- Bí thư Diệp, sự việc bên phía Chủ tịch huyện Lôi đã xử lý xong, khối công tác của Uỷ ban nhân dân huyện cũng phải nhanh chóng theo kịp tiến độ! Cũng không biết Thành phố tính toán như thế nào!
Niếp Tiểu Vĩ khó khăn lắm mới vào phòng làm việc của Diệp Trạch Đào, liền hỏi.
Mới vừa nối máy điện thoại ở khắp nơi, Diệp Trạch Đào thấy Niếp Tiểu Vĩ bước tới, nhưng không biết ý đồ gã đến, muốn nghe ngóng một chút tình hình từ mình.
Nhìn nhìn Niếp Tiểu Vĩ, Diệp Trạch Đào cười thầm một tiếng, gần đây thằng nhóc này đến Thành phố càng ngày càng nhiều, chắc hôm nay không được tin tức nào rồi!
Nghĩ đến chuyện này, Diệp Trạch Đào biết, quyết định của cấp trên chắc trong Thành phố cũng chỉ có mình Thi Minh Cương biết một chút, người khác cũng không biết tình hình.
Nếu buộc mình lựa chọn, Diệp Trạch Đào vẫn hi vọng Niếp Tiểu Vĩ đến đảm nhận chức Chủ tịch huyện, dù sao bối cảnh của Niếp Tiểu Vĩ không quá lớn, đó cũng là điều Diệp Trạch Đào đoán cấp trên rất có khả năng sẽ nhúng tay vào huyện Lục Thương, liền đích thân mở cuộc họp thảo luận đề cử ra người đảm nhận chức Chủ tịch huyện.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ kĩ, khả năng Niếp Tiểu Vĩ giữ chức Chủ tịch huyện là rất thấp, dưới tình hình này, đặc biệt do đích thân Huyện uỷ mở cuộc họp nghiên cứu, rồi làm thành văn bản đưa xuống cho Thành phố đề cử Niếp Tiểu Vĩ làm Chủ tịch huyện, trong đó bao gồm tất cả các âm mưu quyền lực.
Quả nhiên, từ lúc mở cuộc họp, sau khi Diệp Trạch Đào trong cuộc họp quyết định đề cử Niếp Tiểu Vĩ đảm nhận chức Chủ tịch huyện, quan hệ giữa Niếp Tiểu Vĩ và Diệp Trạch Đào có vẻ thân mật hơn nhiều.
Lên phía trước ngồi xuống, Diệp Trạch Đào đưa điếu thuốc cho Niếp Tiểu Vĩ nói:
- Chắc cấp trên có tính toán của họ, nói thật, tôi cho rằng bố cục ở huyện tốt nhất là đừng làm rối loạn, Chủ tịch huyện Lôi đi rồi, chúng tôi đề bạt lên cấp trên ứng cử viên là anh, tôi cũng hi vọng hai người chúng ta có cơ hội hợp tác, đều là đồng chí quen thuộc, làm công tác chắc sẽ giảm bớt đi việc không hợp nhau, càng có thể làm tốt công tác.
Nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy. Ánh mắt Niếp Tiểu Vĩ sáng lên:
- Cám ơn sự giúp đỡ của Bí thư Diệp.
Với chuyện này Niếp Tiểu Vĩ cũng rất cảm kích, lúc quan trọng Diệp Trạch Đào cũng không có làm khó dễ. Mà còn đề cử mình, đối với Niếp Tiểu Vĩ mà nói đó chính là một ân tình rất lớn.
Đối với chuyện quan trọng như vậy, tuy rằng bình thường Niếp Tiểu Vĩ rất bình tỉnh, bây giờ cũng có chút đứng ngồi không yên, Thành uỷ trì trệ chưa có đưa ra quyết định chọn ra người đảm nhận chức Chủ tịch huyện Lục Thương, sẽ có sự thay đổi lớn đây.
Lấy điếu thuốc ra châm, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh Niếp, cái gì nên làm thì phải làm một chút mới được, tôi biết được tin tức, nghe nói một số người cấp trên muốn xuống đây. Huyện Lục Thương trở thành một ổ vàng, ôi, việc này sao đây!
