- Bí thư Diệp, đã sớm muốn cảm tạ việc cậu cứu người, hôm nay cả nhà chúng tôi đều dập đầu trước cậu!
Người vừa tới là người nhà Lâm Lão Cửu, Lâm Lão Cửu đã lôi cả vợ mình, cả nhà đều quỳ xuống.
Lúc này, Diệp Trạch Đào vội tiến lên phía trước đỡ bọn họ lên nói:
- Đừng như vậy, đừng như vậy!
Biết Bí thư Huyện ủy Diệp đến đây, đây chính là chuyện lớn, lại thêm bí thư Diệp lần này cứu người cùng với không ít gia đình ở xã Ma Qủa đều có quan hệ, lập tức không ít người tiến đến vây xung quanh.
Nhìn thấy nhiều người đến như vậy, Diệp Trạch Đào thở dài:
- Đáng tiếc vẫn không thể cứu được tất cả mọi người ra!
Trong lòng hắn ít nhiều có chút cảm động, tất cả nguyên nhân nhìn qua là ngoài ý muốn, thật ra từ những gì Diệp Trạch Đào nhìn thấy, vẫn là do vấn đề đường xá.
- Bí thư Diệp, mời cậu ngồi.
Lâm Lão Cửu có vẻ rất khách khí.
Nhìn tình hình nhà Lâm Lão Cửu, Diệp Trạch Đào thấy nhà ông ta rách nát, nhìn qua cũng không có thứ đồ gì quý giá.
Nhìn hoàn cảnh nhà Lâm Lão Cửu, Diệp Trạch Đào cũng hiểu được một chút tình hình trong thôn.
- Tất cả mọi người ngồi xuống đi, lần này tôi muốn hiểu thêm một chút tình hình của mọi người.
Diệp Trạch Đào trên mặt vẫn giữ nụ cười, có vẻ rất thân thiết.
Một người thanh niên cùng cõng người bị thương với Diệp Trạch Đào nói to:
- Tất cả mọi người ngồi xuống đi, nghe bí thư Diệp nói, bí thư Diệp là lãnh đạo tốt.
Diệp Trạch Đào lúc này mới nhìn đến người thanh niên, liền cười nói:
- Đồng chí này không tồi, lúc ấy cũng cứu người!
Người thanh niên bèn đỏ mặt lên nói:
- Bí thư Diệp, đừng khen tôi, lúc ấy sợ tới mức chân nhũn ra, cũng không biết nên làm thế nào. Nếu không có anh chỉ huy tôi, đất sụt lở phía sau không chừng đã chôn vùi tôi bên trong rồi!
Mọi người đều cười.
Một người thanh niên nói:
- Lâm Hải Thạch, tiểu tử ngươi lần này là nhặt được số mệnh đấy!
Mọi người lúc này càng cười lên.
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Cậu là Lâm Hải Thạch à, bà con, Lâm Hải Thạch thật sự không tồi, cùng với một cậu thanh niên khác cõng mấy người, người đó tên là gì, sao không nhìn thấy?
Lâm Hải Thạch nói:
- Người đó là Quế Ái Quốc, là người nhà họ Quế.
Diệp Trạch Đào liền gật đầu nói:
- Tôi nhìn thấy cậu ta cõng một bà cụ và một người trung niên trên lưng.
- Bí thư Diệp, người đó là mẹ của Bưu Tử, còn có một người là chú Lâm Mãnh.
Một người nói to.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía mọi người nói:
- Hai người này đều là người họ Lâm sao?
Câu hỏi này khiến mọi người đều đỏ mặt lên.
Lâm Hải Thạch nói:
- Là người Lâm gia chúng tôi, tôi cũng cứu người nhà Quế gia.
Nghe đến đó Diệp Trạch Đào nhìn về phía mọi người nói:
- Con người chỉ tới lúc nguy cấp mới có thể biểu hiện ra tính thiện trong con người. Lần này xảy ra tai nạn xe, mọi người xem xem, vào lúc mấy chốt, Lâm Hải Thạch có thể suy nghĩ xem đối phương có phải là người nhà họ Lâm hay không? Quế Aí Quốc có thể suy nghĩ người cậu ta cứu có phải người nhà họ Quế hay không?
Lâm Hải Thạch nói:
- Ai nghĩ nhiều thế đâu, lúc đó đỡ được người là chạy!
Mọi người lại cười.
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Đúng thế mà, mọi người là bà con hàng xóm, cũng không có gì không giải quyết được. Lần này tôi thấy hai nhà đánh nhau, tôi còn nghe nói chỉ vì chuyện con trâu ăn lúa. Mọi người nghĩ xem, nếu như bởi vì đánh nhau, đánh chết người mà người chết là người nhà thì làm sao? Mọi người nên có lòng bao dung chứ!
Mọi người lúc này im lặng.
- Bí thư Diệp, nói thật, mọi người cũng không muốn đánh nhau đâu.
Một người thanh niên nói.
