Vương Khánh Long đi ô tô liền một mạch tới xem xét tình hình khu kinh tế mới, nghe Lý Tiến Lâm thay mặt huyện báo cáo công tác thu hút đầu tư cùng với việc phát triển trong huyện. Sau đó lại đến hai xã để xem xét tình hình phát triển.
Mọi người có vẻ ngạc nhiên với việc Lý Tiến Lâm báo cáo công tác của huyện. Vốn dĩ theo đúng trình tự thì báo cáo này phải do Tôn Lôi làm mới đúng. Nhưng Diệp Trạch Đào lại sắp xếp để Lý Tiến Lâm làm việc này. Việc này thể hiện rõ sự cứng rắn của Diệp Trạch Đào.
Mọi người đều nhìn về phía Tôn Lôi.
Tôn Lôi cũng không có biểu hiện thay đổi gì quá lớn. Nhưng những người có ánh mắt tinh tường thì đều thấy tâm trạng không vui vẻ của Tôn Lôi.
Trong việc này Diệp Trạch Đào cũng có ý mà làm, mấy ngày gần đây Tôn Lôi có vẻ rất đắc ý, Diệp Trạch Đào muốn mượn chuyện này để nói với Tôn Lôi. Hiện giờ ở huyện Lục Thương lời nói của Diệp Trạch Đào có trọng lượng nhất.
Cả quãng đường đi Vương Khánh Long đều không thể hiện thêm bất cứ ý gì, rất chăm chú nhìn và cũng chăm chú nghe.
Lãnh đạo tỉnh cùng nhau tới huyện Lục Thương. Mọi người đều kinh ngạc với sự phát triển của huyện. nhìn thấy nơi đây khắp nơi đều đang khởi công, một số lãnh đạo đã từng đến huyện Lục Thương thở dài nói:
- Thay đổi rồi, thật không ngờ lại thay đổi nhanh đến vậy.
- Đúng vậy, không những cần có chính sách mà còn cần có đội ngũ cán bộ tận tâm làm việc mới được.
- Đầu tư mạnh mẽ vào, tin rằng không chỉ huyện Lục Thương có lợi mà cả tỉnh, thành phố cũng đều sẽ thu được rất nhiều lợi ích.
- Cái huyện nhỏ này coi như đã thật sự chuyển mình rồi.
Đủ loại nghị luận truyền ra.
Diệp Trạch Đào nghe được mọi người bàn tán, trong lòng cũng rất vui. Tất cả những sự thay đổi này đều là do những hành động của mình mà thay đổi, cuối cùng thì mình cũng có thể làm chút gì đó cho cái huyện nghèo này rồi.
Đoàn người thăm quan xong thì cũng trời cũng đã tối.
Sau khi ăn cơm xong, Vương Khánh Long yêu cầu mọi người tập trung về huyện ủy để bàn chuyện.
Các cán bộ rất nhanh đã tập trung đầy đủ tại phòng làm việc. Trong lòng mọi người cũng có chút bất an. Mọi người đều hiểu rằng cả ngày thăm quan hôm nay Chủ tịch Vương không nói một lời, giờ đã đến lúc ông ấy thể hiện thái độ rồi.
Tôn Lôi và Nhiếp Tiểu Vĩ trong lòng phức tạp nhất. Rất nhiều sự việc xảy ra gần đây làm cho bọn họ thấy được cơ hội của mình là đây. Hy vọng có thể thông qua mọi chuyện mà gạt bỏ Diệp Trạch Đào ra khỏi huyện Lục Thương.
Ngồi một chỗ nhưng Nhiếp Tiểu Vĩ không ngừng nhìn về phía hai người đỡ đầu trên tỉnh của mình, nhưng cũng không nhìn ra được cơ hội đặc biệt nào.
Tôn Lôi cũng nhìn Trần Đại Tường, ý muốn dò xét nội tình từ phía Trần Đại Tường, nhưng cũng không thăm dò được gì.
Diệp Trạch Đào thì lại bình tĩnh hơn nhiều. Người khác không thể biết được rằng khi ở trên xe Vương Khánh Long đã nói với mình điều gì. Thế nên Diệp Trạch Đào không hề lo lắng có gì thay đổi.
