- Bí thư Thôi, tình hình là như vậy.
Uông Lăng Tùng nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói.
Thôi Vĩnh Chí nhìn thẳng vào Uông Lăng Tùng, trong lòng lại đang nghĩ đến chuyện mà Uông Lăng Tùng báo cáo.
- Rõ ràng là một người đã cải trang, cầm năm mươi ngàn nhân dân tệ bảo bọn chúng đi gây nổ?
Hai hàng lông mày của Thôi Vĩnh Chí nhíu chặt lại.
- Chúng tôi đã áp dụng mọi phương pháp rồi. Đây là kết quả chính xác nhất có được!
Uông Lăng Tùng vì chuyện này mà tốn không biết bao nhiêu công sức.
-Tiếp tục điều tra!
Thôi Vĩnh Chí xua tay.
Nhìn Uông Lăng Tùng đi ra, Thôi Vĩnh Chí ngồi đó suy nghĩ về chuyện này, càng nghĩ càng cảm thấy bên trong có ẩn ý gì đó, vì sao kẻ đó phải cải trang, vì sao phải bỏ ra năm mươi ngàn nhân dân tệ để mua một vụ nổ, con người ta bây giờ vì tiền, chuyện gì cũng làm được!
Lại nghĩ đến những vấn đề kéo theo sau vụ nổ, Thôi Vĩnh Chí có cảm giác vô cùng lo sợ.
Lúc nhận được điện thoại của Uông Lăng Tùng, trong lòng Diệp Trạch Đào càng thêm khẳng định.
-Chỉ với năm mươi ngàn là có thể có người đi làm cái chuyện này sao?
Diệp Trạch Đào hỏi một tiếng.
- Trạch Đào à, cậu có thể không biết. Ở chỗ chúng tôi với cái giá năm ngàn tệ có thể mua một người làm cho người khác tàn phế, mười ngàn nhân dân tệ là có thể có người sẵn sàng đi giết người, năm mươi ngàn tệ là một số tiền rất lớn!
Uông Lăng Tùng nói.
- Anh Uông, còn phải phiền các anh điều tra kỹ hơn một chút, chuyện này không phải thường đâu!
- Thằng em cứ yên tâm, dù là cậu không nói, tôi cũng phải điều tra kỹ càng một chút, dù gì thì cũng gây chuyện trên địa bàn của tôi đây, bằng mọi giá phải điều tra cho ra!
Tắt điện thoại, Diệp Trạch Đào ngồi trong văn phòng trầm ngâm suy nghĩ, Diệp Trạch Đào có cảm giác, chuyện này chắc chắn có liên quan đến người đứng đằng sau đám Lưu Mộng Y.
Liên tưởng đến chuyện Lý Binh bị bại lộ, Diệp Trạch Đào gần như có thể khẳng định, chuyện này rất có thể chính là do Lý Binh hoặc là người đứng sau lưng ông ta làm. Mục đích chính là muốn giết chết mình!
Rốt cuộc Lưu Mộng Y đang có chuyện gì đây?
Theo tình hình mà Uông Lăng Tùng thông báo thì có thể biết đối phương rất chuyên nghiệp, cũng rất biết suy nghĩ trù tính. Chuyện này nếu không phải là Lục Ân Quốc cẩn thận phát hiện ra có lẽ một vụ nổ sẽ trở thành một vụ thương vong vô cùng lớn, nếu mà xảy ra chuyện như vậy thì chuyện làm đường nhất định sẽ là một tin tức nóng hổi, hơn nữa lại là cố ý gây nổ, những bản báo cáo tiêu cực chắc chắn sẽ đưa tin rộng khắp, một người lãnh đạo như mình lúc đó chắc chắn sẽ bị lôi ra giải thích sự việc.
Chết nhiều người như vậy, cái chức Chủ tịch xã, mình còn xứng đáng nữa không?
Cứ nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, Diệp Trạch Đào lại cảm thấy như có một con rắn độc đang nhìn mình chằm chằm từ phía sau.
Quan trọng là giờ mình vẫn chưa điều tra ra rốt cuộc là ai đang nhìn chòng chọc vào mình.
Vài lần Diệp Trạch Đào định gọi điện cho Lưu Mộng Y để hỏi một chút về chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn không gọi một cuộc điện thoại như vậy.
Không rõ tình hình, trong lòng Diệp Trạch Đào không tự tin chút nào.
Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Diệp Trạch Đào gọi điện cho lão Điền.
Cũng may là lão Điền đi tập thể dục vừa mới về tới nhà.
Nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, lão Điền rõ ràng cảm thấy rất vui, cười nói:
- Tên nhóc này giờ mới chịu nhấc điện thoại lên gọi cho ta à!
Nghe những lời nói hiền lành này của lão Điền, Diệp Trạch Đào cũng kìm nén rất nhiều tâm tình, cười nói:
- Sư phụ khỏe chứ ạ?
- Ngũ Cầm Hí của ta luyện tốt hơn con, đương nhiên là cơ thể đều khỏe mạnh cả!
Trung khí của Lão Điền rất đầy đủ, ông ta cười ha hả.
