Khi mấy người bọn họ vừa mới xuống máy bay, Diệp Trạch Đào mở di động ra liền phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ thấy trong đó có điện thoại của Điền Lâm Hỉ, vội gọi điện thoại, nghe Điền Lâm Hỉ hơi trầm giọng nói:
- Lão lãnh đạo mất rồi!
- Cái gì?
Diệp Trạch Đào mở to hai mắt.
Vương Khánh Long cũng đảo mắt nhìn Diệp Trạch Đào.
Hoa Uy mất rồi ư?
Trong đầu Diệp Trạch Đào liền xuất hiện một khoảng trống, dường như không nghĩ được cái gì nữa.
Diệp Trạch Đào dù thế nào cũng không nghĩ ra Hoa Uy lại cứ như vậy mà đi.
- Sư phụ, sư phụ lặp lại lần nữa!
Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói.
Nghe thấy một tiếng sư phụ từ Diệp Trạch Đào, Vương Khánh Long lại nhìn về phía Diệp Trạch Đào, biết là điện thoại của Điền Lâm Hỉ gọi.
Vương Khánh Long biết Điền Lâm Hỉ nhất định là đang kể chuyện của Hoa Uy
Điền Lâm Hỉ nói:
- Việc cứu chữa không có hiệu quả, đã đi rồi. Con tới tiễn ông ấy nhé. Ông ấy trước lúc lâm chung còn nói với ta, doanh nghiệp dân tộc Trung Quốc nhất định phải phát triển! Yêu cầu con phải làm việc này cho tốt!
Trong khi cúp điện thoại, Diệp Trạch Đào đứng đó, ngần người ra.
Lúc này Vương Khánh Long cũng đang nhận điện thoại.
Chỉ nghe Vương Khánh Long cũng lớn tiếng nói:
- Cái gì?
Ông ta xem ra cũng hoảng hốt không thôi.
Vương Khánh Long sau khi biết rõ tình hình, biểu lộ toàn thân đều thay đổi rất lớn.
Cũng ngẩn người ra đứng ở đó.
Cả hai người đều muốn đi gặp Hoa Uy, không ngờ chưa gặp được người đã nhận được tin tức khiến cả hai người đều không ngừng sợ hãi. Một người đang khỏe mạnh như vậy nói đi là đi ngay.
Đám người Trần Vũ Tường không biết tình hình, thấy hai vị lãnh đạo thất kinh, cũng đứng ở đó nhìn hai người không hiểu nổi.
Một hồi sau, Vương Khánh Long hít một hơi dài, nói với Diệp Trạch Đào:
- Chúng ta qua đó đi!
Thoáng nhìn Trần Vũ Tường, Diệp Trạch Đào nói:
- Tiểu Trần cùng đi với tôi nhé?
Trong số những người này, Trần Vũ Tường cũng có chút tình huống ngoại lai, Vương Khánh Long suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.
Có thể nguyên nhân là đã nhận đượcthông báo. Một chiếc xe con đặc chế đã đợi ở đó.
Có thể nhìn ra, chiếc xe này vẻ ngoài thì bình thường nhưng các thứ bên trong lại hoàn toàn khác biệt.
Các loại giấy thông hành trên dán chiếc xe đi đến nơi vị lãnh đạo già khiến Trần Vũ Tường không hiểu lắm tình hình làm cho Diệp Trạch Đào hoảng hốt không nhỏ.
Ngoài Trần Vũ Tường cũng hơi lo sợ ra, những người khác nét mặt không hề thay đổi.
Theo chiếc xe đi về phía trước, Trần Vũ Tường càng ngạc nhiên, không ngờ chiếc xe này lại tiến về phía Trung Nam Hải
Khi thấy đám người Diệp Trạch Đào, Trần Vũ Tường ngồi ở đó trong lòng đã nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Diệp Trạch Đào lại không hề quan tâm đến Trần Vũ Tường, vẫn luôn đắm chìm trong nỗi đau thương Hoa Uy qua đời. Nghĩ tới Điền Lâm Hỉ nói Hoa Uy trước lúc lâm chung còn nghĩ tới việc của mình, Diệp Trạch Đào cảm động. Ông ấy trước giờ vẫn đối với mình rất tốt. Mình có sự phát triển như hôm nay, trong đó có rất nhiều tình yêu thương của ông ấy.