Thật ra Niếp Tiểu Vĩ nghe được lời đồn, dù sao cũng đề cập đến ông ta, bây giờ nghe được lời này của Diệp Trạch Đào, sắc mặt có chút khó coi, được Huyện uỷ đề cử. Lại được hai Uỷ viên thường vụ Thành phố ủng hộ, vốn dĩ là một chuyện rất dễ dàng, xem ra bây giờ có hơi nhiều biến cố.
Chẳng lẽ giữa đường lại xuất hiện kẻ giết người?
Đây là chuyện khó khăn nhất của Niếp Tiểu Vĩ.
Trong lòng Niếp Tiểu Vĩ vốn không tự tin, sẵn tiện hôm nay đến chỗ Diệp Trạch Đào chính là muốn hỏi thăm chút tin tức, ít nhiều ông ta cũng biết chuyện này có thay đổi, trong lòng hơi phiền muộn.
- Như vậy đi, chuyện ở huyện để cho Chủ tịch huyện Chu để ý một chút cũng tốt, anh hoạt động nhiều chút, ở đây tôi sẽ trợ giúp, có một số chuyện phải cố gắng thì nên cố gắng chút mới được.
Diệp Trạch Đào quan tâm nói.
- Bí thư Diệp, rất hi vọng có được sự ủng hộ của anh!
Niếp Tiểu Vĩ có ý cầu xin.
Vỗ vỗ bả vai của Niếp Tiểu Vĩ, Diệp Trạch Đào nói:
- Chuyện này anh yên tâm, Huyện uỷ sẽ hình thành nghị quyết, chúng tôi hi vọng Cán bộ là người ở đây làm công tác, người quen thuộc so với người không quen thuộc sẽ phối hợp tốt hơn rất nhiều, anh cũng đừng lo lắng thái độ ở huyện, huyện sẽ dốc hết sức ủng hộ!
Nắm tay Diệp Trạch Đào, Niếp Tiểu Vĩ có ít nhiều mang ý xin lỗi, liên kết với Lôi Diên Tùng mang lại không ít phiền toái cho Diệp Trạch Đào, nhìn bí thư Diệp nhà người ta, trong lúc tranh đấu còn nói tốt cho mình!
Diệp Trạch Đào suy nghĩ chút nói:
- Anh Niếp, như vậy đi, ta cùng với Chủ tịch Thành phố Trần là đồng hương, ít nhiều cũng có thể hỏi một chút, tôi gọi điện thoại hỏi một chút về chuyện của anh.
Lúc nói chuyện, Diệp Trạch Đào gọi điện cho Trần Đại Tường.
Không đợi Trần Đại Tường nói, Diệp Trạch Đào đã lớn tiếng nói:
- Chủ tịch Thành phố Trần, tôi là Diệp Trạch Đào ở huyện Lục Thương!
Trần Đại Tường nói với vẻ nghi ngờ:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, có việc gì không?
- Là như vậy, Chủ tịch huyện Lôi của chúng tôi đã đi, Trung ương lại muốn huyện chúng tôi làm thí điểm, không có Chủ tịch huyện thì không được, ở Thành phố tôi không quen ai, đành phải tìm đến ông lãnh đạo đây, lần trước chúng tôi đề bạt đồng chí Niếp Tiểu Vĩ, không biết Thành uỷ có ý kiến gì về sự đề bạt này không?
Ở đây Niếp Tiểu Vĩ có vẻ xúc động, nhìn Bí thư Diệp, chuyện này cũng giúp mình hỏi.
Lúc này Trần Đại Tường tràn đầy nghi ngờ, rốt cuộc Diệp Trạch Đào gọi có chủ ý gì, ai không biết Niếp Tiểu Vĩ đã gây chuyện phiền toái sau lưng hắn, hắn gọi đến để hỏi thăm giúp Niếp Tiểu Vĩ, chẳng lẽ thật sự muốn giúp Niếp Tiểu Vĩ vào vị trí đó sao?
Không đúng!
Người khác không biết, còn mình chẳng lẽ không biết con người Diệp Trạch Đào này sao, rất là độc ác, hắn có lòng tốt như vậy sao?
