Điền Lâm Hỉ hôm nay xem ra là lại muốn giảng giải cho Diệp Trạch Đào, khó có được một người chỉ bảo bảo cho mình những hiểu biết về chốn quan trường, Diệp Trạch Đào đến là tỏ ra vui vẻ, rất chăm chỉ ngồi nghe ở chỗ kia.
Bước vào chốn quan trường phức tạp như vậy, Diệp Trạch Đào sớm đã cảm thấy những nội dung trong bài học này vốn không có bất cứ công dụng gì, chốn quan trường mới là lớp học mà con người học cách giải quyết công việc thật sự.
Một người có được kinh nghiệm đầy đủ giới quan trường chính là bảo bối, anh ta có thể đem kinh nghiệm của mình truyền thụ lại, thế thì càng thêm khan hiếm hơn rồi!
Uống một chút rượu, hứng thú nói chuyện của Điền Lâm Hỉ cũng càng nhiều hơn, mỉm cười rồi nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, cậu cho rằng làm cách nào để phân biệt người tốt và người xấu trong giới quan trường?
Vấn đề này thật sự là Diệp Trạch Đào không nghĩ tới, nhất thời tỏ ra có chút đờ đẫn, vấn đề này vốn là không trả lời tốt được.
Kỳ thực, cũng thật đúng là có rất nhiều người cũng không có nghiêm túc nghĩ tới việc này, trong tư duy của nhiều người đều có một vài cách để phân biệt, thế nhưng, thật sự để nói chính xác thì rất khó.
- Thưa thầy, vấn đề này khó có thể giải thích rõ ràng!
Điền Lâm Hỉ thở dài một tiếng nói:
- Nói thật lòng, ta cũng không hoàn toàn hiểu được!
Diệp Trạch Đào liền có một cảm giác dở khóc dở cười.
- Trạch Đào, ta chỉ có thể đem một vài kinh nghiệm và ý kiến của ta nói cho cậu nghe, coi như là nói chuyện phiếm đi!
Điền Lâm Hỉ châm một điếu thuốc nói tiếp.
- Sự việc xảy ra ở huyện Hải Thảo các cậu có thể dùng để giải thích cho điều này! Trước tiên là nói về Thôi Vĩnh Chí đi, cậu cho rằng ông ta là người tốt hay người xấu? Nếu như nói ông ta là người xấu, ông ta lại đúng là làm được không ít việc vì nhân dân. Nếu như nói ông ta là người tốt, ông ta bây giờ cũng rất có thể là đã tham nhũng! Đứng ở bên một số người cùng hưởng chung lợi ích, ông ta là một người tốt, đứng ở bên những người lợi ích bị hao tổn, thì ông ta lại là một người xấu! Tình trạng như thế này rất nhiều, giống như chiến tranh giữa hai nước thời xưa, cậu nói xem bên nào tốt đây!
Diệp Trạch Đào nghe đến mức đau cả đầu, những lý lẽ mà Điền Lâm Hỉ nói thật sự là cái nào cũng có thể.
Diệp Trạch Đào nói:
- Hai đất nước, có thể người của mỗi nước họ đều sẽ cho rằng đất nước của bọn họ là tốt!
Ta lại lấy thêm một ví dụ nữa, giả dụ trong số những người thân của Thôi Vĩnh Chí có một người vốn thất nghiệp, về sau người này nhờ sự giúp đỡ của của Thôi Vĩnh Chí có được việc làm. Sau khi anh ta có được việc làm đã thật sự kiên định làm việc thật tốt vì đơn vị, cũng làm việc vì nhân dân, mọi người đều đánh giá người này là người tốt. Thế nhưng, nếu như Thôi Vĩnh Chí bị lật đổ, cái người tốt mà ông ta giúp đỡ có thể sẽ một lần nữa bị thất nghiệp, sẽ lại bị mất đi việc làm, mất đi nguồn gốc của cuộc sống, cậu nói xem việc này rốt cuộc giải thích như thế nào?
