- Anh chính là đồng chí Diệp Trạch Đào Bí thư huyện ủy huyện Lục Thương?
Phó cục trưởng Cục công an thành phố Phương Đại Hùng bắt tay Diệp Trạch Đào.
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Diệp trạch Đào, Phương Đại Hùng vội tự giới thiệu mình:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, tôi là Phó cục trưởng Cục công an thành phố Phương Đại Hùng, biết chuyện tôi liền đến đây.
Phương Đại Hùng?
Diệp Trạch Đào thầm nghĩ rằng trong thành phố có không ít cục trưởng họ Phương, Phương Khởi Hùng, ở đây lại có một người tên Phương Đại Hùng xuất hiện, hai người bọn họ có lẽ không phải là người một nhà chứ, Diệp Trạch Đào liền hỏi:
- Tôi có quen một người tên là Phương Khởi Hùng, các anh có phải là người nhà không?
Phương Đại Hùng cười ha ha nói:
- Rất nhiều người đều nói chúng tôi là người một nhà, nhưng kỳ thực chúng tôi không có bất kỳ mối liên quan nào hết.
Có cuộc đối thoại như vậy, bầu không khí trở nên tốt hơn nhiều.
Phương Đại Hùng nghiêm túc nói:
- Bí thư Diệp, chuyện này ảnh hưởng xấu đến công tác của chúng tôi, việc này đều là do chúng tôi làm không tốt công tác, xin anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giải thích rõ ràng cho anh!
Nếu đối phương đã nói như vậy, Diệp Trạch Đào nghĩ đến thành phố là địa bàn của Trịnh Thành Trung, nhiều lời quá cũng không tốt, liền nói:
- Được, tôi tin tưởng việc này Cục công an thành phố sẽ được xử lý ổn thỏa, đồng nghiệp của chúng tôi đang chạy xe bình thường, không ngờ kết quả lại xảy ra như vậy, khoan hãy nói đến nỗi oan ức của các bạn đồng nghiệp của chúng tôi, nếu hành vi đua xe như vậy không được ngăn chặn, cứ mặc kệ bọn họ như vậy, thì không biết còn có bao nhiêu người bị đe dọa đến an toàn tính mạng nữa!
Phương Đại Hùng gật đầu nói:
- Bí Thư Diệp nói đúng, toàn bộ sự việc xảy ra thế nào đã có camera ghi hình lại, lỗi không phải ở các đồng chí bên tỉnh Tây Giang, việc này chúng tôi nhất định sẽ xem trọng.
Phương Đại Hùng cũng là một người có uy, từ cuộc điện thoại khi nãy có thể nhận thấy, cục trưởng vô cùng tức giận.
Cục trưởng là người cùng một hệ của Trịnh Thành Trung, thái độ của anh ta đã như vậy, chứng tỏ Diệp Trạch Đào này có xuất thân không hề tầm thường.
Hơn nữa, trên đường qua đây cũng đã hỏi qua tình hình. Trách nhiệm thực sự là không ở phía mấy người bạn của Diệp Trạch Đào.
Khi nhìn một lượt Diệp Trạch Đào, Phương Đại Hùng nhìn thấy Lưu Mộng Y đứng cạnh bên Diệp Trạch Đào.
Làm Phó Cục trưởng thường trực thành phố Cục công an, y cũng có biết một số nhân viên của các gia tộc lớn, trong lòng y sửng sốt, đây không phải là Lưu Mộng Y sao?
Khi nhìn thấy Lưu Mộng Y, trong lòng Phương Đại Hùng thầm nghĩ, lẽ nào là thông qua quan hệ với Lưu gia?
Còn không đợi y hiểu rõ chuyện này, thư ký Lý Minh Thủy của Trịnh Thành Trung lại gọi điện thoại đến.
Lý Minh Thủy vừa mở miệng đã nói:
- Chuyện đó xử lý thế nào rồi, Bí Thư Trịnh rất quan tâm chuyện này.
