Thường Duy Chân ngồi nói chuyện rất lâu ở xã Xuân Trúc. Diệp Trạch Đào lại vào trong xã xem xét một chút, cũng đã đến lúc ăn bữa tối, hắn liền ăn luôn ở đó rồi về chỗ ở của mình trong trường trung học.
Mọi người đều biết thói quen ăn uống của Diệp Trạch Đào, không dám đưa nhiều rượu lên bàn nhậu, chỉ uống nhiều nhất là một chai. Cho nên hôm nay ăn cơm với mọi người khá thoải mái. Mọi người cũng không phải uống đến mức say bí tỉ mới về. Diệp Trạch Đào ăn rất nhanh, hai bát cơm là xong rồi chủ động đứng lên.
Bước trên con đường của xã, hắn cảm nhận được rõ sự thay đổi lớn ở nơi đây. Bước vào trường trung học lại nhìn thấy khung cảnh rất náo nhiệt, bọn trẻ đang chơi đùa rất vui vẻ trong sân trường.
- Thầy Diệp!
Dương Ngọc Tiên đang cầm quả bóng rổ trong tay liền ném quả bóng về phía Diệp Trạch Đào.
Trong trường Diệp Trạch Đào là người rất thích chơi bóng rổ, đón lấy bóng hắn nhẩy ba bước là đã ném được quả bóng vào trong rổ.
Các em học sinh thấy Diệp Trạch Đào chơi bóng rổ quá giỏi nên tất cả đều rất hưng phấn, nhất quyết muốn Diệp Trạch Đào chơi với chúng một trận.
Khi cởi bỏ quần áo ngoài, Thôi Nguyệt Lan đã bước đến cầm lấy quần áo của Diệp Trạch Đào.
Thôi Nguyệt Lan và Dương Ngọc Tiên đều đang chơi bóng và chạy rất hăng hái. Khi đến trước mặt Diệp Trạch Đào, khuôn ngực đầy đặn cứ nhấp nhô.
Lâu quá rồi không chơi bóng, Diệp Trạch Đào cảm thấy như đang quay trở về cái hồi còn đi học, hắn chơi bóng với các em ngay tại sân.
Rất nhiều học sinh đều đến xem Diệp Trạch Đào chơi bóng.
Suốt cả trận đấu, hai bên sân rất náo nhiệt, mọi người đều đang cổ vũ cho Diệp Trạch Đào.
Chạy trên sân bóng, mồ hôi toát ra khắp người Diệp Trạch Đào, cảm giác sảng khoái trong người hắn lại trào lên.
Chơi bóng xong, Diệp Trạch Đào vẫy vẫy tay với các em học sinh rồi đi về hướng kí túc xá của mình.
Mặc dù nhận chức Chủ tịch huyện, nhưng không có ai đến thu hồi lại căn phòng ở kí túc xá này, nên hắn vẫn ở lại đây.
Trường học sau này cũng có thể sẽ xây lại khu nhà này, khi Diệp Trạch Đào đến xã Xuân Trúc hắn vẫn thích sống ở đây.
Khi về đến kí túc xá, Dương Ngọc Tiên đã đi lấy nước rửa mặt giúp Diệp Trạch Đào, trong tay đang cầm một chiếc khăn mặt.
Thôi Nguyệt Lan cũng mang quần áo của Diệp Trạch Đào đến.
- Thầy Diệp, em không nghĩ thầy chơi bóng rổ lại giỏi thế!
Dương Ngọc Tiên nhìn Diệp Trạch Đào với ánh mắt rất tôn thờ. Trong mắt những học sinh nữ này thầy giáo Diệp là người không có gì là không làm được.
Khi Diệp Trạch Đào mang quần áo vào, Thôi Nguyệt Lan thấy hắn cởi chiếc áo lót ra, cô bé nhìn chằm cằm vào thân thể phía trên người hắn.