Diệp Trạch Đào cảm thấy mình như bị Điền Lâm Hỉ dẫn vào trong một con ngõ mà khó có thể đi ra được, suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu việc này rốt cuộc có điểm nào là đúng.
Điền Lâm Hỉ lại cười nói:
- Lại giả dụ, cái người tốt mất việc kia lại một lần nữa có được việc, bởi vì sự tồn tại của anh ấy đã giúp đỡ được một đám người, mà những người nhận sự giúp đỡ đó cũng vì anh ta mà cuộc sống được cải thiện lớn. Cậu cho rằng Thôi Vĩnh Chí có phải trong lúc vô tình đã làm được những việc có ích lớn cho nhân dân hay không?
Diệp Trạch Đào lần này gật đầu nói:
- Đúng vậy, làm cho số đông người có cuộc sống được cải thiện, đây đúng là việc tốt!
Hít một hơi thuốc, Điền Lâm Hỉ lại nói:
- Nếu như Thôi Vĩnh Chí thật sự tham nhũng, ông ta cũng lại làm tổn hại đến lợi ích của một số lớn người dân, ở phương diện này, ông ta lại làm rất kém, cứ như vậy, khi cậu lại xem xét hắn ta, cậu cho rằng hắn là người tốt hay là người xấu?
Diệp Trạch Đào đứng lên thêm chút nước ấm vào chén trà giúp Điền Lâm Hỉ.
Diệp Trạch Đào từ trước đến nay luôn có một quan niệm, trong nền giáo dục truyền thống mà anh ta tiếp thu đã cố định một quan niệm là không phải người xấu thì là người tốt. Bây giờ sau khi nghe giải thích của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào phát hiện ra suy nghĩ của mình đơn giản quá, đúng là bởi bản thân có một chút quan niệm cố hữu như vậy còn tồn tại, nên làm việc mới có vẻ rụt rè.
Người tốt nhất định phải làm việc mà mỗi lần anh ta làm đều là việc tốt, một người chỉ cần làm một việc xấu, anh ta liền là người xấu rồi! Đây là sự giáo dục mà Diệp Trạch Đào tiếp thu từ khi còn nhỏ, bây giờ quan niệm này trước những lời nói của Điền Lâm Hỉ đều hoàn toàn thay đổi rồi.
Lẽ nào thật sự mình sai lầm rồi?
Điền Lâm Hỉ còn nói thêm:
- Lại lấy thêm một ví dụ được rồi, nói ngay đến đất nước chúng ta và nước Mĩ đi. Nước Mĩ không ngừng phát triển, không ngừng vững mạnh, điều này chắc chắn uy hiếp đến các nước trên thế giới, đối với các nước trên thế giới mà nói, đấy là một nước không được xem là người tốt. Thế nhưng, đối với những người dân của nước họ mà nói, đấy chính là một nước tốt, tổng thống chính là một người rất tốt! Tương tự như vậy, những người lãnh đạo của nước chúng ta nỗ lực phát triển đất nước của chúng ta, bọn họ đối với người dân chúng ta mà nói chính là như cậu đang làm một việc có lợi, là vì nhân dân phục vụ. Thế nhưng, đối với một số nước lân cận mà nói, những hành động như vậy của nước chúng ta chính là một mối đe dọa nghiêm trọng đến hoạt động sinh tồn của họ, là gây bất lợi đến lợi ích của họ. Cậu nói xem, điều này có thể phân biệt rõ ràng là nó rốt cuộc là tốt hay xấu chưa?
- Ý của thầy hoàn toàn không có phân chia tốt xấu cả?
Diệp Trạch Đào vẫn không thể tiếp thu được sự việc này.
Nhấp một ngụm trà, Điền Lâm Hỉ nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Một người theo chính trị, những thứ đường lối tục lệ trong lòng anh ta thật ra cũng không nhiều, nếu như anh ta làm việc có những ràng buộc lớn, bọn họ sẽ tuyệt đối không thể đi xa được!
Những cái này đều là thứ ở trên phương diện triết học, Diệp Trạch Đào bị Điền Lâm Hỉ dẫn dắt có chút nghi hoặc.