Do dự một chút, không biết suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, đành nói:
- Chuyện này phải xin ý kiến của Thành uỷ, tôi còn chưa biết được chính xác, tuy nhiên, chắc chuyện này đã bị gác lại, chắc có người từ Thành phố xuống.
Diệp Trạch Đào gọi điện cho Trần Đại Tường xong, nhìn Niếp Tiểu Vĩ rồi hít một hơi nói:
- Chủ tịch Thành phố Trần cũng đang lo lắng chuyện này, nghe nói trên Thành phố có người nhìn trúng vị trí này, anh Niếp, chuyện phải làm thì nên làm một chút đi.
Sắc mặt Niếp Tiểu Vĩ càng khó coi.
Hai người nói chuyện một hồi, thấy tâm trạng Niếp Tiểu Vĩ nặng trĩu đi ra, Diệp Trạch Đào hơi gật gật đầu, nếu Tôn Lôi đã đến, Niếp Tiểu có thể đấu lại Tôn Lôi không?
Gọi Kiều Ứng Xương vào, Diệp Trạch Đào nói với Kiều Ứng Xương:
- Anh Kiều, chuyện của anh tôi đã nói với Bí thư Thi rồi, Bí thư Thi nhờ tôi nói với anh, đừng có suy nghĩ nhiều, yên tâm công tác đi.
Ánh mắt Kiều Ứng Xương sáng lên, tinh thần phấn chấn hẳn lên, thành tâm cảm kích nói:
- Đã làm phiền Bí thư Diệp.
- Anh Kiều, yên tâm công tác, con đường chúng ta phải đi còn dài.
Kiều Ứng Xương ra sức gật đầu nói:
- Dù thế nào tôi cũng đi theo Bí thư Diệp.
Sau khi trấn an Kiều Ứng Xương, lúc này Diệp Trạch Đào mới bước ra Huyện uỷ.
Lúc đi xe đến khu kinh tế mới, nhìn thấy một cảnh tượng náo nhiệt, sau khi biết huyện Lục Thương thành huyện thí điểm, tuy rằng chưa có thủ tục nào cả, nhưng, nơi này cũng đã náo nhiệt hẳn lên.
Thấy Diệp Trạch Đào đến, vài nữ tướng sớm đã đi ra đón tiếp.
- Bí thư Diệp, anh xem tình hình ở khu kinh tế mới có phải đã có nhiều thay đổi không?
Củng Nặc Bội vui mừng chỉ vào tình trạng xe đến xe đi, nói với Diệp Trạch Đào.
- Các xí nghiệp đầu tư vào đã nhiều lên rồi phải không?
Diệp Trạch Đào nhìn thấy một số xe ở các nơi khác đang chạy vào, hỏi một câu.
Triệu Vĩnh Tú vui vẻ nói:
- Bí thư Diệp, không ngờ chỉ một chính sách lại hấp dẫn rất nhiều thương gia, trước kia khu kinh tế mới muốn thu hút đầu tư rất khó!
Lúc Triệu Vĩnh Tú quay lại, Diệp Trạch Đào thấy Triệu Vĩnh Tú mặc bộ đồ dạng jean, đã phô bày hết thân thể của cô ta.
Thấy ánh mắt của Diệp Trạch Đào nhìn qua, ngực của Triệu Vĩnh Tú hơi lộ ra, bèn đỏ mặt lên, nghĩ đến mình đã từng dựa bộ ngực vào Diệp Trạch Đào.
Nhưng Diệp Trạch Đào không có suy nghĩ nhiều như vậy, rất nhanh xoay mặt về phía trước nói:
- Bây giờ tình hình đã thay đổi, khu kinh tế mới cũng được, huyện Lục Thương cũng được, đường lối chúng ta đi chính là đường lối sáng suốt, nếu làm huyện thí điểm về sản nghiệp dân tộc, tạo ra thương hiệu dân tộc, vậy thì phải thật sự nghiên túc tìm hiểu về mọi loại sản nghiệp, về sự trưởng thành của các thương hiệu, nếu không cuối cùng lại hỏng bét!