Điều mà Diệp Trạch Đào lo nhất lúc này là lời nói của Vương Khánh Long có bao nhiêu trọng lượng ở trên tỉnh. Dù sao thời gian mà Vương Khánh Long đến tỉnh Tây Giang cũng không dài. Lời nói của ông ta có trọng lượng như thế nào Diệp Trạch Đào cũng không chắc chắn.
Vương Khánh Long nhìn qua mọi người một lượt rồi nói:
- Vừa nhìn thấy tình hình phát triển ở huyện Lục Thương, lại nghe được báo cáo, chúng tôi thấy huyện Lục Thương đang thay đổi rõ ràng. Đặc biệt là sản nghiệp dân tộc khu vực Phù hoa của khu kinh tế mới là một điểm sáng, hầu hết các hạng mục đều rất có tiền đồ.*
Nghe thấy lời mở đầu như vậy lãnh đạo thành phố lúc này mới coi như được thở phào nhẹ nhõm.
Vương Khánh Long lại nói tiếp:
- Trung ương đã liệt huyện Lục Thương vào là huyện thí điểm là đã suy xét kỹ lưỡng mọi mặt rồi. Và cũng đã suy nghĩ đến cái khó của công việc, thế nên mới để đồng chí Diệp Trạch Đào ở trên cương vị Bí thư huyện. Nói thật lòng, lúc bắt đầu tôi cũng rất lo lắng, cũng giống như mọi người, tôi nhận thấy cậu ấy còn rất trẻ, kinh nghiệm chưa nhiều, khó mà đảm nhận trọng trách này được. Giờ nhìn thấy sự phát triển của huyện như thế này, sau khi nhìn thấy thành tích trên mọi mặt của huyện, trong lòng tôi rất kích động. Đồng chí Diệp Trạch Đào hoàn toàn phù hợp với cương vị này.
Nghe đến đây, mọi người ngồi trong phòng trong lòng nhảy lên không dứt. Vương Khánh Long là Chủ tịch tỉnh, ông ta cũng từng là thư ký của Hoa Uy, ông ấy đã nói ra những lời như vậy lẽ nào lại chỉ đại diện cho ý kiến của ông ta.
Vừa nghĩ đến đây các vị lãnh đạo tỉnh đến huyện Lục Thương đều quay sang nhìn Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào vẫn ngồi đó tỏ rõ sự bình thản.
Vương Khánh Long lại nói:
- Hiện giờ có không ít lời đồn, thấy được huyện Lục Thương phát triển có không ít kẻ ngồi không yên, oán này trách kia. Theo sự phát triển của huyện Lục Thương. Tôi tin rằng mọi mặt của huyện Lục Thương sẽ vượt qua các huyện bình thường khác. Nhiều hạng mục chất lượng cao đầu tư vào huyện. Huyện Lục Thương thậm chí còn có thể phát triển nhanh hơn những thành phố lạc hậu khác. Đây là tương lai mà chúng ta có thể nhìn thấy. Vì vậy, việc lên cấp của huyện Lục Thương là một việc tất yếu.
Đây là lần đầu tiên Chủ tịch tỉnh nói ra những điều như thế này. Mọi người hiểu rằng lúc này Vương Khánh Long đã nói ra những điều như vậy cho thấy rằng trên tỉnh đã nhất trí rồi, việc lên cấp của huyện Lục Thương là đương nhiên rồi.
Mọi người lại liếc nhìn sang Diệp Trạch Đào, Bí thư trẻ tuổi này tiếp theo sẽ ngồi lên chức nào nữa đây?
- Trung ương có chỉ thị quan trọng đối với công việc thí điểm ở huyện Lục Thương. Đó là cần phải bỏ hết những quy định cũ, bỏ đi quan niệm dựa vào kinh nghiệm. Cần thành lập một đội ngũ cán bộ có tràn đầy sức chiến đấu.
Nếu nói việc trước mắt là việc lên cấp của huyện Lục Thương, vậy thì lời nói này thật có tính châm chích, lời nói cũng rất rõ ràng. Đó là: tuy rằng Diệp Trạch Đào chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng ở đây chỉ xét đến thành tích, thành tích của Diệp Trạch Đào thì lại lóa mắt như vậy, có được những thành tích như vậy kinh nghiệm không còn là vấn đề rồi.