Vẻn vẹn một câu. Phương Đại Hùng có chút lo lắng, Trịnh Thành Trung tại sao lại coi trọng chuyện này đến vậy? Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Phương Đại Hùng nói:
- Hay là trước tiên tôi sẽ sắp xếp cho các đồng chí đi điều trị vết thương trước đã rồi tính sau. Sự việc ở đây giao cho chúng tôi xử lý, anh thấy thế nào?
Diệp Trạch Đào nhìn tình hình của đám người Lý Tiến Lâm khẽ gật đầu nói:
- Trước tiên như vậy đi.
Đám người Lý Tiến Lâm vẫn luôn đang quan sát, lúc đầu nghĩ là bị hãm hại, đang sốt ruột, không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy, sau khi Diệp Trạch Đào gọi một cuộc điện thoại Phó cục trưởng thường trực thành phố Cục công an lại vội vàng chạy đến đây nhanh như vậy. Lại nhìn thấy Phương Đại Hùng tỏ thái độ thành kính trước mặt Diệp Trạch Đào, việc này khiến cho bọn họ có cái nhìn khác về năng lực của Diệp Trạch Đào.
Lúc đang nói chuyện, có một thanh niên cười nói đi đến, vừa đến cửa thì nghe thấy tiếng người thanh niên đó nói:
- Trương Thừa Cao, anh trai cậu đến rồi đây, làm đến đâu rồi, chạy đi đâu rồi?
Một người thanh niên khác cười nói:
- Chán chết đi được, ngày hôm nay cuối cùng cũng có chút ít nghĩa rồi, Trương Thừa Cao, mấy tên kia đang nhốt ở đâu rồi? Hôm nay bọn này phải đến chơi thoải mái mới được!
- Ấy, cô bé dáng người thật không tồi, buổi tối tôi mời cô ăn cơm được chứ?
Mấy tên này hoàn toàn vốn không xem đây là Cục cảnh sát thành phố bình thường, vừa cười nói vừa tìm Trương Thừa Cao.
Mọi người nghe thấy những âm thanh bên ngoài, mỗi người trên mặt đều biểu hiện một vẻ mặt khác lạ.
- Bí thư Diệp, chính là mấy tên này đánh người.
Cố Lôi Minh nhỏ giọng nói với Diệp Trạch Đào.
Trương Thừa Cao lúc này không ngừng toát mồ hôi, bình thường y với đám công tử đó cũng có chút qua lại, biết bọn họ đều có thế lực rất lớn nên không dám đắc tội, nhưng thật không ngờ hôm nay mấy tên này sau khi xảy ra chuyện, còn vì thấy nhàm chán mà chạy đến cục cảnh sát tìm trò vui.
Phương Đại Hùng cũng thật không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, khi nhìn thấy Diệp Trạch Đào đứng đó, trên mặt có chút nóng lên, tuy rằng tạm thời không biết được tình hình của Diệp Trạch Đào, nhưng y cũng hiểu được sau khi bị Diệp Trạch Đào nhìn thấy tình huống ngày hôm nay, thật sự không biết sau này sẽ có sự ảnh hưởng như thế nào.
Điều khiến Phương Đại Hùng tức giận nhất vẫn là mấy tên kia khi vào không có ai ngăn cản, mấy tên đó cứ thế ngang nhiên bước vào, đây vẫn còn là cục cảnh sát sao?
- Ha ha, hóa ra là ở trong này!
Mấy tên thanh niên đó đã từng đến đây. Phương Đại Hùng dáng người không cao, còn có một đám cảnh sát đứng chắn phía trước và đằng sau, mấy tên đó không nhìn thấy Phương Đại Hùng, chỉ thấy những viên cảnh sát đứng ở đó, một tên trong số đó lớn tiếng nói:
- Thật là đông vui, Trương Thừa Cao, chuyện làm đến đâu rồi?
Trương Thừa Cao lúc này thiếu chút nữa ngã xuống, hai chân run rẩy, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay y thực sự là tiêu đời rồi.
