Trở về phòng mình, Diệp Trạch Đào xối nước ấm để tắm, cảm thấy cơ thể vô cùng sảng khoái, ngồi trên ghế pha một ấm trà, sau đó châm một điếu thuốc từ từ hút.
Bật ti vi lên, chuyển kênh mấy lần thấy đều là mấy phim truyền hình, Diệp Trạch Đào không mấy hứng thú để xem ấy thứ ấy, đành phải chuyển sang kênh của đài truyền hình tỉnh.
Diệp Trạch Đào rất lo lắng, mọi người ai cũng phải có quá trình, đặc biệt là những người hôm nay đến để tìm hiểu tình hình, họ hỏi có vẻ rất chuyên nghiệp, xem ra có vẻ rất muốn đến đầu tư. Chắc sẽ thu hoạch được gì đó chứ, cho dù bọn họ không đến đầu tư thì dựa vào những dự án của bọn họ và dự án của bọn Lưu Mộng Y, chắc chắn là sẽ thu hoạch được kết quả.
Khi nghĩ đến Lý Binh, Diệp Trạch Đào chau mày, tay phó Chủ tịch huyện này đúng là muốn nhằm vào mình đây mà, mà cũng không biết lực lượng đứng sau lưng bọn Lưu Mộng Y là ai nhỉ?
Hiện tại đối với lực lượng đứng sau của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào có rất nhiều nghi vấn.
Chuông cửa kêu, Diệp Trạch Đào đi ra mở cửa, thấy Phương Di Mai vừa chải tóc, vừa cười nói đi vào trong phòng.
Cô ta mặc một bộ đồ rất thoải mái, không phải loại đặc biệt để hấp dẫn người khác. Nhưng sau khi tắm xong, mái tóc chảy dài trên vai, cái cổ trắng ngần lộ ra, cả người cô ta toát lên vẻ thanh xuân tươi tắn.
Lại nhìn thấy cái mũi phập phồng hơi thở sau khi vừa tắm xong, Diệp Trạch Đào than thầm, Phương Di Mai đúng là càng ngày càng hấp dẫn!
- Mau vào ngồi đi!
Diệp Trạch Đào nói.
Trên người cô ta tỏa ra một mùi hương đàn bà nhẹ nhàng, quyến rũ.
- Chủ tịch xã, kết quả hôm nay không được tốt lắm nhỉ!
Phương Di Mai lo lắng hỏi.
Mời cô ta ngồi xuống xong, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Mới là ngày đầu tiên mà, không cần phải lo lắng nhiều.
- Em cảm thấy tay phó Chủ tịch huyện Lý kia đang nhằm vào anh đấy !
Vì không có ai ở đây, nên Phương Di Mai cũng không cần phải úp mở gì cả.
Diệp Trạch Đào trong lòng mừng rỡ, cái cô Phương Di Mai này đang bày tỏ thái độ với mình đây, đó là một sự trung thành đó mà.
- Các vị lãnh đạo có suy nghĩ của lãnh đạo, chúng ta cứ làm tốt công việc của mình là được!
Diệp Trạch Đào nói.
Ném ánh mắt quyến ruc về phía Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai nói:
- Em chỉ lo sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh!
Cô ta hiện tại rất quan tâm đến tình hình phát triển của Diệp Trạch Đào, nên ít nhiều cũng tỏ ra lo lắng, tắm xong liền chạy sang đây ngay để hỏi han.
Diệp Trạch Đào thấy nước đã sôi, liền đi pha một ấm trà.
Do Phương Di Mai đang ngồi, mà Diệp Trạch Đào lại từ trên cao nhìn xuống, nên liếc thấy khe ngực sâu hun hút từ trên cái cổ trắng ngần đi xuống, hai gò ngực đầy đặn cao vút đập vào mắt hắn.
