- Không phải bà đang ở cùng Phương Mai Anh sao?
Hô Diên Ngạo Bác cảm thấy kỳ lạ nói…
- Người ta là đến để khoe khoang, lôi kéo tôi đi mua đồ cho cháutrai mình.
Triệu Hương Lăng tức giận nói.
Hô Diên Ngạo Bác liền cười ha hả.
Diệp Trạch Đào nghĩ thầm, Tiểu Nhu bây giờ mới mang thai sao lại đi mua đồ cho cháu gì đó rồi, nhìn thoáng qua Tô Thiến Ảnh cũng không chen vào nói thêm gì, chuyện này cho dù là Tô Thiến Ảnh cũng không thể cho cô biết được.
Triệu Hương Lăng ánh mắt lưng tròng nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, đã ăn cơm chưa?
- Cha nuôi vừa mới nấu ăn xong, thực sự là rất ngon.
Diệp Trạch Đào cười nói.
- Ông ấy à, có thể làm được mấy món chứ!
Triệu Hương Lăng vừa nhìn về phía Tô Thiến Ảnh nói:
- Mấy người trẻ tuổi từ từ nói chuyện nhé!
Tô Thiến Ảnh có chút ngượng ngùng nói:
- Anh Diệp, anh đã đến rồi à.
Trong lúc nói chuyện, cô liền đi qua ngồi bên cạnh của Diệp Trạch Đào.
Tuy rằng đã làm rõ mọi chuyện, nhưng hai người khi gặp mặt vẫn không được tựnhiên.
Diệp Trạch Đào nghĩ đến chuyện công ty, nên nói:
- Công ty của em dù sao cũng không đủ khả năng để vận hành được, thêm 200 triệu vào đi, như thế mới có thể phất lên được.
Tô Thiến Ảnh hoàn toàn không ngờ mình cứ như thế có thể phất lên được, tiến thêm một bước trên ưu thế quyền lực, cho nên nói dịu dàng:
- Cảm ơn anh Diệp.
Triệu Hương Lăng cười nói:
- Người cùng một nhà mà sao lại nói những câu khách sáo như người ngoài thế, Trạch Đào quan tâm con như thế cũng là điều nên làm.
Hô Diên Ngạo Bác cười mỉm, không nói gì.
Tô Thiến Ảnh cười nói:
- Cảm ơn, cha nuôi mẹ nuôi.
Cô là người thông minh, biết tất cả mọi thứ đều là do Hô Diên Ngạo Bác cho mình.
Triệu Hương Lăng liền cao hứng nói:
- Trạch Đào, Thiến Ảnh xinh đẹp có một căn phòng, tuy nhiên ta cảm thấy căn phòng đó có vẻ hơi nhỏ cũng không được an toàn cho lắm, như thế này đi, bên ngoài thì hai con vẫn là quan hệ anh em, sau này chúng ta sẽ chuẩn bị cho hai con một căn phòng, nếu như đến có thể ngủ lại ở đó.
Diệp Trạch Đào cảm giác được Triệu Hương Lăng nóng lòng muốn cho hắn và Tô Thiến Ảnh ở cùng một chỗ.
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Trạch Đào, việc này sau này mẹ nuôi sẽ sắp xếp.
Câu này làm cho Diệp Trạch Đào chỉ có thể gật đầu nói:
- Đều nghe theo lời mẹ nuôi….
Triệu Hương Lăng hôm nay thực sự là bị kích động, mẹ của Trịnh Tiểu Nhu hẹn bà đi mua đồ cho cháu, điều này đối với bà chính là một lời khiêu chiến. Sau khi nhìn thấy Diệp Trạch Đào nghe theo sự sắp xếp của mình, lúc này bà mới vui vẻ trở lại.
Diệp Trạch Đào nghĩ thầm dù sao như thế cũng là một loại quan hệ với Tô Thiến Ảnh, cũng cần phải quan tâm đến ý tứ người ta một chút, cho nên hỏi:
- Em nói thử xem sau này có quen hay không?