Hàn huyên một hồi lâu về chuyện sức khỏe, lão Điền cười nói:
- Có phải là có chuyện gì lo nghĩ phải không? Tên nhóc này mà gọi điện thì chắc chắn có chuyện!
Lão Điền quả là rất hiểu Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào liền nói:
- Sư phụ, đúng là có một chuyện khiến con không hiểu được, cần sư phụ lý giải mối nghi ngờ một chút.
- Con nói đi!
Lão Điền biết chắc không phải là chuyện bình thường.
Diệp Trạch Đào liền kể lại chuyện vụ nổ cùng với mối nghi ngờ của mình cho lão Điền nghe.
Sau khi Diệp Trạch Đào kể xong, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi, lão Điền này đã biết chuyện của nhà Lưu Mộng Y, nói với lão Điền chẳng khác nào nói với Lưu Mộng Y, để xem thái độ của họ ra sao.
Lão Điền im lặng lắng nghe, nghe xong mãi không thấy nói gì, một hồi lâu sau mới nói:
- Trạch Đào, con yên tâm làm tốt công việc của con, có một số chuyện rất phức tạp, tin là sẽ không có chuyện như này xảy ra nữa đâu!
Diệp Trạch Đào nghe những lời lão Điền nói, giọng nói đó rõ ràng rất nặng nề.
Dù sao cũng là thông báo chuyện này một chút, Diệp Trạch Đào cũng chẳng hi vọng là có thể biết được chút nội tình gì từ chỗ lão Điền.
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào ngồi thẫn thờ trong văn phòng, con người ta muốn làm tốt một chuyện thật khó, rốt cuộc là mình đã trêu chọc ai đây!
Nghĩ đến khoảng cách vô cùng lớn giữa mình và Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào bỗng nhiên có suy nghĩ từ bỏ Lưu Mộng Y, có lẽ tìm một người con gái bình thường làm vợ lại là may mắn.
Sau khi có những suy nghĩ như vậy, trước mắt liền hiện ra hình ảnh của mấy người con gái, không ngờ người đầu tiên lại là Vệ Vũ Hinh.
Nghĩ Vệ Vũ Hinh từ trước tới giờ luôn có tình ý với mình, Diệp Trạch Đào nhận thấy Vệ Vũ Hinh mà làm vợ thực là một suy nghĩ không tồi.
Tiếp theo đó là bóng dáng của Phương Di Mai.
Vừa mới nghĩ đến Phương Di Mai, điện thoại của Phương Di Mai liền gọi tới.
- Chủ tịch xã Diệp, toàn bộ dự án gian hàng của chúng ta đã xong rồi, tôi gửi cho anh một bản coi thử?
- Tốt lắm, cô gửi đến văn phòng nhé!
Đối đáp vài câu công việc, Diệp Trạch Đào cảm thấy Phương Di Mai hoàn toàn là một người rất có năng lực. làm cấp dưới của mình thì vô cùng xứng, còn làm vợ thì dường như không thích hợp chút nào!
Suy nghĩ lớn nhất của Diệp Trạch Đào về Phương Di Mai đó là người phụ nữ này giống Ôn Phương, rất coi trọng sự nghiệp!
Trước mắt lại hiện ra hình bóng của Ôn Phương.
Đối với Ôn Phương, bản thân Diệp Trạch Đào đều không biết cảm giác của mình đối với Ôn Phương là thứ cảm giác gì nữa. Dường như là quan tâm đến cái thân hình của cô ta hơn, lạ là cứ nghĩ đến Ôn Phương, Diệp Trạch Đào lại có ngay cái suy nghĩ đè cô ta dưới thân mình.
Day day hai thái dương, Diệp Trạch Đào phát hiện ra suy nghĩ của mình loạn lên hết rồi, loạn thành một cục rối tinh rối mù.
Thú vị là trước mắt lâu lâu lại hiện ra cảnh tượng chiếc mông uốn éo của Điền Gia Anh.
- Chủ tịch xã, đây là sơ đồ mà Chủ nhiệm Phương gửi tới.
Ninh Thu Cúc đung đưa thân mình đi vào, hôm nay không ngờ cô lại mặc một bộ đồ khiến cho bộ ngực muốn lộ ra ngoài, liếc mắt nhìn qua không ngờ lại nhìn thấy khe ngực hết sức quyến rũ ấy.
Đầu óc Diệp Trạch Đào vốn đang rối bời lại gặp tình huống này, thấy bộ ngực của Ninh Thu Cúc thì có chút sững sờ.
Ninh Thu Cúc cũng không ngờ là Diệp Trạch Đào lại có ánh mắt như vậy, bị đối phương nhìn chằm chằm vào bộ ngực căng tròn của mình, lúc đầu thì còn hoảng hốt, nhưng sau thì có đôi chút tự đắc, lúc đưa bản fax sơ đồ, không biết là vô tình hay hữu ý mà động tác cũng chậm đi rất nhiều, dường như có ý muốn cho Diệp Trạch Đào nhìn cho đã vậy.