Vừa tắm xong nên Phương Di Mai chỉ mặc một chiếc áo bên ngoài, mà không mặc nội y, tình cảnh đó khiến cho Diệp Trạch Đào lập tức dấy lên lửa dục vọng.
Phương Di Mai vẫn ngồi đó chải đầu, ánh mắt nhìn thẳng lại đúng ngay vị trí phần hạ bộ của Diệp Trạch Đào, vừa nói câu cám ơn thì bất ngờ trông thấy trong cái quần đùi rộng ấy có cái gì đó đang thay đổi. Sững sờ một chút, đưa mắt lên nhìn thì thấy ánh mắt của Diệp Trạch Đào đang nhìn.
Lập tức liền hiểu Diệp Trạch Đào đã nhìn thấy cái gì, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng đắc ý. Xem ra bản thân mình cũng có sức hấp dẫn rất lớn đối với Diệp Trạch Đào.
Cố ý đưa tay chải tóc mạnh hơn một chút, khiến cho cái áo càng hở thêm.
Trong phòng lập tức tĩnh lặng, hai người không ai nói câu nào.
Trong khoảnh khắc Diệp Trạch Đào sững sờ, đột nhiên phát hiện mình có chút thất thần, liền đỏ mặt, vội vàng cầm tách trà đặt lên bàn cạnh Phương Di Mai, rồi lật đật đi về phía bên kia ngồi xuống.
Phương Di Mai đắc ý cười thầm.
Hai người đang điều hòa lại tâm tình của mình.
Lần lượt những ý tưởng chạy qua trong đầu Phương Di Mai, nhưng cuối cùng cô ta thở dài. Dạo gần đây cô ta đã suy nghĩ kỹ, làm người tình của Diệp Trạch Đào thì được, còn làm vợ thì nhất quyết không thể được.
Cứ nghĩ đến lực lượng sau lưng Lưu Mộng Y có thể là một lực lượng kinh thiên động địa thì Phương Di Mai lại thấy có chút khiếp đảm. Nếu như mình thật sự là vợ của Diệp Trạch Đào, khiến cho Lưu Mộng Y nổi giận thì không những Diệp Trạch Đào bị hủy hoại mà bản thân cô ta cũng đừng hòng nghĩ đến việc phát triển ở bất cứ phương diện nào nữa.
Vì sự phát triển của cả hai người, việc mà cô ta cần làm là tận lực giúp sức kéo hai người Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y lại với nhau!
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng đã tỉnh táo lại, để cho Phương Di Mai yên tâm, hắn quyết định tiết lộ một số tình hình, bèn nói:
- Em cứ yên tâm, anh đã nói chuyện với người ta rồi, sắp tới sẽ có người đầu tư khoảng 1 trăm triệu vào việc xây dựng một khu luân chuyển hàng hóa nông sản, cũng có người sẽ đầu tư khoảng trăm triệu vào việc khai thác ngành du lịch ở xã Xuân Trúc.
Phương Di Mai vốn đang nghĩ đến chuyện của Lưu Mộng Y, không ngờ lại nghe thấy Diệp Trạch Đào nói ra một thông tin kinh ngạc đến như vậy. Cô ta cảm thấy quá sức chịu đựng, thất thanh hỏi:
- Một trăm triệu?
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy, bước tiếp theo nếu xã Xuân Trúc trở thành trung tâm của ba tỉnh, thì xã Xuân Trúc sẽ trở thành một địa phương mà các nhà đầu tư sẽ tranh nhau đến!
Trông thấy vẻ tự tin của Diệp Trạch Đào, nhớ đến tay phó Chủ tịch huyện Lý Binh và người mà suýt chút nữa cô ta định dựa dẫm vào là phó Chủ tịch huyện Ngô Hiểu Bình, Phương Di Mai phát hiện, hai người bọn họ về cơ bản không phải là đối thủ của Diệp Trạch Đào. Khí phách của Diệp Trạch Đào cách xa bọn họ nhiều lắm.
