Sau khi Diệp Trạch Đào gọi xong điện thoại, ngồi ở đó trầm tư một hồi, đối với sự sắp xếp của Triệu Hương Lăng, Diệp Trạch Đào đã không còn suy nghĩ nhiều nữa rồi, có thể xem ra, vợ chồng gia đình Hồ Diên có lẽ sớm đã sắp xếp xong xuôi chuyện này rồi!
Từ trước tới giờ Diệp Trạch Đào vẫn không hiểu rõ lý do vì sao Triệu Hương Lăng lại nhận Tố Thiến Ảnh làm con nuôi, lần này xem như đã hiểu được ngọn nguồn của chuyện này rồi, người ta sớm là đã có sẳn chủ ý rồi!
Vừa nghĩ đến các hành vi của vợ chồng Hô Diên Ngạo Bác đối với chuyện này, Diệp Trạch Đào vô cùng hiểu rõ, việc này căn bản mình không thể phản đối. Nếu phản dối, mối quan hệ thân mật với gia đình Hô Diên Ngạo Bác chắc chắn sẽ âm thầm thay đổi, điều này là việc mà Diệp Trạch Đào không muốn nó xảy ra.
Hơn nữa, Diệp Trạch Đào cũng biết tật xấu của bản thân mình, ở nhân vật nữ này còn có chút vấn đề, vừa mới nghĩ đến việc Tô Thiến Ảnh là người trong mộng của rất nhiều người trong toàn nước này, chính mình có được người phụ nữ này cũng không phải một chuyện thiệt thòi gì.
Chỉ có chút khó khăn để giải thích với Lưu Mộng Y bọn họ.
Nghĩ đến việc này, Diệp Trạch Đào có chút đau đầu.
Diệp Trạch Đào phát hiện chính mình dạo này càng ngày càng trở nên thực tế, loại tư tương hồn nhiên lúc mới ra khỏi cửa trường bây giờ đã rời xa mình, bất luận làm việc gì trước tiên cũng đều ưu tiên nghĩ đến mặt lợi và mặt hại của sự việc. Dù sao người phụ nữ Tô Thiến Ảnh này cũng khó có được, công thêm vấn đề quan hệ với gia đình Hô Diên, Diệp Trạch Đào biết rằng, việc này cũng chỉ có thể có một kết quả như thế này thôi!
Về phía Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào vẫn lựa chọn giao cho Hô Diên Ngạo Bác, chuyện này để cho bọn họ đi làm thì tốt hơn.
Thôi đi, trước tiên cứ như vậy, sau này hãy tính tiếp!
Diệp Trạch Đào tin tưởng rằng nếu Hô Diên Ngạo Bác có thể làm ra những chuyện như thế này, tất nhiên sẽ có biện pháp giải quyết, nhiều lắm đến lúc đó đổ hết cả lên người của Hô Diên Ngạo Bác.
Việc này thành ra thế này!
Diệp Trạch Đào cũng không biết nói như thế nào.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại vang lên, Diệp Trạch Đào lấy ra vừa nhìn, thật sự không ngờ là điện thoại của Ôn Phương gọi đến.
Ôn Phương có chút kích động nói:
- Trạch Đào, bọn em đến thành phố làm việc, vừa mới đến, anh đang ở đâu?
Lúc Diệp Trạch Đào đến thành phố có điện thoại cho Ôn Phương, nói mình ở thành phố vài ngày, không ngờ rằng Ôn Phương lại chạy đến thành phố.
Vừa mới bị hình ảnh của Tô Thiến Ảnh khơi gợi sự ham muốn trong người, lại đúng lúc này nhận được điện thoại của Ôn Phương, sự ham muốn có xu thế tăng cao, Diệp Trạch Đào lập tức nghĩ đến việc qua đó gặp gỡ.
- Bọn em hôm nay không có việc gì sao?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Là cùng với Phó chủ tịch thành phố đến đây, Phó chủ tịch thành phố muốn em phải đi cùng, Trạch Đào, Phó chủ tịch thành phố đó rất đáng ghét!
Diệp Trạch Đào vừa nghe đã hiểu rõ, sắc mặt liền trầm xuống nói:
- Em không sao chứ?