Điệu bộ này ngược lại đã khiến cho Diệp Trạch Đào hồi phục lại tâm trí, hơi chau mày cầm lấy bản fax, căn bản là không thể nhìn thấy gì trong bản fax đó cả, Diệp Trạch Đào càng chau mày, xem ra sắp tới phải cập nhật lại máy tính mới được, căn bản là giờ không nhìn ra cái gì cả!
Ninh Thu Cúc không hề biết Diệp Trạch Đào đã xảy ra một số chuyện như vậy, vốn nghĩ là mình cũng có thể hấp dẫn được anh chàng đẹp trai này, không ngờ Diệp Trạch Đào lại nhíu mày khi nhìn vào chỗ bên trong cổ áo của mình, trong lòng có chút lo lắng, lén nhìn lại ngực của mình một chút, trong lòng có đôi phần nghi ngờ, chẳng lẽ quần áo của mình có chỗ nào đó khiến cho Diệp Trạch Đào không vừa mắt?
- Được, cô ra ngoài đi!
Diệp Trạch Đào nói một câu rồi một lần nữa lại vùi đầu nhìn vào bản fax.
Ninh Thu Cúc càng ngày càng cảm thấy có vấn đề, sau khi vội vàng ra khỏi văn phòng của Diệp Trạch Đào cô liền đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Đến nhà vệ sinh, việc đầu tiên mà Ninh Thu Cúc làm là cởi đồ của mình ra, trong phòng vệ sinh ấy kiểm tra kỹ càng đôi gò bồng đảo của mình.
Diệp Trạch Đào nào đâu biết một cử chỉ vô tâm của mình đã khiến cho Ninh Thu Cúc căng thẳng đến như vậy. Xem một lúc lâu sau thì gọi điện cho Phương Di Mai, hỏi han tỉ mỉ về tình hình bố trí gian hàng. Sau khi Phương Di Mai giải thích lại một cách chi tiết, Diệp Trạch Đào cũng xem như là đã yên tâm rồi, Phương Di Mai này làm việc thật không tồi, đúng là một trợ thủ đắc lực!
Tập trung lại vào công việc, những suy nghĩ hiện lên ấy cũng mờ nhạt đi rất nhiều.
Thấy sắp hết giờ làm, Diệp Trạch Đào sực nhớ tới chuyện này chưa nói với Ôn Phương.
Đứng dậy đi về phía văn phòng của Ôn Phương.
Lúc bước vào văn phòng của Ôn Phương, Ôn Phương lúc này đang định ra ngoài, thấy Diệp Trạch Đào tới, Ôn Phương tỏ ra rất vui nói:
- Trạch Đào tới rồi à, ngồi xuống nói chuyện.
Ôn Phương định đi pha trà.
Diệp Trạch Đào khua tay nói:
- Nói vài câu rồi đi thôi, không cần pha đâu.
Ôn Phương cười cười cũng không dùng dằng nữa, dù sao cũng sắp hết giờ làm rồi.
Hai người ngồi trên ghế sô pha, Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi nhận được điện thoại của Trưởng phòng Uông gọi tới.
Ôn Phương tỏ ra rất chăm chú nghe.
Diệp Trạch Đào nói:
- Chuyện có chút phức tạp.
Nói xong liền đem tình hình báo cáo lại cho Ôn Phương.
Ôn Phương cũng cảm thấy khó hiểu nói:
- Thật là lạ, chuyên này hẳn là có người âm mưu làm, nhưng, mục đích sau khi làm chuyện này là gì chứ?
Sau đó nghĩ tới điều gì đó, Ôn Phương nhướn lông mày lên nói:
- Trong xã ta cũng phải kiểm tra lại một chút, có một vài người việc ngay không làm lại muốn làm ba cái trò âm mưu quỷ kế, nếu đúng là người của xã ta gây chuyện, tuyệt đối không dễ dàng như vậy đâu!
Thấy điệu bộ tức giận của Ôn Phương cũng rất đẹp, Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:
- Hẳn không phải là người của xã ta đâu.
Năng lực khác của Ôn Phương không có bao nhiêu nhưng kinh nghiệm về chính trị lại rất phong phú, cô lập tức nghĩ ngay đến tình hình đằng sau lưng của Diệp Trạch Đào.
Mắt mở to nhìn về phía Diệp Trạch Đào hỏi:
- Là Tiểu Lưu phải không?
Đây là một câu hỏi mang tính thăm dò.
Diệp Trạch Đào thầm khen sự nhạy bén của người phụ nữ này, đương nhiên cũng không thể nói ra những suy đoán của mình, nói:
- Chuyện này trưởng phòng Uông họ sẽ điều tra kỹ càng.
- Trạch Đào, có một số chuyện phải trao đổi nhiều hơn mới được.
Ôn Phương nói.
Cái cô Ôn Phương này, rốt cuộc là cô ta nghĩ gì đây?
Diệp Trạch Đào phát hiện ra Ôn Phương quan tâm đến chuyện của mình với Lưu Mộng Y hơn ai hết, dường như rất hi vọng mình và Lưu Mộng Y sẽ trở thành người một nhà.