Diệp Trạch Đào không đi ra!
Phùng Nghiệp Triển từ trước đến giờ là người đã quen với việc chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, sau khi nắm giữ trong tay thế lực của hai nhà Hắc Bạch, thì hoàn toàn không gặp chút bất lợi nào, có đôi khi bí thư Thi Minh Cương cũng làm cho mất mặt một chút, nhưng hôm nay Diệp Trạch Đào chiếm ghế trên, đặc biệt là việc Diệp Trạch Đào không có ý định cùng đứng một phía với mình.
Đứng trong cơn gió rét, nhìn thấy xe của Diệp Trạch Đào nhanh chóng rời đi, Phùng Nghiệp Triển trầm giọng nói:
- Các anh thấy thế nào?
Hôm nay Phùng Nghiệp Triển nín thở, trong tay một tên Phó chủ tịch thành phố nhỏ bé ăn nghẹn một chút, ban đầu muốn dùng khí thế để lấn át Diệp Trạch Đào, nhưng không ngờ là không những không ngăn chặn được Diệp Trạch Đào mà ngược lại còn khiến cho Diệp Trạch Đào trở thành người chủ động.
Tuy rằng Phùng Nghiệp Triển chỉ là một công tử nhưng mấy người đằng sau anh ta đều lấy an ta làm trung tâm, đừng chỉ nhìn Phùng Sang Dương là Phó chủ tịch mặt trận tổ quốc, thế lực của ông ta ở thành phố thật sự rất lớn, cho dù là vài người ở trong địa bàn này muốn hô mưa gọi gió cũng cảm thấy sợ hãi.
- Thật là vô lí!
Đào Hổ hít một hơi lớn tiếng nói.
- Đúng thế, người này tôi đã quan sát rồi, thực chất bên trong không phải là loại người giống như chúng ta!
Nhạc Hòa Thần lạnh giọng nói.
- Phùng thiếu, ở trong tỉnh Tây Giang này, hắn không thể lật trời được, để tôi sắp xếp một chút, thu thập hắn lại.
Tiêu Sơn Căn nói.
- Anh cho rằng tên tiểu tử này có thể dễ dàng thu thập được sao? Tôi từ chỗ bố cũng hiểu được một số tình hình, tên tiểu tử này ở thành phố có bối cảnh thực sự rất lớn.
Phùng Nghiệp Triển có chút buồn bực nói.
- Hừ cho dù là một con rồng thì đến thành phố Cừ Dương, tôi cũng có thể làm cho nó trở thành một con côn trùng, thành phố Cừ Dương lớn như thế. Những chuyện như tai nạn xe cộ gì gì đó là chuyện rất bình thường!
Tiêu Sơn Căn không phục nói.
Đào Hổ chần chừ một chút nói:
- Tiếp tục theo dõi đã!
Phùng Nghiệp Triển giật mình gật đầu nói:
- Tôi không tin tên tiểu tử này không có khuyết điểm nào cả, lão Nhạc, anh phái người theo dõi hắn, tôi không tin tên tiểu tử này không lộ ra một yếu điểm nào!
Nhạc Hòa Thần nói:
- Yếu điểm của một người không ngoài danh lợi thì là nữ sắc. Người trẻ tuổi, tôi nghĩ rằng chắc chắn là có điểm yếu ở chỗ phụ nữ, chúng ta có thể dựa vào điểm này để thực hiện.
Cao Chiếu Sâm cười ha hả nói:
- Vậy thì tìm lỗ hổng của hắn ra, một dao giết chết, đánh tan hoàn toàn!
Trong gió lạnh vài người bật cười ha hả.
Ngồi trong xe, Diệp Trạch Đào nhớ lại tình hình tối nay, có cảm giác lực lượng của Phùng Nghiệp Triển vô cùng lớn, lực lượng này không phải là của bản thân anh ta, mà nó là lực lượng của cả một mạng lưới.
- Minh Dũng, sắp xếp một chút, theo dõi sát bọn họ!
