Sự kiện do khách sạn Kinh Triều ở thủ đô bỏ vốn gần hai trăm triệu tiến hành kiến thiết trường học ở huyện Thảo Hải trong nháy mắt đã lan truyền khắp mọi nơi.
Lần này Bàng Chân thật sự đã dốc hết công sức để tiến hành. Toàn bộ công tác tuyên truyền làm rất cẩn thận, khách sạn Kinh Triều cũng dựa vào chuyện đó tiến hành một cuộc tuyên truyền lớn.
Bàng Chân vì chuyện này, tiến hành giao lưu một chút với Diệp Trạch Đào, y ít nhiều cũng cảm thấy chút ngại ngùng, cho rằng chiếm được cái lợi của Diệp Trạch Đào.
Trong khoản đầu tư lớn này, không ít số tiền trong đó lẽ ra là tiền của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào lại nghĩ chuyện sẽ không có gì, chỉ hi vọng Bàng Chân trong việc kiến thiết, hết sức giúp đỡ các gia đình nghèo khó vùng núi. Đối với việc này, Bàng Chân lại đặc biệt muốn tạo một quỹ giúp đỡ học tập, nên làm rất hăng hái.
Việc xem như là yêu cầu thích đáng, đối với Diệp Trạch Đào mà nói, hắn thấy được tình hình có lợi cho nhân dân trong huyện Thảo Hải.
Đương nhiên, đối với việc Chủ tịch Diệp lại kéo về thêm được một nhà đầu tư cho giáo dục, trong lòng toàn bộ dân chúng huyện Thảo Hải, đó có lẽ lại là một điều thu được lòng dân, nhắc tới Chủ tịch Diệp, thật đúng là đáng khen ngợi.
Đương nhiên, thu hút cái nhìn của mọi người cũng là huyện Thảo Hải, chiến tích đó thật đáng ngạc nhiên. Một vài giới truyền thông trong Thủ đô cũng mượn việc này đưa tin về tình hình phát triển huyện Thảo Hải.
Hiểu rõ những tình huống này, Diệp Trạch Đào gọi điện tới cho Trịnh Tiểu Nhu.
Nhận điện thoại, Trịnh Tiểu Nhu dịu dàng hỏi:
- Thế nào, cha vợ anh được đấy chứ?
Hai người sau khi đã làm chuyện đó, nói chuyện càng ít băn khoăn hơn, nửa đêm nằm trên giường cười cười nói nói.
- Không tồi, xem ra cha vợ vẫn phải nhận rồi!
Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Mẹ về tới nhà đem chuyện này nói ra, cha không nói gì, anh xem, giờ thái độ ấy biểu hiện ra rồi đấy mà!
Biết là Trịnh Thành Trung âm thầm giúp đỡ bản thân, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng cảm kích, nói với Trịnh Tiểu Nhu:
- Điều này, dường như không hay lắm em giúp anh cảm ơn cha nhé?
Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười nói:
- Giờ mọi phương diện của các anh phát triển đều rất nhanh, việc quản lý tài chính phải được tăng cường hơn nữa, ở đó không thể nảy sinh chuyện. Một khoản đầu tư lớn như vậy được đưa vào rồi, lơ là một chút, chuyện sẽ rất lớn đấy!
Diệp Trạch Đào cũng nghiêm túc nói:
- Em nói đúng. Anh sẽ chú ý hơn.
Khẽ cười, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Đây không phải những lời em nghĩ ra, lúc ăn cơm ba nhắc tới câu đó. Mục đích muốn em chuyển đạt tới anh mà!
Hai người hàn huyên hồi lâu mới đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau vừa mới thức dậy, Diệp Trạch Đào liền nhận được điện thoại từ phòng làm việc của Phó chánh văn phòng Chử trên Sở Giáo dục tỉnh gọi tới.
- Cậu bạn cũ, còn nhớ tớ chứ?