- Trạch Đào à, quan trường là một cái thùng nhuộm màu lớn, mọi người đang sống trong cái thùng nhuộm lớn đó, cậu lẽ nào thực sự chắc chắn bảo đảm cậu không phạm phải sai lầm?
Việc này Diệp Trạch Đào thật sự có thoải mái thêm rất nhiều, bản thân trong chốn quan trường thật sự có rất nhiều điểm thay đổi, không nói chuyện khác, nói ngay đến việc phụ nữ đi, trong lòng không muốn làm điều đó, rồi lại có một cảm giác như là khát vọng đối với làm chuyện này, bản thân có thể đang phát triển theo hướng xấu!
Vừa nghĩ tới đây, lại nghĩ tới lý thuyết của Điền Lâm Hỉ, phát hiện ra chính mình lại một lần nữa rơi vào sự nhận thức tuyệt đối của tốt xấu.
Điền Lâm Hỉ vừa hút thuốc, vừa nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài của sổ, nói:
- Trong chốn quan trường không có nơi nào là tuyệt đối. Nếu như cậu nghĩ đem tất cả hy vọng đều hướng về nơi xem là tốt, rất có thể việc này sớm đã đi đến mặt trái. Trong suy nghĩ của những người ngoài, thành phố Hắc Lan của các cậu đã phái tổ công tác Ủy ban Kỷ luật thành phố, rất có thể sẽ phái một đám phẩn tử xấu. Ngược lại, có lẽ bọn họ đều đoán sai cũng khó nói đây! Giả dụ Thôi Vĩnh Chí xảy ra chuyện, Hứa Phu Kiệt với tư cách là Bí thư Thành ủy là người không muốn thấy nhất!
Việc này Diệp Trạch Đào đúng là sớm có nghĩ tới, cũng không có cảm thấy bất ngờ, khẽ gật đầu một cái.
Thấy Diệp Trạch Đào gật đầu, Điền Lâm Hỉ nói:
- Vì vậy, đã dấn thân vào chốn quan trường, cậu phải có những thay đổi lớn. Nếu như cậu không thể có những thay đổi lớn từ cơ bản, cậu sẽ không thể đi xa được, cũng sẽ rất có khả năng bị đối thủ đánh bại bất cứ lúc nào!
Khi nói những lời này trong ánh mắt Điền Lâm Hỉ toát ra một ngụ ý khó hiểu.
Diệp Trạch Đào cũng cầm lấy điếu thuốc châm lửa hút, không thể không thừa nhận, những lời Điền Lâm Hỉ nói là đúng. Diệp Trạch Đào vốn cảm thấy bất an với những hành vi bí mật thúc đẩy sự việc trong huyện của mình, dường như bản thân đã làm một việc rất là không tốt. Bây giờ nghe những lời nói của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào lại một lần nữa phát hiện ra tim của mình cũng không cứng rắn, cũng chưa chuẩn bị tốt khi theo đuổi con đường chính trị.
Điền Lâm Hỉ luôn luôn quan sát vẻ mặt của Diệp Trạch Đào, thấy sự thay đổi trong nét mặt của Diệp Trạch Đào, thầm gật đầu một cái, điều cần chính là Diệp Trạch Đào phải có một sự thay đổi mới. Ông ta rất hiểu Diệp Trạch Đào, tâm của Diệp Trạch Đào rất lương thiện, lương thiện đến mức khiến cho người ta cảm thấy bất an, người như thế lại làm sao có thể tiến xa được trong chốn quan trường?
Cho tới nay Điền Lâm Hỉ trên thực chất cũng không có thực hiện sự giúp đỡ cho Diệp Trạch Đào, lo lắng lớn nhất chính là Diệp Trạch Đào không có kinh nghiệm làm chính trị, tâm lại rất lương thiện, người như vậy khi đối mặt với tâm địa xấu, lại là người thích đâm sau lưng, thì sẽ xảy ra tình hình sụp đổ, nên ông ta cũng có ý bảo vệ Diệp Trạch Đào.