Diệp Trạch Đào vẫn có thói quen như vậy, trước đây mỗi lần chơi bóng xong hắn đều múc một chậu nước rồi lau người luôn, nhưng hôm nay lại không nghĩ có hai cô bé cũng đang ở đây.
Kiên trì luyện tập Ngũ Cầm Hí lâu rồi nên cơ bắp của Diệp Trạch Đào rất săn chắc. Sau khi cởi áo ra, trên cơ thể nổi rõ những múi cơ cuồn cuộn.
- Thầy Diệp, để em kì lưng giúp thầy.
Thôi Nguyện Lan giằng lấy chiếc khăn mặt lau người giúp Diệp Trạch Đào.
Ánh mắt của Dương Ngọc Tiên lộ rõ vẻ hối hận. Trong lòng đang nghĩ, tại sao mình lại không lau người giúp thầy ấy nhỉ?
Nhìn phần cơ bắp trên người Diệp Trạch Đào, Dương Ngọc Tiên có cảm giác tim đập rất nhanh.
Thôi Nguyệt Lan được mẹ dạy dỗ nên hiểu rất nhiều chuyện. Từ lâu đã coi thầy Diệp như người đàn ông của mình. Nhìn thấy tấm lưng to khỏe của Diệp Trạch Đào, cô bé vô tình cứ vuốt ve tấm lưng ấy mấy lần trong lúc lau người cho thầy giáo.
Khi tay của Thôi Nguyệt Lan tiếp xúc với lưng của Diệp Trạch Đào, cô bé không hiểu tại sao có cảm giác tim đập nhanh, khắp người lại như có một khoái cảm thèm muốn yêu đương.
Rất cường tráng! Cũng rất mạnh mẽ nữa!
Khi bắt đầu, Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ là nhiều như vậy, trong lòng đang nghĩ chẳng phải là kì lưng thôi sao?
Nhưng khi đưa mắt nhìn Dương Ngọc Tiên thì thấy cô bé này cũng có gì đó khác lạ, hắn lại nhìn vào tay của Thôi Nguyệt Lan.
Lại cảm nhận được những động tác rất nhỏ của Thôi Nguyệt Lan, Diệp Trạch Đào chợt giật mình. Hắn khẽ cau mày, thầm nghĩ cái cô Phổ Lệ Tiên dạy dỗ con cái kiểu gì thế?
Khi quay người để lấy khăn, Thôi Nguyệt Lan tự nhiên co tay lại, Diệp Trạch Đào cũng vô tình nắm vào tay Thôi Nguyệt Lan.
Trong lòng Thôi Nguyệt Lan vốn đã có ý định rồi, nên khi bị Diệp Trạch Đào nắm tay khuôn mặt cô bé chợt đỏ ửng lên.
“Hừ” một tiếng, Dương Ngọc Tiên nói to với Diệp Trạch Đào:
- Thầy rửa nhanh lên, nước lạnh hết cả rồi!
Diệp Trạch Đào cầm lấy khăn mặt, cố tình nhìn đi chỗ khác nói:
- Việc học của hai em bây giờ thì ai học tốt hơn?
Vừa nghe thấy câu này Dương Ngọc Tiên liền vui vẻ hẳn lên, liếc nhìn Thôi Nguyệt Lan một cái rồi nói:
- Đương nhiên là em học tốt hơn rồi!
Thôi Nguyệt Lan hậm hực nói:
- Cũng chỉ khá hơn một chút thôi, em sắp đuổi kịp bạn ấy rồi thầy ạ!
- Giỏi hơn một chút vẫn là hơn!
Thấy hai cô bé mắt như sắp trợn lên, Diệp Trạch Đào vội nói:
- Sắp thi vào cấp ba rồi đấy, hai em phải cố gắng lên, nhất định phải đi học cấp ba trên huyện đấy!