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh yên tâm đi, hôm nay tất cả mọi người đi vào đều sẽ bị theo dõi.
Diệp Trạch Đào lúc này mới gật đầu, nhìn từ góc độ chuyên gia, chính bản thân hắn ở phương diện này so với bọn TPhương Siêu Minh còn kém hơn rất nhiều, chuyện này là do bọn họ làm, hơn nữa, nhận thức theo dõi bọn họ là cán bộ lãnh đạo không cho phép làm loạn, nhưng với trung đội như bọn họ mà nói thì làm những chuyện này có thể trở thành bình thường.
Bởi vì phải nghĩ kỹ mấy chuyện này, cho nên Diệp Trạch Đào không đi đến chỗ của Vệ Vũ Hinh mà đi về chỗ ở của mình.
Tắm rửa đi ra, Diệp Trạch Đào ngồi một mình nghĩ đến những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
Tào Thiên Sơn rõ ràng là người của Phùng Sang Dương, hôm nay làm cho những người này thành như thế mục đích chính là muốn dùng lực lượng hùng hậu để hù dọa hắn. Có người của bộ, cũng có người của hắc đạo, hôm nay bản thân hắn cũng tỏ ý không muốn đứng cùng một phía với bọn họ, phỏng chừng việc đầu tiên mà bọn họ phải làm là khoa trương lực lượng của mình, những âm mưu này đã được triển khai.
Đây chính là lực lượng của bọn họ, bản thân hắn muốn đối phó với lực lượng của Phương Siêu Minh, hai loại lực lượng này rất có thể sẽ liên kết với nhau, cho nên bản thân hắn cần phải có chút chuẩn bị mới đúng.
Đang suy nghĩ sự việc thì thấy có tiếng điện thoại kêu lên, không ngờ lại chính là điện thoại liên lạc riêng với Trần Đại Tường.
- Chủ tịch thành phố Trần, tôi là Diệp Trạch Đào.
Nghe được tiếng của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào lập tức nói.
- Trạch Đào, có chuyện rồi, trong thành phố không phải đã xảy ra chuyện của Lỗ Xương Chí à? Ngày mai ban tổ chức tỉnh ủy sẽ cử một tổ xuống.
- Chủ tịch thành phố Trần có ý tưởng gì không?
Diệp Trạch Đào vừa nghe vừa suy nghĩ, ban tổ chức tỉnh ủy đến, nhất định là cán bộ khảo sát tới, không biết có phải Trần Đại Tường được vào vị trí này không.
- Ha ha, tôi chỉ muốn thông báo với Diệp Trạch Đào một chút mà thôi, đừng đến lúc đó lại làm ra chuyện gì đó khiến mọi người hiểu lầm.
- Chủ tịch thành phố Trần, Bí thư Vi có sắp xếp gì chưa?
- Không có, cậu cũng biết đấy, gần đây Phương Siêu Minh hoạt động rất khá, lần hội nghị lần trước, cậu không phản đối kiến nghị của Phương Siêu Minh, điều đó làm tôi có chút bất ngờ!
Có thể biết được, Trần Đại Tường không chào đón Phương Siêu Minh.
Xem ra lần này hai nhà họ Phương Vi liên kết hợp tác với nhau, mục đích chính là muốn giúp đỡ nâng cao chức vị của Phương Siêu Minh, điều này có lợi cho những bước phát triển tiếp theo của Phương Siêu Minh.
Đối với chuyện này, Diệp Trạch Đào cũng tốt, Thi Minh Cương cũng được, mọi người đều sớm đã có sự sắp xếp rồi, nên cũng không có chuyện gì phải lo lắng cả, nếu không thì không có khả năng hội nghị thường vụ thành ủy đã đưa danh sách báo lên trên rồi.
- Chủ tịch thành phố Trần, chuyện này tôi đã từng nói rồi, mới đến thành phố không nắm rõ tình hình, chỉ là bỏ quyền mà thôi, trong tỉnh có ý tưởng như thế nào?
