàn ngoài Ôn Phương là con gái ra, còn có Phương Di Mai và một cô gái ở huyện tên là Thường Cẩm Hà cũng ngồi ở đây.
Cô Thường Cẩm Hà xem ra không có mấy chút tiếng tăm, nhưng cả hai người Ôn Phương và Phương Di Mai là người có kiến thức sâu rộng trên chốn quan trường đều có chút ngạc nhiên.
Hai người đã nhiều lần qua lại với Trình Chính Nghĩa, tên Trình Chính Nghĩa này dựa vào người của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy, bình thường rất kiêu ngạo, căn bản không coi cán bộ ở xã ra gì. Hôm nay lại có sự khác biệt rất lớn, từ trên người anh ta lại nhìn ra một mùi vị của sự nịnh bợ.
Hai người đều không tin Trình Chính Nghĩa là một người kính già yêu trẻ, nguyên nhân khiến y làm như thế chỉ có một, chính là ông già ấy còn có địa vị hơn mình.
Diệp Trạch Đào rốt cuộc đã dẫn đến mấy nhân vật như thế nào?
Việc này làm cho trong lòng Ôn Phương và Phương Di Mai sốt ruột giống như bị mèo cào.
Trước kia Trình Chính Nghĩa không quá coi trọng Diệp Trạch Đào, bây giờ sau khi biết ông Điền lại là thầy của Diệp Trạch Đào, liền có thêm vài phần ngưỡng mộ đối với Diệp Trạch Đào.
Trên bàn rượu Trình Chính Nghĩa liền thể hiện sự cung kính với ông Điền, người của thành Đoàn kia cũng đã nhìn ra tình hình, ánh mắt không ngừng liếc qua người ông Điền, tuy nhiên, y không nhìn ra chỗ đặc biệt.
Mạnh Dân Quân lúc này nói với Diệp Trạch Đào:
- Cậu cho rằng chuyện công khai minh bạch trên mạng này rốt cuộc có bao nhiêu là thật, có bao nhiêu tính thao tác.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi cho rằng tất cả ở con người, ở các cấp nếu coi chuyện này là một chuyện lớn để có thể lợi dụng, thì cho dù chế độ có tốt hơn nữa vẫn có lỗ hổng.
Mạnh Dân Quân liền khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế, chế độ có tốt hơn nữa cũng vẫn có lỗ hổng.
Rồi ông ta chìm vào suy tư.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Mạnh Dân Quân, cảm thấy ông ấy có thể là nhân vật lớn nào đó, Diệp Trạch Đào liền nói:
- Tôi cho rằng chỉ có những chuyện có lợi với quần chúng, thì làm luôn tốt hơn là không làm. Cho dù là có lỗ hổng thì chỉ cần mọi người đều cùng nhau làm thì đối với phần lớn những người cần được giúp đỡ mà nói, đây chính là một chuyện tốt. Nếu như thấy có vấn đề mà đã buông tay không làm, thì những chuyện khác giống như thế cũng sẽ không làm được!
Mặt Mạnh Dân Quân lộ ra nét tươi cươi nói:
- Nói hay lắm, chỉ cần tiến hành chuẩn trên chế độ, là có thể tận lực giảm bớt những vấn đề đang tồn tại.
Diệp Trạch Đào nói:
- Giống như điểm thu mua kia, nếu như không kiếm được một số lợi nhuận nhất định, điều này sẽ không phù hợp với quy luật của thị trường. Nhưng không thể bởi vì kiếm một chút lợi nhuận là cho rằng sẽ khiến quần chúng chịu thiệt thòi, rồi không làm nữa. Nhìn tình hình vận hành của trạm thu mua hiện nay mà nói, mặc dù trạm thu mua cũng vẫn có lợi nhuận, nhưng người được hưởng cái lợi là phần lớn người dân. Mọi người có thể đến vùng núi xem xem, đừng chê đó chỉ là chút tiền nhỏ, đối với bọn họ mà nói chính là một khoản tiền cứu mạng đủ để thay đổi vận mệnh của mình.
Vẻ mặt Mạnh Dân Quân thể hiện ra sự coi trọng.
Diệp Trạch Đào liền lấy chuyện của nhà Dương Căn Dân làm ví dụ, Diệp Trạch Đào nói:
- Lúc đó khi Dương Ngọc Tiên đến tìm tôi, mặt cô ấy hoàn toàn là sự bất lực, một bộ dạng sụp đổ. Sau khi nhận được một số sự giúp đỡ, bây giờ nhà họ Dương đã đầu tư vào việc trồng trọt, Dương Ngọc Tiên đã có thể tiếp tục học tập, điều này đối với gia đình bọn họ mà nói là một sự thay đổi vận mệnh.
Phương Di Mai ngồi bên cạnh Diệp Trạch Đào, nhân cơ hội này nói chen vào:
- Tôi đã từng nghe nói một chuyện, nghe nói thôn Kháo Sơn có một hộ gia đình, trong nhà đều đã không còn gì để bỏ vào nồi, vợ lại bệnh nặng trên giường, mấy đứa con mấy ngày chưa được ăn bữa cơm nào, đói không chịu được, liền nói với bố đòi ăn. Người con trai bất lực vác bao dược liệu đến xã chỉ có một mục đích, đó là bán bao dược liệu ấy với giá thấp nhất cho bọn thương gia, đổi chút bì lợn về nấu cháo cho cả nhà ăn. Ông ấy cũng đã chuẩn bị một loại cỏ rất độc ở trong núi, tính cùng nấu trong nồi canh đó. Kết quả ông ấy đến xã nghe nói ở xã có một trạm thu mua thảo dược, sau khi ông ta gánh đến đó bán, không ngờ lại bán được hơn một trăm đồng, nhìn hơn một trăm đồng trong tay, ông ấy bật khóc, quỳ xuống hướng về điểm thu mua đó mấy dập đầu mấy lần.
Câu chuyện này làm cho mọi người đều xúc động, Mạnh Dân Quân thở dài:
- Đúng là tiền cứu mạng!
Ông Điền cũng nghe thấy, cũng thở dài nói:
- Thiện! Đại Thiện.