Vẫn là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào quan tâm đến cuộc sống riêng tư của mình, Tô Thiến Ảnh hạ giọng nói:
- Thực ra, công việc của diễn viên cũng vất vả lắm, có thể có cơ hội như thế, đối với em mà nói đã là một chuyện tốt.
Triệu Hương Lăng liền đồng ý nói:
- Mỗi ngày đều đóng phim, thực ra cũng không phải là một công việc, tuổi trẻ còn có thể, chứ sau này già rồi chén cơm này không dễ ăn cho lắm.
Diệp Trạch Đào nói:
- Trương Phong rất giỏi về phương diện này, có sự giúp đỡ của anh ta, em sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tô Thiến Ảnh liền gật đầu cười nói:
- Anh ấy ở thực sự rất lợi hại, có sự giúp đỡ của anh ấy thì em không cần phải quá lo lắng rồi.
Đang nói chuyện thì, phía ngoài cổng có người gọi điện thoại tới, nói là có một người tên là Hàn Trình Quân đến.
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Con đi đón tiếp một chút!
Hô Diên Ngạo Bác khẽ gật đầu.
Diệp Trạch Đào rất nhanh đi đến cổng, liền nhìn thấy Hàn Trình Quân đang ở trong xe.
Hô Diên Ngạo Bác dù sao cũng là một trong những Ủy viên bộ chính trị, chỗ ở của ông chắc chắn là không phải bình thường rồi, Hàn Trình Quân cho dù có là Trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy, nếu muốn vào bên trong cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
- Trưởng ban Hàn, xin chào!
Sau khi xuống xe, Diệp Trạch Đào liền chào Hàn Trình Quân.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào ra đón, Hàn Trình Quân lúc này mới yên tâm hơn một chút.
- Chào bí thư Diệp!
Hàn Trình Quân ít nhiều cũng có chút xúc động, bản thân anh ta cũng là một lãnh đạo của Tỉnh ủy, đến đến cửa rồi mà không vào được, lại nhìn thấy Diệp Trạch Đào ở đây tự nhiên đi lại. Trong lòng càng có khát vọng hơn vào chuyện của Hô Diên Ngạo Bác.
Diệp Trạch Đào vội mở cửa cho Hàn Trình Quân đi vào bên trong…
Gác cổng biết Diệp Trạch Đào là con nuôi của Hô Diên Ngạo Bác, cũng biết Diệp Trạch Đào là thượng khách của nhà họ Trịnh, đến cũng không dám chậm trễ, sau khi kiểm tra xe của Hàn Trình Quân xong, thì mới cho đi vào.
Mặc dù là được đi vào rồi, Hàn Trình Quân phát hiện muốn vào bên trong nhà Hô Diên Ngạo Bác. Chỉ có thể ngồi xe của Diệp Trạch Đào mới được, đành phải để cho người điều khiển xe của anh ta, thư kí đứng ở chỗ để xe đợi, còn anh ta thì bước vào xe của Diệp Trạch Đào.
- Bí thư Diệp!
Hàn Trình Quân nói, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói lại:
- Trưởng ban Hàn khách khí quá, anh gọi tôi là Tiểu Diệp hoặc Trạch Đào là được rồi.
Hàn Trình Quân vui vẻ nói:
- Được, tôi gọi anh là Trạch Đào, anh cũng đừng gọi tôi là bộ trưởng nữa gọi tôi là Lão Hàn là được rồi.
Diệp Trạch Đào đương nhiên là không thể gọi đối phương là Lão Hàn được rồi cho nên liền mỉm cười nói:
- Anh là lãnh đạo tỉnh ủy!
- Trạch Đào, tính cách của tôi anh cũng biết cả rồi, rất thích kết giao bạn bè, anh cũng là người rất tốt, chúng ta không nói chuyện chức tước, nếu như anh coi trọng tôi thì kêu tôi là Lão Hàn là được rồi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Được, tôi gọi anh là Anh Hàn là được rồi.