- Bây giờ thì không sao cả!
Diệp Trạch Đào thở phào nhẹ nhõm một hơi, bây giờ Ôn Phương là Phó bí thư huyện ủy huyện Phú Vĩnh. Đoán chừng Phó chủ tịch thành phố muốn gây sự chú ý cho cô ta, âm thầm mắng một tiếng nói:
- Em yên tâm, việc này anh sẽ giải quyết!
- Trạch Đào, em nhớ anh!
Ôn Phương nhỏ tiếng nói.
Trong lúc nói chuyện, nghe thấy truyền đến âm thanh của vài người khác.
Ôn Phương nhỏ tiếng nói:
- Bảo là muốn đi đàm phán dự án với các thương gia, em quay về sẽ liên lạc với anh.
Cúp điện thoại, Diệp Trạch Đào nhíu mày, Ôn Phương tuy rằng lớn hơn mình vài tuổi, bộ dạng thước tha thành thục của cô thật sự rất dễ dàng hấp dẫn, xem ra còn có không ít người có ý đồ với cô ta!
Việc này làm cho tâm trạng của Diệp Trạch Đào có chút không được vui, đối với Ôn Phương, thật ra Diệp Trạch Đào rất mâu thuẫn. Diệp Trạch Đào cũng không hoàn toàn có ý định sẽ giữ Ôn Phương là của riêng mình, ví dụ trong lòng Ôn Phương yêu một người đàn ông khác, Diệp Trạch Đào cũng không cản trở để cho cô ta đi tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng, việc Ôn Phương vừa nói không phải là cô muốn đi tìm hạnh phúc, mà là có người muốn dùng quyền thế để đe dọa cô ta, Diệp Trạch Đào không muốn nhìn thấy việc đó.
Quan trường thật đúng là một cái bẫy! Diệp Trạch Đào vừa mới nghĩ đến chuyện này, tâm trạng liền cảm thấy có chút không tốt lắm.
- Trạch Đào, làm sao vậy?
Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Trạch Đào rất khó coi, Triệu Hương Lăng quan tâm hỏi han.
Lúc Diệp Trạch Đào ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt Tô Thiến Ảnh đỏ bừng lên.
Lúc này Tô Thiến Ảnh càng thêm xinh đẹp, hai bên tai dường như cũng đỏ lên.
Khuôn mặt hồng hồng, dường như hai lỗ tai trong suốt, có chút ít không dám nhìn bộ dạng của Diệp Trạch Đào.
Tất cả những điều đó đều làm cho người ta tràn ngập tình cảm yêu thương trìu mến.
Lúc này Triệu Hương Lăng ít nhiều gì cũng có chút ít lo lắng, chẳng lẽ sắp xếp của mình làm cho Diệp Trạch Đào không vừa ý!
Lúc Diệp Trạch Đào nghĩ đến việc này cũng không có gì quá nghiêm trọng, cũng thu hồi tâm trạng, miễn cưỡng cười nói:
- Dạo gần đây có chút bận rộn, có thể là không có nghỉ ngơi tốt đấy thôi!
Lúc này Triệu Hương Lăng mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Trạch Đào, sức khỏe là quan trọng, các con vẫn còn trẻ, bây giờ vẫn còn chưa thấy rõ tình hình. Đến lúc già rồi, nếu không chú ý thì không được đâu, có muốn đi ngủ một chút không?
Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:
- Không có sao đâu.
- Anh Diệp, hay là đi nghỉ ngơi một chút đi?
Tô Thiến Ảnh sau khi đạt được chỉ thị của Triệu Hương Lăng, trong lòng cũng tràn ngập hứng thú.
Nói thật, trước khi Tô Thiến Ảnh nhận được ám chỉ của Triệu Hương Lăng, cũng đã từng suy nghĩ trong một thời gian dài, sớm đã suy nghĩ rất kỉ sự việc này. Ví dụ nếu thật sự có thể trở thành người phụ nữ của một người hùng mạnh như Diệp Trạch Đào đây, so với việc bị một lão gia ôm trong lòng có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.