Tới lúc này, mọi người coi như đã hiểu, Vương Khánh Long đến huyện Lục Thương không đơn giản chỉ là xem xét tình hình phát triển của huyện mà đến để xác định vị trí, đến để xác định vị trí của Diệp Trạch Đào.
Lai lịch của Diệp Trạch Đào quả là không tầm thường!
Nếu như nói rằng đến lúc này vẫn chưa làm rõ tình hình thì mọi người sống trong giới quan trường những năm qua thật là vô ích. Sau này nếu mọi người vẫn còn lấy chuyện kinh nghiệm của Diệp Trạch Đào ra nói thì coi như đã đi trái với tinh thần của trung ương, của tỉnh rồi.
Trong phòng họp rất yên tĩnh, mọi người đều đang suy nghĩ tới tình hình phát triển của bước tiếp theo.
Đặc biệt là các lãnh đạo của huyện Lục Thương, tinh thần của mọi người cũng đã có sự thay đổi rất lớn. Kiều Ứng Xương và một số lớn người thuộc phe Diệp Trạch Đào đang rất vui mừng. Chỉ cần Bí thư Diệp còn ở huyện này thì mọi việc rất có triển vọng rồi.*
Một số người không thuộc phe Diệp Trạch Đào thì lại buồn rầu, làm bao nhiêu chuyện như vậy nhưng cũng không thể đuổi Diệp Trạch Đào ra khỏi huyện.
Đây là chính là đến vì làm chỗ dựa cho Diệp Trạch Đào.
Nhìn Vương Khánh Long rồi lại nhìn sang phía Diệp Trạch Đào. Rất nhiều người trong lòng đang nghĩ Diệp Trạch Đào đã móc ngoặc với Chủ tịch Vương từ khi nào?
Trong suốt khoảng thời gian sau đó, Vương Khánh Long đã nói không ít nội dung, nhưng không ai còn tâm trạng để ý tới việc đó nữa. Xem ra Diệp Trạch Đào sẽ không rời khỏi chiếc ghế Bí thư huyện Lục Thương. Điều đó cho thấy rằng Diệp Trạch Đào rất có thể sẽ còn tiến xa hơn. Đây mới là chuyện lớn.
Lời nói của Vương Khánh Long có tác dụng rất lớn với những cán bộ trẻ ở huyện Lục Thương. Trong mắt của mấy vị nữ cán bộ trẻ tuổi ở khu kinh tế mới đều sáng lên. Nếu như không phân biệt đối xử thì đối với những cán bộ trẻ tuổi như họ thì sẽ là một cơ hội rất tốt.
Triệu Vĩnh Tú ngồi liếc mắt sang chỗ Diệp Trạch Đào, trong lòng thầm nghĩ nếu có được sự ủng hộ của Diệp Trạch Đào thì trong thời gian ngắn rất có thể sẽ ngồi lên vị trí lãnh đạo ở huyện Lục Thương. Xem ra cần phải thắt chặt quan hệ với Diệp Trạch Đào.
Có cùng với suy nghĩ của cô ta là Lâm Hinh Ngọc. Lúc này cô ta cũng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Triệu Vĩnh Tú đang nhìn trộm Diệp Trạch Đào.
Nhìn thấy ánh mắt của Triệu Vĩnh Tú, đặc biệt là khi nhìn thấy sự thay đổi trong biểu hiện của Triệu Vĩnh Tú. Người vô cùng mẫn cảm như Lâm Hinh Ngọc thay đổi suy nghĩ, có chút hiểu được suy nghĩ của Triệu Vĩnh Tú, ngồi nghĩ về bước phát triển tiếp theo của mình.
Xem ra, Triệu Vĩnh Tú muốn tăng thêm sức mạnh của mình, còn mình thì sao?
Mọi người đều trầm tư suy nghĩ, Vương Khánh Long lại rất hứng thú nói. Đối với sự phát triển của huyện Lục Thương, Vương Khánh Long đã đưa ra không ít ý kiến.
Nói xong, Vương Khánh Long nhìn về phía Thi Minh Cương nói:
- Minh Cương, anh nói vài câu xem.