Từng làm thư ký của Hoa Uy, bây giờ là Chủ tịch Tỉnh, vẻ mặt Vương Khánh Long tỏ ra rất đăm chiêu. Ông ta nghĩ đến nhiều hơn, nếu mất đi sự ủng hộ của Hoa Uy. Cục diện mình đã rất vất vả để mở ra có khả năng sẽ phát sinh biến hóa cũng không chừng. Mất đi Hoa Uy vào thời điểm mấu chốt này, đối với ông ta mà nói là một cú đả kích lớn.
Trong lòng Vương Khánh Long lúc này có chút lo lắng. Hoa Uy là người ủng hộ mạnh mẽ của ông ta. Sau sự qua đời của Hoa Uy, tiếp theo mình nên làm thế nào. Đó là chuyện đại sự đang bày ra trước mắt ông ta.
Khi thoáng nhìn qua Diệp Trạch Đào, Vương Khánh Long liền nghĩ đến rất nhiều việc có liên quan đến nhân vật phía sau Diệp Trạch Đào. Trước đây còn chưa cảm thấy sự hùng mạnh của lực lượng này. Cùng với sự ra đi của Hoa Uy, Vương Khánh Long cảm thấy bước tiếp theo mình có thể mượn sức mạnh của lực lượng sau lưng Diệp Trạch Đào.
Sau khi qua từng trạm kiểm soát, chiếc xe cuối cùng đã vào trong.
Vương Khánh Long dù sao cũng đã quen đường quen lối, dưới sự hướng dẫn của ông ta, mọi người tiến tới một bệnh viện xây ở một nơi chuyên dành cho các cán bộ cấp cao.
Đang trên đường đi, Diệp Trạch Đào bấm điện thoại gọi cho Điền Lâm Hỉ.
- Sư phụ, chúng con đã vào đến Trung Nam Hải rồi.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Tới đây đi.
Điền Lâm Hỉ rõ ràng là nhân vật đau buồn, lời nói lên đã thấy rõ vẻ uể oải.
Gọi xong điện thoại, ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn hướng ra ngoài xe, thấy từng chiếc xe con chạy xuyên qua trên đường.
Xem ra việc Hoa Uy qua đời đã khiến rất nhiều người chú ý.
Sức ảnh hưởng của Hoa Uy ở Trung Quốc rất mạnh mẽ. Ông ấy đột nhiên qua đời, việc này đối với cục diện chính trị của Trung Quốc phát sinh nhiều ảnh hưởng sâu sắc.
Trần Vũ Tường không kìm nổi hỏi một câu, sự việc này ngày hôm nay khiến cho anh ta giật mình:
- Bí thư Diệp, Đây là Trung Nam Hải phải không?
Lúc đầu Trần Vũ Tường còn tưởng rằng cùng Diệp Trạch Đào lên thành phố làm việc, kết quả lại là cùng đi với Chủ tịch Tỉnh. Khi đã biết là gặp Chủ tịch Tỉnh rồi thì lại phát hiện ra là sự việc không phải như vậy.
Bây giờ xe đang tiến vào Trung Nam Hải khi được canh giữ cẩn mật, Trần Vũ Tường lo lắng đến đổ mồ hôi.
Diệp Trạch Đào không nói gì, chỉ hơi gật đầu một cái.
Lúc này Trần Vũ Tường liền ngồi thẳng lên, hai mắt mở thật to, quan sát cảnh vật dọc hai bên đường. Nơi này không phải là nơi ai muốn đến cũng được đến.
Lúc này Trịnh Thành Trung cũng gọi điện thoại tới.