Từ cái ngày bắt đầu bước chân vào làng giải trí, Tô Thiến Ảnh đã nhận thức rất rõ về tiền đồ của chính bản thân mình, không nhìn không biết. Vừa mới bước chân vào làn giải trí, xem như cô có thể thấy được quá nhiều thứ. Lúc trước có sự bảo vệ của Lôi Vũ Giang, sau đó lại có sự bảo vệ của Triệu Hương Lăng, cứ dưới sự bảo vệ như vậy, cô mới có thể an toàn. Tuy nhiên, sự bảo vệ của Triệu Hương Lăng cũng không thể nào có sự vĩnh cửu.
Sau khi có ám chỉ của Triệu Hương Lăng, Tố Thiến Ảnh cũng đã hiểu được, sở dĩ Triệu Hương Lăng nhận mình làm con gái nuôi. Cũng qua chỉ là muốn mình theo Diệp Trạch Đào mà thôi, nếu Diệp Trạch Đào không cần mình, Triệu Hương Lăng vẫn sẽ tiếp tục để ý đến mình không? Tô Thiến Ảnh căn bản là không có lòng tin vào chuyện này.
Mất đi sự bảo vệ của Triệu Hương Lăng, lúc đó mình phải đối mặt với một kết cục như thế nào, vừa mới nghĩ đến chuyện đó, Tô Thiến Ảnh không có cách nào có thể ngủ yên được.
Trong thời gian gần đây Tô Thiến Ảnh tiến hành kế hoạch nghe ngóng, tìm hiểu những sự việc có liên quan đến Diệp Trạch Đào, càng tìm hiểu càng hiểu rõ Diệp Trạch Đào lợi hại như thế nào.
Lúc vẻ mặt xấu hổ đỏ cả mặt nhìn Diệp Trạch Đào, nhìn thấy hình tượng đẹp trai và phong độ của Diệp Trạch Đào.
Thật ra, tướng mạo của Diệp Trạch Đào, Tô Thiến Ảnh sớm đã ghi nhớ trong lòng, một gã bảnh trai, phong độ như vậy có thể trở thành người đàn ông của chính mình, lại là một Bí thư huyện ủy trẻ tuổi như vậy, đốt cả đèn lồng cũng khó mà tìm được một việc tốt như vậy. Căn bản việc này không phải một việc xấu, trong lòng Tô Thiến Ảnh căn bản không có bất kì cảm nghĩ nào sẽ gạt bỏ việc này.
Lúc này Tô Thiến Ảnh có chút ý xấu hổ, còn có một điều cần lo lắng đó chính là Diệp Trạch Đào sẽ không xem trọng mình, trong lòng vô cùng buồn bực.
- Thiến Ảnh, không phải con từng học qua mát xa sao? Giúp anh con mát xa một chút đi, mẹ xem anh con cũng đã mệt rồi!
Triệu Hương Lăng nói.
Nhìn thấy ánh mặt của Diệp Trạch Đào nhìn mình, Triệu Hương Lăng mỉm cười nói:
- Ở đây cũng không có người con ngoài, Trạch Đào, vừa rồi mẹ cũng vừa nói với Thiến Ảnh một số chuyện!
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Thiến Ảnh.
Nhìn thấy ánh mắt nhìn qua của Diệp Trạch Đào, khuôn mặt của Tô Thiến Ảnh càng thêm đỏ lên, gục đầu xuống thấp hơn, bộ dạng rất ngượng ngừng. Tuy nhiên, cũng biết là không có cách nào, cô ngẩng đầu lên, cứ như vậy lặng lẳng nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Triệu Hương Lăng vẫn luôn quan sát bộ dạng của hai người, lúc này mỉm cười nói:
- Thiến Ảnh, về phía Trạch Đào mẹ cũng đã nói qua rồi, Trạch Đào không có ý kiến gì, con cũng không có ý kiến gì, nếu đã là như vậy, việc này cứ quyết định như vậy đi!
Lúc này nét mặt già nua của Diệp Trạch Đào cũng nóng lên, mẹ nuôi này của mình cũng thật là ngay thẳng đấy!
- Trạch Đào, con là đàn ông, con nói một câu gì đó đi!
Đây chính là buộc Diệp Trạch Đào phải bày tỏ thái độ rồi.