- Đúng thế, mấu chốt là bọn họ muốn đánh.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Nếu mọi người dùng ý chí đánh nhau ấy vào chuyện phát triển, thôn xóm của mọi người sẽ phát triển rất nhanh, mọi người sẽ không phải vì chuyện con trâu ăn lúa mà đi đánh nhau đâu!
Mọi người cũng đều trầm tư.
Lâm Lão Cửu nói:
- Bí thư Diệp, ai chẳng muốn trong tay có chút tiền, nhưng cậu biết đấy lãnh đạo cũng không có biện pháp, chúng tôi còn có thể làm gì được?
Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, quần chúng chỉ chỉ bị một vài gia tộc có quyền thế lợi dụng mà thôi, phá vỡ sự lợi dụng này vấn đề có thể được giải quyết rồi.
- Bí thư Diệp, tôi nghe nói ngài từ tỉnh Ninh Hải điều tới?
Lâm Hải Thạch từ khi biết cùng Diệp Trạch Đào cứu người, liền hỏi một câu tùy ý.
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:
- Nếu mọi người muốn nghe, tôi muốn nói cho mọi người một chút hoàn cảnh địa phương vốn dĩ tôi ở trước đây.
Lâm Lão Cửu nói:
- Chỉ cần bí thư Diệp nói, chúng tôi sẽ nghe.
- Đúng, bí thư Diệp, những người khác chúng tôi không phục, chỉ phục anh!
Lâm Hải Thạch nói tới đây, nhìn mọi người nói:
- Mọi người không biết đâu, lúc ấy bí thư Diệp cõng nhiều người như vậy, còn kéo tôi và người nhà họ Quế mỗi người mỗi tay chạy như bay, thật sự rất khỏe!
Mọi người lại cười.
Đúng lúc này, chỉ thấy một người nhà họ Quế cũng đến.
Nhìn thấy người nhà họ Quế đến, người nhà họ Lâm lúc mày mặt mày biến sắc.
Diệp Trạch Đào liền nói to:
- Vừa rồi tôi nói, dĩ hòa vi quý, mọi người ngồi xuống đi.
Có lời nói cuả Diệp Trạch Đào, không khí nóng nảy của hai nhà cũng lập tức dịu đi.
Một bà lão đến trước mặt Diệp Trạch Đào quỳ xuống.
Diệp Trạch Đào vội đỡ bà ấy dậy nói:
- Bà à, đừng như vậy mà.
- Bí thư Diệp, ông già nhà tôi không phải do cậu cứu thì bây giờ không chừng đã đi rồi!
Một người trung niên cũng đến nói:
- Bí thư Diệp, thằng ba nhà chúng tôi cũng là do cậu cứu, nếu nó có chuyện gì thì nhà chúng tôi thật sự xong rồi!
Mọi người lập tức liền bàn luận lên.
Lúc này lại có không ít người đến, có vài nhà có người nhà đã được Diệp Trạch Đào cứu.
Thấy mình trong lúc vô tình cứu người lại ảnh hưởng tới nhiều gia đình như vậy, trong lòng Diệp Trạch Đào bỗng thấy chất chứa xúc động.
Nhìn thấy mọi người đều ngồi vây ở ngoài cửa, bên ngoài nhà Lâm Lão Cửu là một cái sân rất rộng.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Mọi người xem xem, đều sống cùng một chỗ, gặp nhau không ngẩng đầu mà cúi đầu. Một ngày vì một chút chuyện nhỏ mà đánh lộn nhau giống như kẻ thù vậy. Mọi người thấy có hay không?
Người nhà họ Quế nói:
- Bí thư Diệp, chúng tôi đến là để cảm ơn ngài, chứ ai thèm khách khí với bọn họ.
Một người thanh niên nhìn mạnh khỏe nói.
Nghe lời nói của cậu ta, mọi người liền tranh luận, sắc mặt Diệp Trạch Đào trầm xuống nói:
- Mọi người ngồi xuống hết cho tôi, xem ai làm loạn!
Bởi vì cứu người, Diệp Trạch Đào biết rằng trong lòng mọi người mình cũng có chút phân lượng, hơn nữa mình vẫn là Bí thư huyện ủy liền bình tĩnh nói một câu.
Quả nhiên, nghe Diệp Trạch Đào nói chuyện, một người thanh niên nói:
- Được, nể mặt bí thư Diệp, hôm nay sẽ không làm khó dễ cho các anh!
Diệp Trạch Đào lúc này mới cười nói:
- Đúng như thế đấy, tôi tìm hiểu một chút tình hình mọi người ở đây, phát hiện cũng khá giống, mỗi lần đánh nhau đều là vì một chút chuyện lông gà vỏ tỏi. Có thể mọi người thấy chuyện con trâu ăn lúa là một chuyện lớn, nước thượng nguồn bị cắt cũng là chuyện lớn, việc này tôi rất hiểu, dù sao mọi người đều rất khó khăn.