Dương Ngọc Tiên nói:
- Không vấn đề gì đâu thầy à, thầy giáo chúng em nói, với thành tích của em bây giờ có thể xếp vào hàng đầu trên huyện đấy ạ!
Diệp Trạch Đào nghiêm mặt nói một cách rất nghiêm túc:
- Bất kì lúc nào cũng không được kiêu ngạo, rất nhiều người đã hủy hoại đời mình chỉ vì tính kiêu ngạo thôi đấy!
Thôi Nguyệt Lan thỏ thẻ nói:
- Thầy Diệp, em lúc nào cũng nghe lời thầy, thầy cứ yên tâm, em nhất định sẽ thi đỗ vào lớp 10 trên huyện. Khi đó em sẽ được ở bên thầy!
Dương Ngọc Tiên bị Diệp Trạch Đào phê bình đành phải nói:
- Thầy Diệp, em xin nghe lời thầy, em nhất định sẽ tiếp tục cố gắng!
Giọng nói hơi có phần ấm ức.
- Vậy mới đúng chứ, con đường phía trước của các em còn rất dài, phải có lập trường, đừng có nay nghĩ thế này mai nghĩ thế kia. Sau này các em thành tài, thầy cũng rất vui. Thầy còn muốn thấy em trở thành nhân tài có ích cho đất nước!
- Sau khi tốt nghiệp em muốn thi làm công chức nhà nước, lúc đó em sẽ có thể giúp thầy!
Dương Ngọc Tiên nói rất dõng dạc.
- Tốt quá, tôi sẽ đợi đến ngày đó!
Diệp Trạch Đào vui vẻ nói.
- Thầy Diệp, anh về rồi à?
Đang nói chuyện thì thấy Phổ Lệ Tiên mặc một chiếc váy rất đẹp từ ngoài trường đi vào.
Có lẽ điều kiện cuộc sống tốt hơn nên cái cô Phổ Lệ Tiên trông ngày càng xinh đẹp mặn mà. Mà cái cô này cũng biết cách ăn mặc, cô ta trông rất nổi bật.
- À, là Phổ Lệ Tiên à, tôi đang nói chuyện với hai đứa.
- Nguyệt Lan, lấy ghế cho mẹ ngồi đi cháu.
Diệp Trạch Đào nói một câu.
Ánh mắt của Phổ Lệ Tiên liếc nhìn Diệp Trạch Đào từ trên xuống dưới một cách đầy khó hiểu.
- Thầy Diệp đang nói chuyện gì với hai đứa vậy?
Lúc đó Thôi Nguyệt Lan mang ghế ra, cười nói:
- Thầy Diệp bảo bọn con phải chịu khó học, phải được đi học lớp 10 trên huyện, đang nói đến chuyện này thôi ạ.
Diệp Trạch Đào lúc này cũng nhận ra ánh mắt của Phổ Lệ Tiên đang nhìn cơ thể mình, hắn vội vàng vào nhà mặc quần áo.
Thấy Diệp Trạch Đào mặc áo đi ra, Phổ Lệ Tiên nói:
- Thầy Diệp công việc rất bận rộn, cả ngày trời chắc chưa được ăn cơm, trông thương quá!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Tôi quen rồi, không sao đâu.
- Thầy Diệp này, tôi có một chuyện nghĩ rất lâu rồi, nhưng vẫn muốn có cơ hội để thưa chuyện với thầy. Chuyện là thế này, Nguyệt Lan nhà tôi chẳng phải đợt này thi vào cấp ba không. Tôi đang tính với lực học của cháu như bây giờ cũng có thể đỗ được vào cấp ba trên huyện. Đến lúc đó một mình cháu ở trên huyện tôi không yên tâm. Tôi đang nghĩ, điều kiện của thầy bây giờ khác rồi, thầy chắc cũng không ở chung với bố mẹ của thầy nữa. Cũng phải có người cơm nước cho thầy chứ ạ. Con người tôi thì chẳng có tài cán gì, nhưng những việc như nấu cơm, giặt quần áo ....thì rất giỏi đấy ạ. Nếu như thầy Diệp không coi thường thì tôi xin làm bảo mẫu cho thầy. Tôi chỉ hi vọng thầy cho phép Nguyệt Lan và tôi sống cùng nhau là tốt rồi.