Biết Hô Diên Ngạo Bác có ý muốn thu nạp người này, cho nên Diệp Trạch Đào cũng biết đây là người có khả năng dùng được cho nên tỏ ra vô cùng thân thiết.
Hàn Trình Quân liền cười ha ha nói:
- Như thế là được rồi!
Hai người đang nói chuyện thì đã đến trước cửa nhà.
Diệp Trạch Đào đỗ xe, hai người cùng đi vào bên trong nhà Hô Diên Ngạo Bác.
Lúc này Hàn Trình Quân cũng không biết thế nào, cho dù là sóng to gió lớn nhưng trong lòng cũng cố can đảm đứng lên.
Việc này đối với anh ta không phải là một chuyện nhỏ, mà là một chuyện hết sức quan trọng.
Hàn Trình Quân cũng không biết bao nhiêu năm rồi chưa từng trải qua tâm trạng như thế này, khi nhìn thoáng qua chỗ Diệp Trạch Đào, nghĩ đến chuyện Diệp Trạch Đào gọi mình là Anh Hàn, Hàn Trình Quân ít nhiều cũng cảm thấy yên lòng hơn một chút, thái độ của Diệp Trạch Đào chính là đại diện cho thái độ của Hô Diên Ngạo Bác, xem ra hôm nay sẽ có thu hoạch lớn.
Khi đi vào, Hàn Trình Quân liền nhìn thấy Hô Diên Ngạo Bác đang đón chào, cho nên anh ta cung kính bước lên vài bước nói to:
- Chào Bí thư Hô Diên, tôi là Hàn Trình Quân của huyện Hợp Lâm.
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nắm tay Hàn Trình Quân nói:
- Trạch Đào, mang một ly trà ngon đến cho bộ trưởng Hàn.
Câu này có vẻ lịch sự, Hô Diên Ngạo Bác cũng không những nói đến một ly trà mà còn thêm từ “ngon” vào trong đó, từ đó có thể hiểu được thái độ của ông rồi.
Hàn Trình Quân lúc này mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy chỗ hai người phụ nữ đang ngồi, Diệp Trạch Đào nói:
- Trưởng ban Hàn đây là mẹ nuôi và em nuôi của tôi.
Có người ngoài ở đây cho dù là trước mặt Hô Diên Ngạo Bác, Diệp Trạch Đào cũng dùng cách xưng hô lịch sự để gọi Hàn Trình Quân.
Hàn Trình Quân nghe được cách Diệp Trạch Đào xưng hô, trong lòng cũng thầm khen một tiếng, Diệp Trạch Đào quả thực không tồi, phân rõ ràng nặng nhẹ, quả nhiên không phải là một nhân vật đơn giản.
Hàn Trình Quân cũng nghĩ kỹ rồi, nếu như có thể dựa vào Hô Diên Ngạo Bác, bất kể phải làm thế nào cũng phải có mối quan hệ tốt với Diệp Trạch Đào, trong chuyện xây dựng mối quan hệ này, anh ta có thể dựa vào Phương Di Mai, làm xong hoạt động lần này, Phương Di Mai phải tiến lên một chút mới được.
Trong đầu đang suy nghĩ vẩn vơ, Hàn Trình Quân và Triệu Hương Lăng Tô Hiến Ảnh nói mấy câu.
Triệu Hương Lăng chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện của Hô Diên Ngạo Bác, liền nói với Diệp Trạch Đào và Tô Thiến Ảnh:
- Chúng ta không quấy rầy hai người họ nữa, chúng ta đi lên lầu thôi!
Diệp Trạch Đào đành phải đứng dậy đi với Triệu Hương Lăng lên tầng.
Căn biệt thự của Hô Diên Ngạo Bác rất rộng, có ba tầng lầu nhỏ.
- Nhà rộng quá cũng là vấn đề, quá yên tĩnh!