Lâm Lão Cửu nói:
- Bí thư Diệp, cậu không biết, chỗ chúng tôi không có nguồn tài nguyên gì, mọi người kiếm tiền cũng không dễ dàng!
Diệp Trạch Đào biết rằng mọi người đã đóng kín cửa khá lâu, mấu chốt là phải khiến cho mọi người được mở rộng tầm mắt.
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào lại nói:
- Mọi người vừa rồi rất tò mò về nơi mà trước đây tôi ở phải không, hoàn cảnh địa phương đó vừa rồi đang định nói mọi người liền đến rồi. Tôi sẽ nói một chút với mọi người.
Bà xã của Lâm Lão Cửu pha một chén trà cho Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào uống một ngụm, thiếu chút nữa phải nhổ ra, mùi vị trà rất kì lạ, không ngờ bên trong còn có lá ớt và mùi kỳ lạ.
Liếc mắt thì thấy cái cốc để múc trà bên trong còn ít trà bọt, trên thứ đồ kia còn dính quả ớt.
Vấn cố nín nhịn cảm giác khó chịu, trên mặt Diệp Trạch Đào mang theo nụ cười uống hết chén trà.
- Tình hình ở xã trước đây tôi ở là thế này …
Diệp Trạch Đào liền giới thiệu hoàn cảnh xã Xuân Trúc, càng nói thêm về sự nghèo khó của xã Xuân Trúc.
Nghe Diệp Trạch Đào giới thiệu hoàn cảnh xã Xuân Trúc, Quế Ái Quốc nói:
- Như vậy xem ra hoàn cảnh xã Xuân Trúc và chúng tôi cũng gần như nhau.
- Gì mà gần như nhau, chúng ta còn thảm hơn bọn họ!
Một người nói.
Đợi tất cả mọi người bàn luận xong, Diệp Trạch Đào nói:
- Muốn biết xã Xuân Trúc hai năm sau như thế nào không?
- Bí thư Diệp, xã Xuân Trúc cũng không phải là nơi có nguồn tài nguyên, tôi thấy để phát triển rất khó.
Một người trung niên nói thành thật.
Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý với lời của bác ấy.
Điều này khiến Lư Dũng và Lam Nhất Thiên đều tò mò, bọn họ đều hy vọng biết một ít chuyện của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười, bắt đầu giới thiệu sự phát triển biến hóa của xã Xuân Trúc.
Theo sự giới thiệu của Diệp Trạch Đào, trên mặt mọi người hiện ra vẻ khiếp sợ. Bọn họ không thể nào hiểu được xã Xuân Trúc một địa phương căn bản không có nguồn tài nguyên gì, sau hai năm lại xảy ra nhiều thay đổi lớn như vậy.
Lâm Hải Thạch ánh mắt lúc này cũng sáng lên nói:
- Bí thư Diệp, anh là người tài giỏi, chúng tôi đều nghe lời anh. Từ hôm nay anh bảo Lâm Hải Thạch tôi đi đâu, tôi đều đi theo anh!
Quế Ái Quốc cũng nói to:
- Bí thư Diệp, có anh làm lãnh đạo, tôi tin rằng sẽ mang lại sự phát triển cho chúng tôi. Thật tốt, Quế Ái Quốc tôi cũng nghe theo lời anh!
Đầu tiên là một số người Diệp Trạch Đào đã cứu tỏ thái độ, rất nhanh mọi người đều nghe theo Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nói:
- Xã Xuân Trúc xem ra điểm mấu chốt để phát triển là không có, chính là lãnh đạo Đảnh, đảng phải tổ chức gây dựng. Sự phát triển của một địa phương quan trọng lực lượng cán bộ làm việc vì mọi người. Chỉ dựa vào mọi người thì không được!
- Bí thư Diệp, xã chúng tôi không có đảng viên như anh nói!
Một người thanh niên nói to.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi muốn cùng mọi người đưa ra một hiệp định, tất cả mọi người không được dùng binh khí đánh nhau. Có chuyện gì không giải quyết được gọi điện thoại trực tiếp cho tôi, tôi đến giải quyết cho mọi người, mọi người xem thế nào?
Mọi người cùng nhìn nhau, Lâm Lão Cửu nghiêm túc nói:
- Được, bí thư Diệp, nhà họ Lâm chúng tôi nghe lời cậu!
Có biểu hiện của ông ấy, mọi người đều lần lượt thể hiện thái độ.
Diệp Trạch Đào liền vui vẻ nói:
- Thế là được rồi, đợi một lát tôi sẽ đưa cho mọi người danh thiếp của tôi, có việc thì gọi điện thoại cho tôi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu mọi người đã nghe tôi, tôi cũng quyết không phụ mọi người. Xã Ma Qủa là nơi tôi xác định, tôi nhất định sẽ đưa mọi người đến với cuộc sống như của xã Xuân Trúc.
Nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy, ánh mắt mọi người đều sáng lên.