Ra trường, hai người thi thoảng mới liên hệ. Diệp Trạch Đào đối với vài người bạn cũ này, vẫn có nhiều tình nghĩa, liền cười nói:
- Ông anh tôi sao thể quên được?
Cười khoái trá, Chử Hướng Tiền nói:
- Anh bạn à, tôi dạo này chán lắm!
Diệp Trạch Đào hiểu hoàn cảnh của Chử Hướng Tiền, anh bạn cũ này ngồi vị trí Phó chánh văn phòng lại chẳng có tiến triển ra sao, điều này khiến Chử Hướng Tiền tỏ ra buồn rầu.
- Anh bạn nếu muốn giải sầu, thì tới kiểm tra chỉ đạo một chút công việc giáo dục huyện Thảo Hải chúng tôi nhé!
Cười ha ha, Chử Hướng Tiền nói:
- Trạch Đào, có chuyện như vậy, phỏng chừng anh đối đãi nghiêm chỉnh chút nhé.
- Việc gì vậy?
- Là thế này, trong Sở chúng tôi có gặp gỡ qua một vị Phó giám đốc Sở từ tỉnh ngoài, người này tên là Trần Đại Tường. Không hiểu sao có hứng thú với khoản tiền đầu tư cho huyện các anh, hôm qua trong hội nghị nói rồi, việc khoản tiền lớn kiến thiết trường học này của các anh phải thông qua Sở giáo dục tỉnh mới được, bây giờ cách làm của các anh tách khỏi tình hình của lãnh đạo Sở tỉnh, lần trước chẳng phải tôi đã đồng ý chuyển khoản tiền đầu tư giáo dục cho các anh sao? Mọi mặt đều ổn rồi, giờ anh ta nói các anh đã có tiền, khoản tiền đầu tư này sẽ chuyển vào chỗ anh ta.
- Ừ, mặc dù có tiền tiền đầu tư, thế nhưng, đều là tiền nào việc ấy. Khoản tiền đó của Sở, tỉnh sớm đã có kế hoạch. Đó là tăng cường bố trí một số thiết bị giảng dạy, chúng tôi cũng nghèo rớt mồng tơi mà!
Trong lòng Diệp Trạch Đào có chút không vui, một vài vị lãnh đạo của tỉnh này, khi yêu cầu bọn họ làm thì đẩy tới đẩy lui, đến lúc mình chủ động đề xuất, khi kéo được tiền đầu tư về thì lại ganh tị, chẳng hiểu ra sao nữa.
- Trạch Đào à, tôi cũng cho rằng chuyện gì ra chuyện ý, không thể nói rồi lại nuốt lời. Đáng tiếc lời nói của tôi lại không có trọng lượng, việc này cậu vẫn cần lên tỉnh một chuyến.
- Vậy được, tôi sẽ lên tỉnh xem xem!
- Tốt, chúng ta gặp nhau trên tỉnh!
Chử Hướng Tiền cúp điện thoại trong lòng vô cùng phấn chấn.
Ngồi trong phòng làm việc, Chử Hướng Tiền với bình ô doa tưới chút nước cho chậu lan quân tử, tự nói:
- Trần Đại Tường ơi là Trần Đại Tường, ngươi cho rằng ngươi là Phó giám đốc Sở đã là giỏi sao? Trước mặt ta ngươi có thể khoa chân múa mép, ta xem đến lúc Diệp Trạch Đào tới, ngươi còn kiêu ngạo được nữa không?
Nói thật, Chử Hướng Tiền với Trần Đại Tường kia có chút bất đồng, lần trước vì một chuyện nhỏ, Trần Đại Tường trong hội nghị phê bình Chử Hướng Tiền. Lần này thấy rằng Trần Đại Tường một người tỉnh ngoài đến không hiểu rõ tình hình của Diệp Trạch Đào, Chử Hướng Tiền liền lên kế hoạch, đem việc của Thảo Hải nói cho Trần Đại Tường biết. Quả nhiên, sau khi gã này biết chuyện Thảo Hải có một khoản tiền đầu tư lớn như thế, liền quyết định giữ lại số tiền vốn dĩ cấp cho Thảo Hải, dự định cấp cho thành phố vừa mới đảm nhậm của y.