Diệp Trạch Đào lúc này nhìn về phía mấy kẻ ngông cuồng đó nói:
- Chính là các cậu đánh người?
- Ha ha, câu này nói sai rồi, là bọn họ đánh chúng tôi, nhưng chúng tôi không hề động thủ nha!
Một tên thanh niên cười ha ha nói.
Nói tới đây vừa cười vừa nói:
- Mấy anh cảnh sát có thể làm chứng cho chúng tôi.
Phương Đại Hùng nghe không nổi mấy tên đó nói nữa, trầm giọng nói:
- Bắt chúng lại!
Y ra lệnh cho nhóm cảnh sát.
Nhóm cảnh sát đi theo Phương Đại Hùng liền xông lên phía trước, ấn ngã mấy tên thanh niên đó xuống đất.
- Trương Thừa Cao!
- Trương Thừa Cao!
- Ông làm cái trò gì vậy?
Mấy tên thanh niên đó còn chưa rõ sự tình, tưởng Trương Thừa Cao muốn bắt bọn chúng, gấp đến độ mắng chửi ầm ĩ.
Phương Đại Hùng nhìn thấy đã khống chế được mấy tên này, lúc này mới đi ra ngoài.
- Hóa ra là Phương Đại Hùng, mày dám bắt bọn tôi, bọn tôi không hề phạm pháp, ông sẽ phải chịu trách nhiệm cho những gì ông làm!
Trong đó có một tên thanh niên nhận ra Phương Đại Hùng.
Chỉ nhìn thấy vẻn vẹn một Phó cục trưởng Cục cảnh sát, một tên hừ một tiếng nói:
- Phương Đại Hùng, ông dám bắt bọn tôi, có phải là không muốn sống nữa phải không?
Phương Đại Hùng lúc đầu không nhận ra mấy người này, khi nghe được mấy câu đó mới hướng về mấy tên đó, vừa nhìn thấy y đã hoảng sợ, bắt đầu đổ mồ hôi và cảm thấy sự việc này có chút khó xử lý.
Diệp Trạch Đào ở một bên hiểu được tình hình, mấy tên này quả thực có thân phận không hề tầm thường, bằng không cũng không thể dám ở cục cảnh sát ngông cuồng như vậy.
Phương Đại Hùng nhíu mày, y nhận điện thoại liền đến đây, thật đúng là không có hỏi thăm là những người nào gây rối, kết quả là đến khi đến đây mới biết chuyện xảy ra không hề nhỏ, một bên là thư ký củaTrịnh Thành Trung gọi điện thoại đến, một bên kia lại là con trai của Bí thư Vi Hoành Thạch, lại nhìn thấy trong mấy tên đó còn có hai đứa con của Thứ trưởng, không ngờ còn có cả con của Phó chủ tịch thành phố, việc này quả thực rất khó xử lý!
Mấy tên đó đã bị khống chế rồi, hiện giờ nếu thả ra cũng không được, bắt lại cũng khó xử lý, phải làm sao bây giờ?
Ánh mắt Phương Đại Hùng liền chuyển hướng về phía Diệp Trạch Đào, việc này là do bọn người của Diệp Trạch Đào làm ra, y muốn nhìn biểu hiện của Diệp Trạch Đào. Nhìn thấy Phương Đại Hùng bỗng chốc nhụt chí, con trai Phó chủ tịch thành phố tên Triệu Mẫn Giang hừ một tiếng nói:
- Phương Đại Hùng, hôm nay nếu ông không giải thích rõ ràng tôi nhất định sẽ xử đẹp ông!
- Bí thư Diệp, anh xem việc này?
Phương Đại Hùng nhỏ giọng nói với Diệp Trạch Đào.
Biết Phương Đại Hùng có chút chùn bước, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Bất kể là ai đều phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình!