Nghĩ tới sự phát triển của xã Xuân Trúc trong thời gian tới, trong lòng Phương Di Mai bỗng cảm thấy xúc động. Diệp Trạch Đào mới đích thực là người làm nên chuyện. Hàn huyên một hồi, bỗng điện thoại của Diệp Trạch Đào đổ chuông, rút ra nhìn, hóa ra là điện thoại của Lưu Mộng Y gọi tới.
Sau khi Lưu Mộng Y hỏi ngày đầu tiên thế nào rồi cười nói:
- Ý của mọi người thường là không tranh thủ mấy ngày đầu tiên, đến khi gần kết thúc rồi, mọi người mới đến để ký hợp đồng với anh!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Cũng đã có hai người tỏ vẻ có ý…
Hắn liền đem chuyện xây dựng khu luân chuyển hàng hóa lâm sản và khu khai thác du lịch kể một lượt cho Lưu Mộng Y nghe.
Lưu Mộng Y cười nói:
- Hai dự án này bọn em cũng đang suy nghĩ, nếu như đã có người dự định làm thì cứ để cho họ làm đi. Quy hoạch khu công nghiệp của xã Xuân Trúc làm tốt như thế, bước tiếp theo sau đây, xã Xuân Trúc lại là trung tâm của ba tỉnh nữa, em tin là sẽ được nhìn thấy rất nhiều người có tiền đồ. Anh yên tâm, xã Xuân Trúc bất luận thế nào cũng sẽ phát triển.
Diệp Trạch Đào nói một cách tự tin:
- Từ trước đến nay anh cũng không hề lo chuyện này!
Lưu Mộng Y nói:
- Em biết là anh rất tài giỏi mà!
Nói xong điện thoại, Phương Di Mai nghi hoặc hỏi:
- Hai dự án lớn như vậy không phải do cô Lưu đầu tư sao?
Thấy Phương Di Mai hiểu lầm, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Bọn họ cũng đến đầu tư!
Thật sự lúc này Phương Di Mai rất kinh ngạc, cứ nghĩ đến xã Xuân Trúc có thể đạt được những dự án lớn, bây giờ đối với việc xã Xuân Trúc sẽ tiếp nhận một nguồn tài chính khổng lồ ấy như thế nào, Phương Di Mai lại thấy có chút lo lắng.
- Chủ tịch xã, huyện Thảo Hải từ trước đến nay chưa từng có dự án nào lớn đến vậy!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Trước đây không có, không có nghĩa là sau này cũng không có. Em cứ chờ xem, xã Xuân Trúc sẽ mau chóng thành điểm nóng đấy!
Hiện tại Phương Di Mai đã hoàn toàn hạ quyết tâm đầu quân về phía Diệp Trạch Đào, trong lòng thầm nghĩ, đi theo một người mang trong mình một lý tưởng to lớn như vậy, thì tin chắc tương lai của mình cũng sẽ có sự biến đổi rất lớn.
Nghĩ đến tương lai của mình, Phương Di Mai vừa vui vừa buồn, lại càng cảm thấy có chút mất mát. Cô ta phát hiện thấy mình hình như đã bị Diệp Trạch Đào hấp dẫn rồi.
- Chủ tịch xã, anh nghỉ ngơi đi nhé!
Nói xong, cũng không biết nghĩ sao, Phương Di Mai liền vội vàng đứng dậy và đi ra cửa.
Lúc này Phương Di Mai cảm thấy tâm lý mình có phần hỗn loạn, hỗn loạn đến mức không biết phải làm theo như thế nào.
Bước vào phòng của mình, bất giác không hiểu sao, Phương Di Mai liền ôm mặt khóc.
Chính bản thân cô ta cũng không hiểu tại sao mình lại khóc, chỉ là muốn khóc một trận mà thôi.