Trịnh Thành Trung cũng nghiêm túc nói:
- Trạch Đào, lão Hoa qua đời rồi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Con và Chủ tịch tỉnh Vương đang tiến vào Trung Nam Hải.
Trịnh Thành Trung nói:
- Vậy được, qua đó xem xem, xong rồi qua chỗ cha một lát.
Diệp Trạch Đào đồng ý một tiếng.
Việc này xem ra cũng lớn hơn so với dự kiến của Trịnh Thành Trung, đối với bọn họ mà nói cũng là một sự kiện lớn.
Sau khi Trịnh Thành Trung gọi, Hô Diên Ngạo Bác cũng gọi điện tới, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Trạch Đào, con đến Trung Nam Hải rồi à?
- Đúng vậy, con và Chủ tịch tỉnh Vương cùng đi, vừa mới vào, vẫn chưa tới chỗ ông ấy!
- Nghe nói là sự việc xảy ra ở nơi mở cuộc họp, liền lập tức đưa đến bệnh viện, cũng điều nhiều danh y đến, vẫn không thể nào cứu chữa được.
Hô Diên Ngạo Bác cũng biết không ít chuyện.
Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Trịnh đưa coni đến chỗ ông ấy một chút, sau khi qua chỗ ông ấy con sẽ tới chỗ cha.
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Được, trước tiên con hãy làm tốt việc của con đi, lão Hoa vẫn rất coi trọng con đấy.
Vương Khánh Long mặc dù ngồi nhắm mắt, nhưng lỗ tai vẫn đang nghe Diệp Trạch Đào gọi điện thoại. Mặc dù chỉ nghe được vài câu nói của Diệp Trạch Đào, nhưng cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của ông ta. Trong lòng liền nghĩ, xem ra là Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác gọi điện đến. Diệp Trạch Đào và hai người này có quan hệ rất khăng khít đây.
Khi bọn Diệp Trạch Đào đến nơi, chỗ này có vẻ khẩn trương hơn rất nhiều, xem ra được canh phòng rất nghiêm ngặt.
Phương Minh Dũng cũng biết được tình hình, vừa xuống xe liền nói chuyện với các vệ sĩ.
Thấy Phương Minh Dũng đi vào trong, cùng mấy người tra xét này nói chuyện, Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, Phương Minh Dũng cũng là người có năng lực.
Trần Vũ Tường lúc này lại ngạc nhiêu, bất kể như thế nào gã cũng không ngờ Bí thư Diệp bình thường không nói nhiều lời, nhìn về phía người lái xe rất bình thường lại quen thuộc với những tình huống như thế này.
Ánh mắt dường như rất xem trọng Phương Minh Dũng, ánh mắt Trần Vũ Tường nhìn hết lượt Phương Minh Dũng.
Giật mình lại càng thêm giật mình, Trần Vũ Tường xem như là đã hiểu được năng lực của Diệp Trạch Đào, cảm thấy mình cũng phải xem trọng con người Phương Minh Dũng.
Diệp Trạch Đào hôm nay sở dĩ đồng ý đưa Trần Vũ Tường đến chính là đã xem anh ta như người thân tín của mình rồi, một số chuyện phải để cho anh ta biết. Thấy vẻ mặt của anh ta, Diệp Trạch Đào nói:
- Tiểu Phương vốn là người xuất thân từ nơi này.
À!
Trần Vũ Tường lại càng ngạc nhiên,
Lái xe của Bí thư Diệp chính là vệ sĩ của Trung Nam Hải!
Trần Vũ Tường trong lòng không ngừng chấn động.
Khi Diệp Trạch Đào nói xong lời này, liền nhìn thấy Điền Lâm Hỉ từ trong bước ra.
Điền Lâm Hỉ lúc này toàn thân có vẻ rất tiều tụy, Hoa Uy mất rồi, với ông ta mà nói chính là đả kích lớn nhất.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ khẽ gật đầu nói:
- Đến rồi!
Diệp Trạch Đào vội bước về phía trước đỡ lấy thân mình có phần loạng choạng của Điền Lâm Hỉ nói:
- Sư phụ gắng giữ gìn sức khỏe!