Chử Hướng Tiền thấy rằng kế hoạch của mình đã được thực hiện, trong lòng đương nhiên rất phấn khích.
Nghĩ một lát, Chử Hướng Tiền liền nghĩ đến Đơn Tư Tư, trong lòng đang nghĩ, hiện giờ Đơn Tư Tư mình đưa cô ta lên Ủy ban Giáo dục thành phố, cũng không biết cô ta giờ ra sao. Đừng bỏ đi nói chuyện yêu đương cùng một gã đàn ông khác, bản thân chẳng hóa ra phí công sao. Hôm nay hẹn cô ta một chút để tìm hiểu thêm một vài tình hình của cô ta mới được.
Chử Hướng Tiền nơi này trù tính, Diệp Trạch Đào lại tận bên kia nhíu mày, lời nói của Chử Hướng Tiền phá tan tâm tình đang tốt của hắn. Trần Đại Tường này rốt cuộc là người ở đâu, thế nào mà không mở to mắt ra!
Tuy Diệp Trạch Đào biết tiền đầu tư giáo dục có chút đó, thế nhưng, đây là nghiên cứu đầu tư cho huyện Thảo Hải, tùy tiện lấy đi khoản tiền này, thế thì còn nói gì đến trình tự nữa?
Chí ít cũng phải đưa ra một giải pháp cho Thảo Hải mới đúng.
Điện thoại gọi tới chỗ Cục trưởng cục Giáo dục Trần Tiến Nhân, dự định tìm hiểu một chút về phương diện giáo dục.
Nửa tiếng sau, Trần Tiến Nhân tới phòng làm việc của Diệp Trạch Đào.
Trần Tiến Nhân giờ đây có một chút gì đó kính nể đối với Diệp Trạch Đào, kính cẩn đứng đó không dám ngồi.
Cho dù Diệp Trạch Đào bảo y ngồi xuống, Trần Tiến Nhân cũng chỉ dám ngồi ở mép ghế.
Thấy Trần Tiến Nhân ngồi xuống, Diệp Trạch Đào giờ mới hỏi han một chút về tình hình phương diện giáo dục.
- Thưa Chủ tịch Diệp, hiện giờ kiến thiết trường học vấn đề này không có gì cần nhắc đến nữa, mấu chốt vẫn là vấn đề tài chính và giáo viên, tôi lo là bước kế tiếp làm khuôn viên đẹp đẽ của trường, e là không kịp!
Trước mặt Diệp Trạch Đào, các vị lãnh đạo trong huyện đều hiểu, phải ăn ngay nói thật, muốn làm chuyện mờ ám chỉ thành ra bản thân đắc tội với bản thân.
Diệp Trạch Đào nghe sự thật, không ngừng gật đầu.
Điều lo lắng của Trần Tiến Nhân này cũng là nỗi lo của mình. Nếu không giải quyết những vấn đề này, thật sẽ xuất hiện những tình huống mà Trần Tiến Nhân nói tới.
- Anh Trần, Cục giáo dục các anh phải mau chóng tiến hành phương án toàn diện, giáo dục là mấu chốt của huyện Thảo Hải, nếu như giáo dục không thể đi lên, không cần nói tới trường học, chính toàn huyện cũng sẽ trở thành chủ nghĩa hình thức.
- Xin Chủ tịch Diệp yên tâm, việc này chúng tôi đã và đang nghiên cứu, sau khi trở về chúng tôi sẽ tiến hành thảo luận phương án gửi tới anh thẩm duyệt.
Diệp Trạch Đào nói:
- Như vậy nhé, ngày mai anh đi cùng tôi lên Sở Giáo dục tỉnh, tôi có chút chuyện cần giải quyết.
Trần Tiến Nhân tỏ vẻ phấn khởi, có thể cùng Diệp Trạch Đào lên sở tỉnh, đây đúng là chuyện tốt gần gũi giao lưu với Diệp Trạch Đào.