- Cậu bỏ quyền thực ra là bỏ bớt lực cản đi rồi, Phương Siêu Minh đang rất vui mừng, Trạch Đào à, theo tôi được biết, trên tỉnh hiện giờ cũng có chút loạn.
- Ồ!
Diệp Trạch Đào thực sự không nghĩ đến chuyện ở trên tỉnh. Sau khi xảy ra chuyện gãy cầu, Diệp Trạch Đào đoán chừng có làm liên lụy đến một số người bọn Lỗ Xương Chí.
- Trạch Đào à, nghe nói, Lỗ Xương Chí đầu tư vào đó khá nhiều, trong tỉnh cũng đang hỗn loạn hết cả lên!
Diệp Trạch Đào theo những lời mà Trần Đại Nghĩa nói đột nhiên nghĩ đến một điểm quan trọng, nếu việc này có người âm thầm mở rộng nó ra thì nhóm lãnh đạo trên tỉnh ủy có mấy người không phải chịu liên lụy?
Nếu thực sự là như thế, cộng thêm tác động của đám người Vi Hoành Thạch, thì Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh liệu có xảy ra vấn đề gì không?
Nghĩ đến điểm này, Diệp Trạch Đào có chút lí giải phần nào, hắn vốn trở thành người trong nhóm đó, có lẽ nên thấy được hậu quả nghiêm trọng này.
- Vụ việc gãy cầu thực sự rất nghiêm trọng!
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
Trần Đại Tường nói:
- Trạch Đào à, theo tôi được biết, thì liên lụy rất nhiều người!
Diệp Trạch Đào có chút lo lắng, nếu thực sự là như thế, đúng là mang đến cơ hội cho bọn Phương Siêu Minh tiến vào tỉnh Tây Giang, nếu như thực sự có thể phát triển đến mức như thế, thế lực của bọn họ sẽ không ngừng được nâng lên, thì tốc độ phát triển của tỉnh Tây Giang sẽ được tăng lên rất nhiều.
Rút dây động rừng!
Diệp Trạch Đào không ngờ sự việc sẽ tiến triển nhanh như thế.
- Đúng rồi, Trạch Đào, lần này phái người đến này là do chủ nhiệm văn phòng tổ chức Quách Vĩ Toàn dẫn đầu đến.
- Quách Vĩ Toàn?
Diệp Trạch Đào cảm thấy kỳ lạ hỏi.
Trần Đại Tường cười ha hả nói:
- Kỳ lạ phải không, Quách Vĩ Toàn là chủ nhiệm văn phòng, theo lý thì nên là Thứ trưởng hoặc là chủ quản bộ môn đến, kết quả lại là cậu ta dẫn quân!
Diệp Trạch Đào cảm thấy thực sự kỳ quái.
- Đúng thế, tôi cũng cảm thấy thật kỳ quái.
- Trạch Đào, theo tôi được biết, chuyện gãy cầu lần này, chắc là có dính líu đến Hà Học Sinh, chắc chính ông ta cũng khó có thể bảo vệ được chính mình.
Diệp Trạch Đào càng cảm thấy kỳ lạ, Quách Vĩ Toàn là chủ nhiệm văn phòng, rất có thể Hà Học Sinh là người có liên quan, lúc này ông ta chắc là chạy đến thành phố Cừ Dương rồi.
Đây chính là điều mà Diệp Trạch Đào cảm thấy không hiểu.
Trần Đại Tường cũng chỉ biết chuyện này nên đặc biệt gọi điện thông báo với Diệp Trạch Đào mà thôi, gọi xong điện thoại liền gác máy.
Nghe một cuộc điện thoại như thế, Diệp Trạch Đào liền ngồi xuống suy nghĩ căn nguyên của vấn đề.
Hay là đi tìm cha của Trịnh Tiểu Nhu nói chuyện một chút!
Diệp Trạch Đào liền bấm số điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu, điện thoại vừa thông, Trịnh Tiểu Nhu liền cười nói:
- Cha đang ở nhà, lúc nãy có nói đến chuyện của tỉnh anh, muốn gọi điện nói với anh, thế này đi, anh đích thân nói chuyện này với cha đi!