Khi hai người đang nói chuyện trong phòng này, thì ở một phòng khác, phó Chủ tịch huyện Ngô Hiểu Bình và Lý Binh đang ngồi nói chuyện với nhau. Hai người bọn họ từ lâu đã hợp lại cùng nhau. Lý Binh sau khi đến huyện Thảo Hải cũng cần phải có người của mình, vừa đúng lúc Ngô Hiểu Bình có ý định muốn đầu quân sang bên gã, nên rất tự nhiên gã tiếp nhận Ngô Hiểu Bình.
Thành thật mà nói thì Ngô Hiểu Bình vốn là người của Cao Chấn Sơn. Trước đó sau khi nhận được sự giúp đỡ của Cao Chấn Sơn liền nhanh chóng đi vào hàng ngũ phó Chủ tịch huyện, cũng náo nhiệt được vài ngày. Nhưng từ khi Cao Chấn Sơn bị điều đi, gã lập tức mất đi chỗ dựa vững chắc, chuyện vào Ủy viên thường vụ cũng vì đó mà thất bại. Vì chuyện này mà gã đã buồn bực một thời gian dài.
Lần này thấy Lý Binh từ trên trời rơi xuống, Ngô Hiểu Bình có một cảm giác, tay Lý Binh này có lai lịch chắc cũng khá, sau khi thăm dò vài lần gã đã đầu quân về phía Lý Binh.
Những chuyện của xã Xuân Trúc gã vốn không để ý, nhưng khi thấy một Phương Di Mai xinh đẹp ngày càng dần xa mình, thì Ngô Hiểu Bình cảm thấy rất khó chịu, nên cũng có một cách nhìn về xã Xuân Trúc.
Đặc biệt là trông thấy bất luận Diệp Trạch Đào đi đâu thì Phương Di Mai đều nối gót đi theo đến đó, trong lòng Ngô Hiểu Bình tràn ngập sự ghen tị.
Lẽ nào Phương Di Mai chưa hề qua tay gã mà đã ngã vào lòng thằng ranh Diệp Trạch Đào kia rồi sao?
Lại trông thấy Lý Binh không ngừng châm chích Diệp Trạch Đào, Ngô Hiểu Bình cũng cảm thấy hả hận.
- Chủ tịch huyện Lý, xã Xuân Trúc có vẻ đang rất tự đắc!
Ngô Hiểu Bình nói với Lý Binh.
Gật gật đầu, Lý Binh nói:
- Muốn một địa phương có thể phát triển, nhất định phải có nòng cốt trung tâm. Nhưng hiện tại các vị lãnh đạo xã Xuân Trúc lại không có được ý thức như vậy. Họ vẽ ra dự án khu công nghiệp, họ cho rằng tiền vốn đầu tư sẽ tự chạy đến sao? Lần này cứ để xem xem bọn họ thu hút vốn đầu tư như thế nào!
Ngô Hiểu Bình nói:
- Cũng khó nói, biết đâu bọn họ lại có thể kéo về vốn đầu tư trên trăm triệu. Nếu như quả thật như vậy, huyện phải tăng cường chú trọng chứ?
Chuyện này đúng là chuyện mà Lý Binh đang lo lắng. Cứ nghĩ đến những người bên trên hắn đang muốn lật đổ Diệp Trạch Đào thì càng cảm thấy lực lượng hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào có một sức mạnh không nhỏ.
Không còn hứng nói chuyện với Ngô Hiểu Bình nữa, Lý Binh nói:
- Tôi đi ra ngoài một chút.
Ngô Hiểu Bình rời khỏi phòng của Lý Binh, liền thấy bóng dáng Lý Binh vội vội vàng vàng bước đi. Ngô Hiểu Bình tự nhủ: “ Sau lưng không hiểu là có thần thánh phương nào?
Ngô Hiểu Bình rất hiếu kỳ với thế lực phía sau của Lý Binh.
Đưa mắt nhìn về phía phòng của Phương Di Mai, định bước tới đó, nhưng cuối cùng lại không dám!