Mặc dù hai căn phòng nằm liền kề nhau một dãy, nhưng, Ôn Phương vẫn đi cùng Diệp Trạch Đào đi vào phòng của Diệp Trạch Đào.
Cửa phòng vừa mới đóng, Ôn Phương liền nhanh chóng nhào vào trong lòng của Diệp Trạch Đào.
Hôm nay trong thức ăn có không ít thuốc bổ, cho nên sau khi hai người ăn xong, lửa tình trong lòng cũng dâng lên khá nhiều.
Diệp Trạch Đào cũng vứt bỏ những suy tư ôm chặt lấy Ôn Phương.
Tay của hai người cũng đều điên cuồng vuốt ve thân thể của của đối phương.
Diệp Trạch Đào vẫn tốt một chút, vẫn luôn có phụ nữ điều tiết về mặt sinh lý, còn Ôn Phương thì không được rồi, tình dục dâng lên cực cao.
Sau một trận mây mưa cuồng nhiệt qua đi, ánh mắt quyến rũ, Ôn Phương thở dốc nói:
- Trạch Đào, em nhớ anh chết đi được!
Cảm nhận được lửa tình của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào ôm Ôn Phương ngã xuống giường.
Hai người đều lão luyện, cực kì thân thuộc với cơ thể của đối phương, không cần phải dùng nhiều sức, tất cả dục vọng đều được đối phương kích thích mãnh liệt.
Khi phần dưới của Diệp Trạch Đào tiến sâu vào trong cơ thể của Ôn Phương, hai người quấn chặt vào nhau.
Lúc này hai người không còn nghĩ đến những chuyện khác, mà toàn tâm toàn ý cảm nhận thân thể của đối phương.
Đã rất lâu rồi hai người không ở cùng nhau, cho nên lửa tình của Ôn Phương đã đạt đến cực điểm, sau khi ra vào nhiều lần, Ôn Phương bắt đầu rên rỉ, toàn bộ thân thể đều bao lấy trên người của Diệp Trạch Đào, sau trận tấn công kịch liệt, toàn thân cứng đờ, Ôn Phương không ngờ mình đã đạt đến đỉnh.
Cảm nhận được sự rung động của cơ thể Ôn Phương, Diệp Trạch Đào dồn toàn lực tấn công.
Ôn Phương là người phụ nữ có ngoại hình quyến rũ, nếu không thì không thể có nhiều người đàn ông theo đuổi cô như thế, mỗi lần làm chuyện này với Ôn Phương, Diệp Trạch Đào đều có một cảm giác sung sướng cực độ.
Sau trận phun trào cuối cùng, Diệp Trạch Đào ôm lấy Ôn Phương nằm trên giường.
Hai người đều thở dốc.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Em càng ngày càng mê lòng người!
Ôn Phương dịu dàng nói:
- Người ta phải nhịn bao nhiêu lâu rồi đấy, không biết đâu, lần này anh phải đền bù cho em!
Mặc dù lớn hơn Diệp Trạch Đào vài tuổi, nhưng Ôn Phương lại tỏ ra là con chim nhỏ nép vào lòng người tốt, lại có thêm một trận phong tình nữa.
- Trần tổng bọn họ biết chuyện của chúng ta!
Ôn Phương vừa nép bên ngực của Diệp Trạch Đào vừa nhỏ giọng nói.
- Yên tâm, anh Trần là người đáng để kết giao, em cũng cần thân thiết hơn với vợ của anh Trần.
Ôn Phương khẽ gật đầu nói:
- Em biết rồi.
Nghỉ ngơi một lúc, hai người cùng đi vào phòng tắm để tắm rửa, lại là những động tác gợi tình mãnh liệt.
Hai người đều có cảm giác.
Sau khi nằm xuống giường, nhìn thoáng qua điện thoại di động thấy không có cuộc gọi đến, nhìn thời gian không ngờ đã mười hai giờ.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào nhìn thời gian, Ôn Phương nói:
- Buổi tối anh còn phải đi về à?
Lúc hỏi câu này, tâm trạng của Ôn Phương cũng không được tốt cho lắm, biết Diệp Trạch Đào có gia đình ở trong thành phố, lại nghĩ đến tình cảnh của mình bây giờ, trong lòng có chút mờ mịt.
Phát hiện tình trạng của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng, có phải là bản thân hắn có chút ích kỷ chứ?
Lúc nãy lửa tình còn đang hừng hực bây giờ lại nhạt đi một chút.
Châm một điếu thuốc, Diệp Trạch Đào dựa vào thành giường hút thuốc.
Giơ tay ôm lấy Ôn Phương nói:
- Đêm nay anh không về!
Dán chặt lấy Diệp Trạch Đào, trong sự tiếp xúc da thịt thế này, toàn bộ thân thể của Ôn Phương đều dán lấy Diệp Trạch Đào, phần lớn là cô lấy hai chân kẹp chặt lấy Diệp Trạch Đào.
Cô cảm giác chỉ có làm như thế mới có cảm giác liên hệ chặt chẽ với Diệp Trạch Đào.
- Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, không ngủ được, em đều nhớ đến anh!
Ôn Phương nhẹ nhàng nói.
Hít một hơi, Diệp Trạch Đào nói:
- Chuyện của anh em cũng biết rồi đấy, anh không thể mang đến cho em một gia đình, nếu, nếu có một người nào thích hợp, anh cũng sẽ không phản đối.
Diệp Trạch Đào nói rất rõ ràng, nếu Ôn Phương tìm được người đàn ông phù hợp. Muốn xây dựng gia đình với người đó, thì hắn cũng không phản đối.
Nói thật lòng, lúc nói câu nói này, Diệp Trạch Đào có một loại cảm giác bất đắc dĩ,
Nghe Diệp Trạch Đào nói như thế, Ôn Phương liền ngồi bật dậy, cũng không để ý đến thân thể trần trụi của mình, nói với Diệp Trạch Đào:
- Anh coi em là loại người nào chứ. Ôn Phương em nếu đã theo anh, thì quyết không đi tìm những người đàn ông khác.
Câu nói này làm cho trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy cực kỳ hổn loạn, vừa cảm động, vừa cảm thấy có lỗi.
Nước mắt của Ôn Phương liên chảy xuống, cô nói với Diệp Trạch Đào:
- Em biết tuổi của em lớn hơn anh một chút, cũng không xứng với anh, cũng biết trước anh em cũng đã có những cuộc tình khác, nhưng từ khi theo anh, trời đất chứng giám, em đều toàn tâm toàn ý làm người phụ nữ của anh!
Diệp Trạch Đào nói:
- Anh cảm thấy rất có lỗi với em, anh có gia đình rồi, em lại cô đơn một mình, mối quan hệ giữa chúng ta không thể có bất cứ kết quả gì được, chỉ có điều anh không muốn em buồn.
Nhìn Diệp Trạch Đào một lúc, Ôn Phương ngã lên người Diệp Trạch Đào, rồi ôm chặt lấy eo của Diệp Trạch Đào nói:
- Dù sao em cũng nghĩ thông rồi, cả đời này em cũng sẽ như vậy, bảo em xà vào lòng người đàn ông khác, em không làm được, chỉ cần anh nói anh cần em, thì em sẽ là người phụ nữ của anh!
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Ôn Phương, trong lòng có chút khó hiểu, không hiểu Ôn Phương rốt cuộc là đang suy nghĩ điều gì?
- Như thế này đi, anh nói trước, nếu như em thực sự tìm được hạnh phúc cho riêng mình, anh cũng không phản đối.
Diệp Trạch Đào bày tỏ rõ thái độ.
Nhìn thấy Ôn Phương đang định nói, Diệp Trạch Đào nói thêm:
- Thực ra, những lời em nói làm anh cảm thấy rất vui, anh làm sao lại có thể không cần em chứ?
Nghe được Diệp Trạch Đào cũng không có ý vứt bỏ mình, Ôn Phương thở phào nhẹ nhõm, cô thực sự rất sợ Diệp Trạch Đào không cần cô nữa, nghĩ đến tình hình trong huyện của mình bây giờ, nghĩ đến việc tất cả mọi thứ mình đều làm rất tốt, cũng không làm chuyện gì mất nhân cách. Ôn Phương cũng thầm thở phào một tiếng, sau này cần phải chú ý hơn, nhất định không được thân thiết quá với những người đàn ông khác, Diệp Trạch Đào là người có thế lực rất lớn, khó tránh được những ánh mắt âm thầm theo dõi mình.
Diệp Trạch Đào biết Ôn Phương đang nghĩ đến chuyện gì, đối với thái độ của Ôn Phương, hắn rất hài lòng.
Ngay tại lúc hai người nói chuyện, điện thoại di động của Ôn Phương lại vang lên.
Cứ để thân thể trần trụi, cô đứng dậy đi lấy túi sách của mình, Diệp Trạch Đào nhìn thấy tấm lưng trơn bóng của Ôn Phương.
Vừa đúng lúc có lửa tình, lại nhìn thấy tấm lưng mê hồn của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào ôm lưng cô từ phía sau.
Hai người lại gần gũi nhau lần nữa.
Quay đầu lại cười quyến rũ với Diệp Trạch Đào một chút, Ôn Phương lấy di động từ trong túi sách ra.
Vừa nhìn vào điện thoại di động, không ngờ là Tống Gia Thành gọi điện thoại đến.
Chau mày, Ôn Phương nói:
- Là điện thoại của Tống Gia Thành.
Nào ngờ Diệp Trạch Đào không nghe được câu nói lúc nãy, lửa tình hình như còn tăng lên cao hơn, ôm lấy Ôn Phương rồi các động tác trở nên nhanh hơn.
Cảm nhận được động tác của Diệp Trạch Đào, dục vọng của Ôn Phương cũng bùng nổ, một loại hưng phấn dâng trào.
- Xin chào, Chủ tịch thành phố Tống, tôi là Ôn Phương.
Vừa làm các động tác, Ôn Phương vừa nghe điện thoại.