Nhìn về phía Triệu Mẫn Giang, Diệp Trạch Đào trầm giọng nói:
- Đua xe, còn đánh người, suýt nữa gây tai nạn giao thông, các cậu còn có lý sao?
- Ngươi là cái thá gì! Cút sang một bên đi!
Mạc Vũ Thanh ỷ vào cha mình là thư ký của Bí thư Vi Hoành Thạch, không sợ trời không sợ đất.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc các cậu là cái thá gì?
Một tên trẻ tuổi nhưng dáng vẻ bệ vệ lớn tiếng nói:
- Có lẽ các ngươi không biết xuất thân của bọn ta, để ta giới thiệu một chút vậy, vị này chính là Mạc thiếu gia, cha của anh ta là thư ký của Bí thư Vi, vị này là Triệu thiếu gia, cha anh ta là Phó chủ tịch thành phố, haha, là cấp trên của Phương Đại Hùng, vị này chính là …
Y liền giới thiệu từng người từng người một.
Diệp Trạch Đào nghe y giới thiệu, trong lòng cũng sửng sốt, thật không ngờ sự việc lại như vậy, xử lý một hồi hóa ra là lũ con ông cháu cha này.
Giới thiệu xong, nhìn thấy bộ dạng của đám cảnh sát, mấy tên đó cười ha hả nói:
- Nực cười! Không rõ sự tình lại dám bắt người, các người quả là to gan, còn muốn vuốt râu hùm nữa không đây?
Cái này không cần nói Phương Đại Hùng cũng đang rất băn khoăn, đám người Lý Tiến Lâm cũng có chút hoảng sợ, hoàn toàn không ngờ được tình hình lại như vậy, nếu thật sự là như thế này, thế lực đứng sau lưng của mấy tên này quả thực quá lớn!
Lý Tiến Lâm nhỏ giọng nói với Diệp Trạch Đào:
- Bí thư Diệp, coi như là chúng ta chịu thiệt thòi, thôi bỏ đi!
Lý Tiến Lâm là muốn đánh trống thu quân, y thật đúng là không dám đối nghịch với mấy tên đó.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Anh yên tâm, việc này bất kể như thế nào tôi cũng phải trả lại công đạo cho các anh.
Diệp Trạch Đào đang muốn tìm hiểu một chút tình hình của Vi Hoành Thạch, gặp phải việc này, hắn tất nhiên không thể bỏ qua.
Nhìn về phía Phương Đại Hùng, Diệp Trạch Đào nói:
- Cục trưởng Phương, việc này anh có thể xin chỉ thị cấp trên trước đã.
Phương Đại Hùng đang chờ những lời này, khẽ gật đầu nói:
- Liên quan đến mấy vị lãnh đạo, tôi gọi điện thoại hỏi.
Nói xong, Phương Đại Hùng đã đi gọi điện thoại.
Nhìn thấy Phương Đại Hùng di gọi điện thoại, Mạc Vũ Thanh nói:
- Bây giờ mới gọi điện thoại, muộn rồi, hôm nay mấy anh em chúng ta sẽ không ra khỏi cục cảnh sát này dễ dàng đâu, không có cách nào đâu, bố nhất định không đi!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Nếu cậu đã không muốn đi ra ngoài thì cả đời không đi được đâu!
Diệp Trạch Đào đến bây giờ vẫn còn dám đối đầu với mấy tên này!
Lý Tiến Lâm biết đây là Bí thư Diệp muốn đòi lại công đạo cho bọn họ, đồng thời lại có thêm một cái nhìn mới mẻ hơn về năng lực của Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào này xem ra xuất thân cũng không hề đơn giản!
Lúc Phương Đại Hùng quay lại sau khi gọi điện thoại, Diệp Trạch Đào thấy sắc mặt Phương Đại Hùng đã bình thường.
- Hành vi của các cậu đã có camera ghi lại, đó là hành vi vi phạm pháp luật!
Nói tới đây, Phương Đại Hùng nói với đám cảnh sát:
- Tạm giam mấy người này lại!
A!