Điền Lâm Hỉ nói:
- Một người khỏe mạnh như vậy, sao có thể nói đi là đii. Tinh thần ông ấy so với ta còn tốt hơn nhiều!
Vương Khánh Long lúc này đã đi nhanh vào bên trong.
Nhìn thấy Vương Khánh Long bước đi vội vã, Diệp Trạch Đào nhỏ giọng hỏi Điền Lâm Hỉ:
- Sư phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, sao lại đột ngột qua đời thế?
- Tuy rằng đã luyện Ngũ Cầm Hí, con cũng biết đấy, Ngũ Cầm Hí chỉ chỉ là trì hoãn thên một chút thôi. Ông già ấy vẫn chưa phá bỏ được Ngũ Cầm hí tầng thứ nhất, nhiều lắm thì cũng chỉ luyện hơn ta một chút mà thôi.
Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng, xem ra Hoa Uy có thể sống tới từng ấy tuổi cũng xem như là kết quả tranh đấu với mệnh trời.
- Đi thôi, đi vào đưa tiễn Lão lãnh đạo thôi!
Điền Lâm Hỉ xoay người bước vào trong.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Phương Minh Dũng nói:
- Cậu sắp xếp cho bọn họ một chút nhé.
Lúc này Phương Minh Dũng khẽ gật đầu.
Diệp Trạch Đào theo Điền Lâm Hỉ đi vào trong.
Rất nhiều người ra vào, nhiều người là người trong quân đội, trên đường đi Diệp Trạch Đào còn nhìn thấy cảnh tượng một hàng tướng đeo sao lấp lánh.
Hoa Uy qua đời, có thể sẽ ảnh hưởng lớn tới quân đội.
Diệp Trạch Đào cũng không biết là bao nhiêu người, chỉ yên lặng theo sát Điền Lâm Hỉ bước vào.
Một gian phòng cực lớn chứa hơi lạnh, Hoa Uy lẳng lặng nằm trên giường, toàn thân toát lên toát lên vẻ rất yên ổn. Đám người Diệp Trạch Đào nhìn Hoa Uy nằm trong căn phòng thủy tinh cực lớn.
Không ít lãnh đạo cũng lẳng lặng đứng tại đó.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy Vương Khánh Long cũng đứng tại nơi đó, toàn bộ nét mặt lộ vẻ bi thương.
Nhìn thấy hình dáng của Hoa Uy, Diệp Trạch Đào liền hồi tưởng lại cảnh tượng mấy lần mình gặp Hoa Uy, cũng đau buồn không dứt.
Điền Lâm Hỉ nói với Diệp Trạch Đào:
- Không ít lãnh đạo cũng đã đến thăm viếng rồi!
Vỗ vỗ bả vai Diệp Trạch Đào, nhìn thấy Diệp Trạch Đào chảy nước mắt, Điền Lâm Hỉ nói:
- Tin rằng lão lãnh đạo nhìn thấy con đến đây cũng sẽ vui đấy, nếu như đã qua đời rồi thì đừng bị ảnh hưởng bởi ông ấy nữa, chúng ta qua bên kia đi, ta giới thiệu con với những người thân thuộc của lão lãnh đạo.
Phòng bên cạnh có những người thân của Hoa Uy, Điền Lâm Hỉ giới thiệu Diệp Trạch Đào với từng người.
Diệp Trạch Đào cũng không thể nhớ hết được những người thân của Hoa Uy, chỉ là bắt tay từng người.
Khi nghe thấy đây chính là Diệp Trạch Đào người trước lúc lâm chung Hoa Uy nhắc tới, mấy người nhà của Hoa Uy liền biểu hiện sự thân thiết với Diệp Trạch Đào.
Điền Lâm Hỉ rõ ràng là rất mạnh mẽ, thấy Diệp Trạch Đào đã gặp người nhà của Hoa Uy, liền nói:
- Được rồi, đi thôi!