Tống Gia Thành phát hiện bây giờ là mười hai giờ rồi, Ôn Phương vẫn chưa về, trong lòng có chút tức giận, nói lớn trong điện thoại:
- Ôn Phương, Cô làm gì thế, Cô còn quan niệm gì về tập thể không thế, bọn tôi bao nhiêu người ngồi đây đợi cô, cô thì tốt rồi, đến tận giờ này cũng chưa thấy quay về!
Ôn Phương sửng sốt, lão Tống Gia Thành này cũng lắm chuyện đi quản người khác quá cơ!
- Chủ tịch thành phố Tống, tôi đang đi cùng bạn, như thế nhé, tối nay tôi không về, thế nhé!
Nói xong Ôn Phương liền tắt điện thoại di động, lại tiếp tục cùng với Diệp Trạch Đào, cú điện thoại của Tống Gia Thành càng làm cho lửa tình của hai người dâng lên.
Lúc nãy Tống Gia Thành ghé sát vào điện thoại di động, gã nghe được bên kia hình như có những âm thanh kì quái.
Lúc Ôn Phương đột nhiên tắt điện thoại, sắc mặt của gã trở nên vô cùng khó coi, ông ta đã nghĩ tới, hình như đó là âm thanh phát ra khi đang ân ái.
Chẳng lẽ!
Tống Gia Thành không dám nghĩ.
Ngồi ở chỗ kia, lúc Tống Gia Thành nhìn đồng hồ, đã hơn mươi phút trôi qua, Tống Gia Thành tìm số điện thoại của Hà Lan Huyên rồi nhanh chóng gọi đi.
Lúc này Hà Huyên Lan và Trần Hỉ Toàn vừa mới ân ái xong, hai người đang ngủ.
Nhận được điện thoại của Tống Gia Thành, Hà Lan Huyên nói;
- Chủ tịch thành phố Tống!
- Hà tổng, cấp dưới của tôi hỏi Ôn Phương sao muộn như vậy vẫn chưa thấy về, tôi gọi điện muốn hỏi chuyện này, sao muộn thế này rồi mà Ôn Phương vẫn chưa thấy về, mọi người ở nhà đều rất lo lắng!
Tống Gia Thành cố gắng làm cho ngữ khí của mình bình thản đi một ít.
Hà Huyên Lan nói;
- Là như thế này, thư ký Ôn đi dạo cùng tôi, thấy trời tối rồi, tôi đã mướn một phòng trọ để cô ấy ở lại đây ngủ.
Ồ!
Tống Gia Thành nói thêm:
- Tôi còn tưởng rằng cô ấy nhìn thấy vị lãnh đạo cũ, nên đi cùng rồi!
Hà Huyên Lan nói:
- Ừ, anh nói Bí thư Diệp đấy à, nói chuyện với ông xã nhà tôi rất vui vẻ, tôi cũng mướn một phòng cho anh ấy ngủ lại, anh ấy ở phòng bên cạnh phòng của Ôn Phương, anh yên tâm, hai người họ đều được sắp xếp ổn thỏa cả, bây giờ chắc buồn ngủ quá nên ngủ rồi, không có chuyện gì đâu!
Gọi xong điện thoại, Hà Lan Huyên cười nói với Trần Hỉ Toàn:
- Đêm nay chắc Tống Gia Thành không ngủ được rồi!
Trần Hỉ Toàn vỗ vào mông Hà Huyên Lan một cái nói:
- Em thật là nhiều chuyện!
- Hừ, Tống Gia Thành cũng được coi là khá xão nguyệt, lần này anh đến tỉnh của họ, em nghĩ là vẫn nên xử lí đi thì tốt hơn, giữ lại người này chính là tai họa, em nhận ra, ông em Diệp của anh đối với ông ta vô cùng không hài lòng đó!
Trần Hỉ Toàn khẽ gật đầu nói:
- Có chuyện của Ôn Phương, tên Tống Gia Thành này cũng không nên lưu lại, nếu như làm ra chuyện này, thì anh cũng rất khó nói chuyện với Diệp Trạch Đào, như thế này đi, anh nói chuyện với Bí thư tỉnh ủy của bọn họ một chút, việc này chắc không phải là vấn đề lớn.
Lúc này cơn ghen tuông của Tống Gia Thành tăng lên mãnh liệt, nghe được câu nói của Hà Lan Huyên lúc nãy Ôn Phương và Diệp Trạch Đào ngủ sát vách, làm cho gã nghĩ đến tình huống hai người ân ái.
Hiện tại rốt cuộc là tình trạng của hai người bây giờ là thế nào?
Không nhịn được, Tống Gia Thành lại bấm số điện thoại của Ôn Phương.
Nghe tiếng điện thoại di động vang lên, Ôn Phương nói với Diệp Trạch Đào:
- Con người này đúng là đáng ghét!
Diệp Trạch Đào nói:
- Đừng quan tâm đến ông ta!
Ôn Phương cũng không nghe điện thoại, mà lại vùi đầu vào nơi nhạy cảm của Diệp Trạch Đào.
Điện thoại cứ thế vang lên, trong phòng lửa tình cũng đã bốc lên như lửa.