Diệp Trạch Đào biết chuyện này Triệu Hương Lăng đã sắp xếp trước rồi, không thể từ chối, chỉ đành nói với Tô Thiến Ảnh:
- Thiến Ảnh, em biết hoàn cảnh của anh rồi đó, anh không thể nào cho em bất cứ cái gì!
Triệu Hương Lăng khoát tay nói:
- Trạch Đào, việc này thì không cần phải nói đâu, mẹ đã nói rõ ràng với Thiến Ảnh rồi, con chỉ cần nói thái độ của con là được rồi, Thiến Ảnh không ngại đâu!
Diệp Trạch Đào đành phải nói:
- Con nghe theo mẹ nuôi!
Lúc này Triệu Hương Lăng nhìn về phía Tô Thiến Ảnh nói:
- Thiến Ảnh, con xem xem, anh Diệp của con cũng đã biểu lộ thái độ rồi, một căn công ty lớn như vậy coi như là của hồi môn mà nó cho con vậy, tin tưởng vào sự giúp đỡ của anh Diệp con, sự nghiệp của con sẽ có những bước tiến nhảy vọt, giao con cho Trạch Đào thì mẹ yên tâm rồi!
Thật ra Tô Thiến Ảnh sớm đã vạn lần, ngàn lần đồng ý rồi, bây giờ nghe thấy sự đồng ý của Diệp Trạch Đào, một loại cảm giác an toàn tỏ ra khắp người. từ trước đến giờ vẫn chưa bao giờ có loại cảm giác an toàn như thế này, Tô Thiến Ảnh phát hiện chính mình không ngờ lại rất thích loại cảm giác này, Diệp Trạch Đào đã thành một cây đại thụ che gió che mưa cho mình.
Nhìn thấy ánh mắt của Triệu Hương Lăng nhìn qua, Tô Thiến Ảnh nhỏ giọng nói:
- Mẹ nuôi, con nghe theo mẹ.
- Nói cái gì vậy, cái gì mà nghe theo lời mẹ, nếu như con không đồng ý, mẹ cũng sẽ không gò ép, con hãy nói một câu nói thật lòng đi!
Triệu Hương Lăng nghiêm túc nói.
Tô Thiến Ảnh biết đây là một cơ hội lớn của mình, cũng không muốn do dự nữa, ngẫn đầu lên nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Anh Diệp, em vĩnh viễn sẽ đi theo anh!
Nói xong câu đó, nhịp tim của Tô Thiến Ảnh đập rất nhanh.
Diệp Trạch Đào âm thầm cảm thán, việc này xem ra cũng chỉ có thể như vậy thôi!
Lúc này Triệu Hương Lăng mới mỉm cười nói:
- Vậy là không đúng rồi, sau này đều là người một nhà rồi, hai con cũng đừng gò bó như vậy nữa!
Lúc này Diệp Trạch Đào đang nghĩ đến việc Ôn Phương, trong lòng có chút ít không yên tâm, liền nói:
- Mẹ nuôi, Thiến Ảnh, con phải đi tìm Trương Phong chứng thực một chút ít việc của công ty, vừa rồi Trương Phong điện thoại lại nói là anh ta đã triệu tập được một số người đến để làm việc, con đi qua đó xem xem.
Triệu Hương Lăng mỉm cười nói:
- Đó là một chuyện lớn, có cần Thiến Ảnh cùng con qua đó xem sao không?
Diệp Trạch Đào đổ mồ hôi, nói liền:
- Bây giờ thì không cần đâu, ngày mai Thiến Ảnh hãy đi qua đó bàn giao công việc!
Lúc này Triệu Hương Lăng mới gật đầu nói:
- Việc này giao cho con vậy, dù sao cũng là việc của gia đình con, để tâm một chút, có được một công ty như vậy, Thiến Ảnh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một chút rồi!
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đứng dậy, Triệu Hương Lăng nói với Tô Thiến Ảnh:
- Thiến Ảnh, con tiễn Trạch Đào ra ngoài một chút đi, ôi, Trạch Đào cũng không dễ thở bao nhiêu đâu, cả ngày đều bận rộn!
Tô Thiến Ảnh rất dịu dàng đúng lên, thuận tay cầm lấy cái túi xách của Diệp Trạch Đào:
- Anh Diệp, em tiễn anh.