Thế nhưng, khiến cho Điền Lâm Hỉ bất ngờ chính là người như Diệp Trạch Đào không ngờ càng đi càng xa, còn càng làm lại càng xuất sắc.
Người khác nhìn không ra, Điền Lâm Hỉ lại nhìn thấu rõ ràng, với hành động giải quyết công việc như thế của Diệp Trạch Đào, đã phải đối mặt với một mối nguy lớn trong khoảng thời gian sắp tới rồi.
Lần này Điền Lâm Hỉ đến xã Xuân Trúc, chủ yếu nhất vẫn là muốn đến xem tình hình huyện Thảo Hải. Trong lòng của Điền Lâm Hỉ vẫn có một ý tưởng, đó chính là nhân lúc Diệp Trạch Đào vẫn chưa bị mũi tên ngầm bắn tới, bố trí hắn đến một nơi an toàn để làm việc.
Hôm nay đi tới xã Xuân Trúc, thấy được xã Xuân Trúc phát triển to lớn như vậy, lại khi nghe được người trong xã lại dùng ghế trúc để nghênh đón Diệp Trạch Đào về xã, Điền Lâm Hỉ lại càng sửng sốt hơn, trong một số sự việc như vậy sớm đã gieo xuống mầm tai họa!
Khi nghe những tình hình ở trong huyện mà Ôn Phương nắm được, Điền Lâm Hỉ đã lại gánh một số nỗi lòng về Diệp Trạch Đào, cảm thấy nếu không đem Diệp Trạch Đào đi, dựa vào tình hình Diệp Trạch Đào đều không hiểu rõ như thế, chắc chắn không hòa nhập được.
Vốn dĩ Điền Lâm Hỉ gọi Diệp Trạch Đào vào phòng này để một mình nói sự việc, chính là muốn động viên Diệp Trạch Đào vứt bỏ những thứ này, một lần nữa giúp cậu ta bố trí đến một nơi nguy cơ không quá lớn, kết cục lại khiến cho Điền Lâm Hỉ có một ngạc nhiên thú vị.
Khi nghe xong hành động âm thầm thúc đẩy của Diệp Trạch Đào, trong lòng Điền Lâm Hỉ thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ xem ra, Diệp Trạch Đào cũng không đơn giản như bản thân đã tưởng tượng. Cậu ta cũng học được thế nào là âm mưu rồi, điều này đã nói lên Diệp Trạch Đào đã nhận thức được chốn quan trường, có được sự thay đổi như vậy, đối với việc hòa nhập vào chốn quan trường của Diệp Trạch Đào mà nói là một việc tốt.
Diệp Trạch Đào cũng không ngu dốt!
Sau khi Điền Lâm Hỉ phát hiện ra những chuyển biến của Diệp Trạch Đào, ông liền có một sự thay đổi triệt để đối với những thứ bản thân nghĩ đến lúc đầu, ông cảm thấy Diệp Trạch Đào chỉ cần thực hiện một thay đổi lớn, thì nhất định có thể tiến được xa hơn nữa.
Cũng chính là bắt đầu từ lúc này, Điền Lâm Hỉ mới xem như là bình tĩnh muốn dùng sức lực của mình để giúp đỡ sự quyết tâm của Diệp Trạch Đào.
Có những lời giảng giải kia của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào cảm thấy bản thân rất là giả dối, sống cũng quá mệt mỏi, chính như tình hình mà Điền Lâm Hỉ nói đến, làm sao có thể hòa nhập trong chốn quan trường lại còn rụt rè như thế?
Khi nên ra tay thì phải ra tay, nên giẫm một chân cũng phải giẫm một chân như thế, chỉ có đem tâm của mình luyện cho cứng rắn một chút, bản thân mới có thể tiến được xa hơn.
Diệp Trạch Đào biết rằng bản thân phải suy nghĩ chín chắn những lời Điền Lâm Hỉ nói, mặc dù có một vài chỗ cũng không phải có thể có tác dụng thay đổi lớn, nếu muốn hòa nhập vào chốn quan trường, con đường thay đổi nhất định phải có!