Rất nhanh, Trịnh Thành Trung liền nhận lấy điện thoại.
- Trạch Đào, con gọi điện thoại là muốn biết tình hình tình ở tỉnh các con thế nào đúng không?
- Đúng thế ạ, bây giờ nghe nói trên tỉnh đang rất loạn, không biết trung ương có ý tưởng gì?
Diệp Trạch Đào liền trực tiếp hỏi.
- Trạch Đào, vấn đề của tỉnh con thực sự không ít, chuyện gãy cầu không nhiều người chét, nhưng sức ảnh hưởng thì lại rất lớn, đặc biệt là khi cây cầu này còn tồn tại quá nhiều tình hình, ủy ban kỷ luật trung ương đã phái tổ công tác đến tỉnh Tây Giang rồi!
- Cha, con có cảm giác, mọi người sẽ mượn chuyện này để ra tay với tỉnh Tây Giang. Nếu như thế, rất có thể sẽ làm quấy rầy tình hình yên bình ở Tây Giang, đến lúc đó sẽ loạn hơn!
Cười ha hả, Trịnh Thành Trung cao hứng nói:
- Trạch Đào, con có thể nghĩ được đến những chuyện này, ta thực sự rất vui, điều này chứng tỏ con đã giỏi hơn, có thể nhìn xa như thế, lần này chuyện gãy cầu có liên lụy đến lãnh đạo tỉnh Tây Giang, đặc biệt là các lãnh đạo tỉnh ủy.
Quả nhiên vấn đề khá lớn!
Diệp Trạch Đào trầm tư một hồi.
- Con lo lắng ảnh hưởng đến sự phát triển của huyện Lục Thương!
Trịnh Thành Trung lại cười,nói:
- Chuyện này ta vốn không nhắc nhở con chính là hy vọng con có thể dựa vào chuyện này mà phát triển nhanh hơn, thực ra, có một số việc không phải là tuyệt đối, có một số lực lượng cũng có thể mượn dùng được!
Diệp Trạch Đào nghĩ kỹ một chút đứng lên, ý của Trịnh Thành Trung chính là muốn hắn trong hoàn cảnh phức tạp ấy mà rèn luyện bản thân.
Nhưng lần này cảm giác lực lượng của đối phương cũng khá mạnh.
Trịnh Thành Trung còn nói thêm:
- Trạch Đào, chuyện thí điểm sản nghiệp dân tộc lần này, Bí thư Hạo Vũ cũng có cái khó của ông ấy. Nhưng con yên tâm, tất cả mọi người sẽ không đích thân động thủ, cuối cùng vẫn là do các con đích thân quyết định.
Trịnh Thành Trung nói một cách rõ ràng, hoàn toàn giống tình huống đã xảy ra, bọn bí thư Hạo Vũ giao ước với một số lực lượng, cứ như thế, mọi người sẽ ăn ý với nhau, sẽ không đích thân ra tay đối phó với chuyện ở tỉnh Tây Giang, lại là một tình huống độc lập ứng phó!
Cũng may hiện tại trong tỉnh bọn họ cũng đang đấu tranh với nhau, đến bản thân cũng không có chuyện gì lớn, hiện tại mà nói thì chuyện quan trọng với hắn chính là chuyện tranh đấu ở thành phố Kênh Thị.
Nếu tạm thời không thể ra mặt giúp được, thì bản thân có thể chuyên tâm, xử lí tốt chuyện của thành phố Cừ Dương.
Áp lực nhất định là có, tuy nhiên nếu như ngay cả Phương Siêu Minh và Phùng Nghiệp Triển cũng không đối phó được, thì bước tiếp theo bản thân hắn còn có thể làm chuyện gì!
- Cha con biết rồi!
Hiện tại Diệp Trạch Đào tràn đầy tin tưởng, không phải là có lực lượng phản đối sao, cũng chẳng phải chuyện to tát gì, thế nên thoải mải mà đấu cho tốt một trận thôi!