Tinh thần của Thi Minh Cương cũng không tệ, Diệp Trạch Đào là người có thể thực hiện được mọi chuyện. Ông ta đương nhiên không hy vọng Diệp Trạch Đào rời khỏi cương vị như hiện nay. Vương Khánh Long đã thể hiện thái độ như vậy thì khả năng điều động Diệp Trạch Đào đi nơi khác là không thể.
Hơn nữa, Thi Minh Cương cũng đã nghe điện thoại của Bí thư tỉnh ủy Ngụy Càn Sơn. Sớm đã biết được việc Vương Khánh Long và Ngụy Càn Sơn đã thống nhất được ý kiến của mọi người.
- Chủ tịch Vương, các đồng chí. Trung ương đã có quyết định về sự phát triển của huyện Lục Thương, việc mà chúng ta cần làm là hỗ trợ cho sự phát triển của huyện, vừa rồi Chủ tịch Vương nói rất đúng, chúng ta nếu đã là huyện thí điểm thì nhất đinh phải phá bỏ tất cả những quan niệm cổ hủ. Đối với đại đa số cán bộ của thành phố Cừ Dương mà nói nhiệm vụ quan trọng hiện nay là hoàn thành công việc thí điểm, là có liên quan tới quyết sách của trung ương có thể thuận lợi thành việc lớn. Cho nên, ít đi những tin đồn, nhiều lên việc hiện thực hóa mọi chuyện. Đây mới là chuyện mà chúng ta nên làm.
Thái độ của Thi Minh Cương cũng rất rõ ràng.
Hội nghị họp tới lúc này, mọi người đều hiểu rằng cũng đã đến lúc tan họp. Bất luận thế nào cũng không thể đẩy Diệp Trạch Đào khỏi vị trí hiện nay.
Cuộc họp kết thúc, Tôn Lôi tìm chỗ vắng người gọi điện thoại cho Tôn Tường Quân.
- Tiểu Lôi à, vừa hay tôi cũng đang muốn gọi điện cho cậu. Chuyện ở huyện Lục Thương Hoa Uy cũng đã lên tiếng rồi. Bí thư Hạo Vũ cũng đã nói, cậu cần chú ý lời nói cũng như hành động của mình. Hãy làm tốt chức Chủ tịch huyện của cậu.
Tôn Lôi thở dài một tiếng, việc này xem ra chỉ có thể làm như vậy thôi.
Tôn Tường Quân nói không nhiều nhưng đã thể hiện rõ ý của mình.
Diệp Trạch Đào biết rằng mỗi người có một suy nghĩ khác nhau. Nhưng có ý kiến của Vương Khánh Long tin rằng mọi chuyện ở tỉnh Tây Giang sẽ sớm lắng xuống.
Trên đường về, Diệp Trạch Đào ngạc nhiên khi Trần Đại Tường lại gọi điện cho mình.
Cũng không biết Trần Đại Tường là trốn ở chỗ nào để gọi điện thoại cho mình, cười ha ha, Trần Đại Tường nói:
- Trạch Đào, tôi đã biết trước là cậu có tay trong mà, quả nhiên là như vậy. Cậu không biết đâu, hôm nay Vi Hoành Thạch cũng đã gọi điện cho tôi, nói rằng Hoa Uy và Bí thư Hạo Vũ đều đã lên tiếng phê bình Ban Tuyên giáo. Lần này, xem ra cậu lại tiến được thêmmột bước nữa rồi.
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Đến lúc đó cũng còn cần đến sự ủng hộ của Chủ tịch Trần mới được.
Trần Đại Tường cười ha ha đáp:
- Việc này không vấn đề gì. Chắc chắn tôi sẽ ủng hộ cậu. Vi Hoành Thạch không muốn tôi chĩa vào, tôi vẫn có thể làm được làm chút chuyện thuận nước giong thuyền.
Diệp Trạch Đào lắc đầu, Trần Đại Tường này thật khôn khéo. Ông ta không thật lòng muốn tốt cho mình mà chỉ là muốn để lại một đường lui.
Tuy nhiên, thế cũng tốt. Có sự tồn tại của một Trần Đại Tường, tin tức chỗ Vi Hoành Thạch mình cũng sẽ biết được không ít.
Rối loạn thời gian dài như vậy xem ra cũng đã định vị được thế cờ. Bước tiếp theo là đợi xem mình sẽ được thăng lên vị trí nào.