Nghe đến đây Diệp Trạch Đào chợt giật mình nhìn Phổ Lệ Tiên. Cái cô Phổ Lệ Tiên này không ngờ lại nghĩ ra việc này!
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Bây giờ tôi vẫn ăn ở cùng với bố mẹ, tạm thời chưa có ý định ra ngoài ở. Nguyệt Lan nên ở trong trường.
Phổ Lệ Tiên khẽ mỉm cười nói:
- Lần trước cô Lưu đến xã Xuân Trúc. Em gặp cô ấy rồi, con người cô ấy thật tốt. Chắc hai người cũng sắp kết hôn rồi phải không ạ?
- Đúng rồi, chuyện này cũng sắp rồi.
Diệp Trạch Đào cố ý nói rõ chuyện này. Hắn thấy cái cô Phổ Lệ Tiên này có khá nhiều ý tưởng.
Nghe thấy Diệp Trạch Đào nói đến chuyện sắp kết hôn, Dương Ngọc Tiên và Thôi Nguyệt Lan cũng không có suy nghĩ gì khác. Chúng đều đã được bố mẹ giáo dục cho nên đều mừng cho Diệp Trạch Đào. Dương Ngọc Tiên nói:
- Em cũng gặp chị Lưu rồi, chị ấy rất xinh đẹp!
Phổ Lệ Tiên mỉm cười nói:
- Thế thầy định làm tiệc cưới ở đâu?
- Việc này tôi vẫn chưa quyết định.
- Lúc đó tôi sẽ giúp thầy!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Được thôi!
Phổ Lệ Tiên quay sang nói với Thôi Nguyệt Lan:
- Con phải nghe lời thầy Diệp nhé. Cái con bé này, lớn như thế mà không biết quan tâm đến người khác. Mau đem canh gà ác hầm cách thủy mang lên cho thầy. Đây là canh gà quê rất ngon, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi, trên thành phố làm gì có đồ ngon như thế này!
Thấy Thôi Nguyệt Lan định đi lấy canh, Diệp Trạch Đào vội nói:
- Thôi để lần khác nhé, tối nay tôi phải về trên huyện rồi.
Đúng lúc đó thì Phương Di Mai tìm đến, cô ta cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch Diệp phải về trên huyện sao? Em đi nhờ xe anh lên huyện có chút việc nhé.
Biết Phương Di Mai muốn tìm cơ hội để gặp riêng mình và cũng hơi sợ Phổ Lệ Tiên, Diệp Trạch Đào liền gật đầu nói:
- Thế cũng được, Chủ nhiệm Phương cứ lên xe của tôi đi.
Dặn dò hai cô bé chuyện học hành xong, Diệp Trạch Đào và Phương Di Mai cũng đi ra ngoài.
Phổ Lệ Tiên thấy Phương Di Mai và Diệp Trạch Đào sánh vai nhau, vừa đi vừa nói, cô ta lẩm bẩm:
- Các dáng kia chắc là cũng nát tươm rồi, hừm, đảng viên danh giá quá!
Liếc nhìn hai đứa, Phổ Lệ Tiên mỉm cười nói:
- Hai đứa phải chịu khó học đấy nhé, nếu không cố gắng thì sẽ ngày càng xa cách thầy Diệp đấy!
Thôi Nguyệt Lan nói:
- Lần này con nhất định phải thi đỗ cấp ba trên huyện!
- Con bé này, chẳng hiểu gì cả!
Phổ Lệ Tiên khẽ lắc đầu, cũng không biết đang nghĩ gì, rồi quay người bước đi.