Triệu Hương Lăng vừa đi vừa nói.
Diệp Trạch Đào từ trong lời nói của Triệu Hương Lăng có thể cảm nhận được cảm giác cô độc của bà.
Đi đến tầng ba, Triệu Hương Lăng đẩy cửa ra, một gian phòng sáng lóa hiện lên trước mắt của Diệp Trạch Đào.
- Các con nhìn xem, đây là phòng của các con, Trạch Đào, trong phòng này tất cả đều là do Thiến Ảnh sắp xếp, con vẫn chưa từng xem qua, mau đi xem một chút, còn cần phải thêm gì, nếu như con bận thì có thể bảo Thiến Ảnh làm.
Diệp Trạch Đào lúc này mới phát hiện, toàn bộ phòng đều là màu đỏ, hoàn toàn giống một căn phòng tân hôn.
Nhìn đến mọi thứ trong phòng Diệp Trạch Đào liền nhìn thoáng qua Tô Thiến Ảnh.
Nhận ra là Diệp Trạch Đào đang nhìn mình, sắc mặt của Tô Thiến Ảnh có chút hồng lên, cô hạ giọng nói:
- Mẹ nuôi bảo em bày biện đấy!
Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng, Triệu Hương Lăng đều nghĩ đến tất cả mọi chuyện rồi, liền nói:
- Đẹp lắm, cảm giác rất ấm áp!
Triệu Hương Lăng liền mỉm cười nói:
- Cha nuôi con ngoài miệng không nói nhưng thực ra sớm đã muốn bé cháu rồi!
Lời nói này làm cho khuôn mặt hai người trẻ tuổi chợt ửng hồng.
Đi vào trong phòng, Triệu Hương Lăng tươi cười nói:
- Trạch Đào, ta đã sắp xếp rồi, ta sẽ giúp Thiến Ảnh làm một tờ giấy đăng kí kết hôn giả, đến lúc đó sau khi đăng kí, cho dù là có người điều tra ra cũng sẽ không ảnh hưởng đến con, hơn nữa, hiện tại các minh tinh bên ngoài hầu như không kết hôn, thực ra, việc có một đứa con ngoài giá thú cũng là một chuyện bình thường.
Diệp Trạch Đào thực sự là không bết có chuyện như thế, liền thoáng nhìn qua Tô Thiến Ảnh.
Tô Thiến Ảnh nhỏ giọng nói:
- Việc này nhất định phải bí mật, không ít minh tinh đang nổi, vì sợ mất đi fan hâm mộ mà không dám tiết lộ chuyện mình đã kết hôn thực ra bọn họ đều đã có những đứa con đã lớn hết cả rồi.
Diệp Trạch Đào liền gật đầu, nếu là như thế, chuyện Tô Thiến Ảnh bí mật kết hôn với người ngoài cũng không được nói lung tung, dù sao thận phận hiện tại của cô cũng là một minh tinh được giới truyền thông để ý đến, tầng lớp thượng lưu chắc cũng không quan tâm đến những chuyện này của cô.
Triệu Hương Lăng mỉm cười nói:
- Trên giấy đăng ký kết hôn không phải tên của Trạch Đào, đây là điều đáng tiếc duy nhất!
Tô Thiến Ảnh có chút lo lắng nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nói:
- Chuyện này cũng không sao, chỉ có điều bố mẹ của Thiến Ảnh thì phải làm thế nào?
Triệu Hương Lăng nói:
- Việc này con không cần quan tâm nhiều, ta sẽ giúp con nói chuyện với họ, đến lúc đó con gặp họ một chút là được.
Thật đúng là tất cả mọi chuyện đều đã sắp xếp ổn thỏa.
Diệp Trạch Đào cũng không có gì bất mãn cả.
Diệp Trạch Đào phát hiện một câu nói rất hay: Nhân sinh chính là như thế, không phải là bạn ép cuộc sống mà chính là cuộc sống đang ép bạn!