Củng Nặc Bội nói;
- Bí thư Diệp, chuyện này sớm anh đã có chỉ thị, những xí nghiệp muốn đầu tư vào chúng ta đều có tiêu chuẩn, không đạt tiêu chuẩn, chúng ta không cho đầu tư.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Chuyện này là chuyên môn của các cô, phải mở rộng tầm mắt chút, suy nghĩ cũng phải mở ra chút, thời gian sắp tới, tôi cũng sẽ mời chuyên gia đến, các cô phải cố gắng học tập ở họ, tìm hiểu những điều ở thế giới nhiều chút, mở mang tầm nhìn mới có thể làm tốt công tác của chúng ta, lượng công việc rất lớn đó!
Lâm Hinh Ngọc nghiêm túc nói:
- Bí thư Diệp, anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng!
Lại nhìn lên người của ba nữ tướng một hồi, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Mọi người đều nói tôi trọng nữ khinh nam, đều đưa người đẹp vào khu kinh tế mới, chế giễu rất nhiều, nếu không làm được, tôi phải đội mũ cho các cô rồi.
Nghe được những lời này của Diệp Trạch Đào, ba cô gái lập tức nhớ đến tin tức truyền miệng mình là tình nhân của Diệp Trạch Đào, ít nhiều có chút bực bội, mình đến là muốn làm tình nhân của bí thư Diệp, quan trọng là người ta có chú ý đến mình không!
Thấy Diệp Trạch Đào tràn đầy khí thế, đẹp trai lại phong độ, ba người con gái không nhịn nổi thở dài một tiếng.
Củng Nặc Bội nghiêm túc nói:
- Xin Bí thư Diệp yên tâm, chúng tôi cũng muốn vì mình mà lấy lại khẩu khí này.
Diệp Trạch Đào gật đầu.
Đang nhìn, Diệp Trạch Đào nhận được cuộc gọi của Lam Linh Linh, nói chuyện vài câu, Diệp Trạch Đào nói với ba người con gái:
- Đi, tôi dẫn ba cô đến gặp một thương gia.
Ngồi trên xe, Diệp Trạch Đào nói với ba cô:
- Người đến đây là vợ của phú thương Trần Hỉ Toàn ở Nam Cảng, các cô có thể giao lưu với bà ta một chút.
Nghe thấy phụ nữ của Trần Hỉ Toàn, Lâm Hinh Ngọc vội nói;
- Tôi biết tình hình của Trần Hỉ Toàn, chúng tôi còn nghiên cứu qua, không ngờ bọn họ lại đến đây!
Củng Nặc Bội cũng hứng thú nói:
- Tập đoàn Dương Thăng sản xuất ngàng thông tin điện tử, ở phương diện này, trang thiết bị của bọn họ chắc chắn rất vượt trội.
Thấy ba cô đều có nghiên cứu đến tập đoàn của Trần Hỉ Toàn, Diệp Trạch Đào nói:
- Trần tổng là người của Trung Quốc, chúng ta là thương hiệu dân tộc, chỉ cần công ty ông ta chưa có đầu tư nhiều ở ngoài, sẽ ủng hộ hết sức, lần này Trần tổng muốn vợ của ông ta đến đây để làm một dự án điện thoại di động thông minh (smart phone), dự án đó được coi như là một thí điểm, về sau Lam Linh Linh sẽ thường xuyên ở huyện của chúng ta, về phương diện này các cô nên trợ giúp cô ấy nhiều chút.
Đây cũng đã có một dự án lớn, ba cô đều rất vui mừng.
Triệu Vĩnh Tú nói:
- Sản phẩm di động đến đây rất nhiều, đa số đều dùng các kỹ thuật nước ngoài, tri thức mà chúng ta có còn rất ít, nếu làm dự án này được tốt, đây cũng là một dự án rất hay.
Củng Nặc Bội nói:
- Tôi thấy mấu chốt chính là sản phẩm của mình, nếu chất lượng và giá cả đều vượt trội hơn sản phẩm nước ngoài, đương nhiên có thể thành công.
Diệp Trạch Đào nghe thấy ba cô đã phải nghiên cứu chuyện này, cũng thấy rất vui, nói:
- Chúng ta làm ở bộ phận Chính phủ, giữa phục vụ và chính sách phải nắm gọn trong tay, còn các phương diện khác có người dẫn đường là được, xí nghiệp có phương thức vận hành của xí nghiệp!