Thấy Trần Tiến Nhân sắp rời đi, Diệp Trạch Đào đột nhiên nghĩ tới việc vừa kết thúc kì thi của học sinh,vẫn chưa hỏi tới chuyện này, liền hỏi:
- Thành tích thi cấp 3 đợt này thế nào?
Trần Tiến Nhân chân thật đáp:
- Hiện giờ mới trong giai đoạn chấm điểm, điểm số cuối cùng vẫn chưa xuất hiện.
Diệp Trạch Đào gật đầu.
Nhìn Trần Tiến Nhân đi ra, Diệp Trạch Đào liền nghĩ, cũng không biết bọn nhỏ xã Xuân Trúc thi thế nào nữa.
Đang suy nghĩ, bỗng Diệp Trạch Đào thấy Ôn Phương đang mỉm cười bước đến.
Thấy Ôn Phương tiến vào, Diệp Trạch Đào cười hỏi:
- Hôm nay không tới xã Xuân Trúc sao?
Ôn Phương là Phó chủ tịch huyện quản lý xã Xuân Trúc, Diệp Trạch Đào biết cô cũng rất bận. Xã Xuân Trúc hiện giờ hoàn toàn thay đổi bộ dạng, một huyện nhỏ hiện đại hóa đang trong kỳ hưng khởi.
Ôn Phương cười nói:
- Tiểu Phương ở đó theo dõi, tôi cũng bớt lo lắng bao nhiêu.
Trong lúc nói chuyện, liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào hỏi:
- Lần này tới thủ đô đàm phán ổn thỏa chuyện hôn sự rồi chứ?
Nghe thấy Ôn Phương hỏi chuyện hôn sự, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Ôn Phương.
Nhìn ánh mắt Diệp Trạch Đào, Ôn Phương cười nói:
- Việc hôn nhân đại sự cũng nên giải quyết, lo xong hôn sự, mới có thể bước càng xa.
Diệp Trạch Đào gật đầu nhẹ một cái nói:
- Cảm thấy có chút rất xin lỗi em.
Lời này nói nhỏ nhẹ.
Ôn Phương khi vào có đóng cửa, hai người cũng không sợ người ngoài nghe thấy.
Ôn Phương mỉn cười nói:
- Như vậy cũng tốt, em và tiểu Phương cũng từng giao lưu qua, cùng anh phát triển, cuộc sống này cũng rất thú vị.
Diệp Trạch Đào không muốn nhắc tiếp chuyện này, nói:
- Tình hình trong huyện em để ý nhiều hơn nhé, khu công nghiệp xã Xuân Trúc cũng để cho tiểu Phương bồi dưỡng vài người, mắt phải nhìn xa một chút.
Ôn Phương đôi mắt ngời sáng, cô hiểu rõ ý tưởng của Diệp Trạch Đào. Theo Diệp Trạch Đào đưa huyện Thảo Hải phát triển đi lên, đến khi đó, mình sẽ tiến thêm một bước, Phương Di Mai cũng sẽ tiến thêm một bước, như vậy xem ra, mọi người phải đưa người tin tưởng đặt vào vị trí quan trọng.
Kỳ thật, bất kể là Ôn Phương cũng tốt, Phương Di Mai cũng tốt, hiện giờ trong tay đều có những người có thể dùng, chỉ là Diệp Trạch Đào nói ra lời này, đã nói lên việc suy nghĩ vấn đề bố trí nhân viên ở bước tiếp theo.
Nhìn người trẻ tuổi này đang ngồi đó trầm ngâm, trong lòng Ôn Phương rung động hỏi:
- Hôm nay có thời gian chứ?
Diệp Trạch Đào thấy bộ dạng như vậy của Ôn Phương, trong lòng cũng rung động, gật nhẹ đầu.
Trên mặt Ôn Phương liền hiện ra vẻ tươi cười, đứng dậy nói:
- Vậy không làm phiền chủ tịch huyện nữa.