Đối với Hoàng Tuyết Lệ, Diệp Trạch Đào chỉ còn chút tình cảm thuở học trò mà thôi. Thời gian đã lâu như vậy, tình cảm đã nhạt nhòa đi rất nhiều. Lần này gặp lại Hoàng Tuyết Lệ, thấy cô gặp chút khó khăn nên mới muốn giúp đỡ một chút. Thật tâm mà nói, Diệp Trạch Đào không có cảm giác gì với cô ta cả.
Diệp Trạch Đào không có cảm giác gì với cô ta là một chuyện, còn Hoàng Tuyết Lệ thì lại không nghĩ như vậy.
Bước chân vào xã hội, Hoàng Tuyết Lệ đã thấy được rất nhiều phần đen tối của nó. Công việc của cô ở Cục Y tế cũng chẳng tốt đẹp gì. Cô có sắc đẹp, một vài lãnh đạo trong Cục thỉnh thoảng cũng có vài ý tưởng đen tối, thỉnh thoảng quấy rầy, khiến cho cô chỉ thấy phiền phức nối tiếp phiền phức.
Làm quan đến một cấp độ nào đấy là bị biến tướng. Mấy vị lãnh đạo ở Cục Y tế cũng vậy, mấy lão ấy đúng là một đám có bộ dạng khó coi. Con mắt lúc nào cũng màu mè, điều đấy khiến cho Hoàng Tuyết Lệ nghĩ đến cảnh tượng bản thân cô ở dưới bọn họ mà cảm thấy thật ghê tởm.
Nhưng cho dù như vậy Hoàng Tuyết Lệ vẫn không có quyền để phản đối. Gần đây Cục trưởng Thắng còn muốn uy hiếp cô ta. Đối với chuyện này Hoàng Tuyết Lệ còn đang do dự. Nếu như không theo lão ta thì những ngày tháng tiếp theo của cô ở Cục Y tế này như thế nào thì không cần hỏi cũng biết là như thế nào. Hôm nay trước khi đến đây, cô ta đã quyết định, thôi cứ coi như là bị chó cắn một cái vậy, cô cứ thuận theo hắn là được. Ai bảo cô sinh ra trong gia đình không quyền không thế. Nếu như chẳng may công việc của cô có xảy ra chuyện gì thì cô không biết cả gia đình từ trước đến nay chỉ trông cậy vào mỗi đồng lương của cô mà sống thôi sẽ ra sao nữa.
Lại còn không nói đến người cha đang bị bệnh tim nữa chứ.
Thật sự không ngờ, sự việc xảy ra ngày hôm nay lại chuyển biến nhiều như vậy. Xem chừng lão Cục trưởng của mình rất xem trọng Diệp Trạch Đào. Ảnh hưởng của Diệp Trạch Đào đúng là lớn thật!
Điều khiến cho Hoàng Tuyết Lệ vui nhất chính là người bạn học cũ đã đứng ra giúp đỡ bản thân mình. Điều đó chứng tỏ người đó vẫn còn những tình cảm của thuở học trò!
Nhìn lại vẻ phong độ đẹp trai của Diệp Trạch Đào, Hoàng Tuyết Lệ cảm thấy trong lòng thổn thức. Cho dù cô ta không thể làm vợ của Diệp Trạch Đào được, thì là nhân tình của hắn cũng tốt. Một người đẹp trai như vậy thì cô ta dễ dàng chấp nhận.
Hơn nữa, hồi còn học trung học, từ khi biết Diệp Trạch Đào viết tên cô trong quyển vở, bản thân cô cũng vui lắm đấy chứ!
Hiện giờ Diệp Trạch Đào là Chủ tịch xã. Trên chốn quan trường có quyền thế như vậy, chỉ cần mọi người, đặc biệt là tay Cục trưởng biết mình là người đàn bà của Diệp Trạch Đào thì mình tin chắc tay Cục trưởng đó sẽ không dám động đến mình nữa, đến lúc ấy để xem lão sẽ phải làm thế nào?
Đây là một sự thay đổi quá lớn!
Nghĩ như vậy rồi, Hoàng Tuyết Lệ liền biểu lộ luôn.
Thừa dịp bị va một cú khá mạnh đó, cảm giác e dè, ngượng ngùng lúc nãy của Hoàng Tuyết Lệ hoàn toàn biến mất. Cô ta biết, đó chính là cơ hội của chính mình, phải nắm chặt lấy cơ hội này thì cuộc sống của cô mới có thể hoàn toàn thay đổi được.
Khi cô nép sát người vào trong lòng của Diệp Trạch Đào, đột nhiên cảm thấy một cảm giác thật an toàn. Kể từ sau khi chồng cô ta bị chết, cô giống như một cây lục bình, cuối cùng hôm nay cô cũng có được cảm giác an toàn.
Cơ thể cô đang dựa vào lòng của Diệp Trạch Đào, cô ngửi thấy mùi đàn ông thoang thoảng toát ra mạnh mẽ từ người hắn, không hiểu sao, tự dưng cô lại cảm thấy hạnh phúc đến thế.
Lúc đầu Diệp Trạch Đào cứng đờ người như khúc gỗ, nhưng dần dần, một cảm giác yêu đương vụng trộm lại bắt đầu dậy lên trong hắn.
Bước chân vẫn chậm rãi di chuyển theo điệu nhạc, cảm nhận được sự mềm mại, ấm nóng của cơ thể Hoàng Tuyết Lệ, bộ phận nhạy cảm của Diệp Trạch Đào lại bắt đầu có sự biến đổi, dính vào người của Hoàng Tuyết Lệ.
Lúc này hai người đều không còn có ý định tránh né nữa.
Người đàn bà từng trải như Hoàng Tuyết Lệ bỗng nhiên nổi cơn dục tình mãnh liệt. Cô cố tình giả vờ điều chỉnh lại vị trí của mình. Hai người lúc này dường như đang tìm một tư thế thỏa mãn cho hai người nhất.
Trên sàn nhảy mọi người đều đang rất hưng phấn, đang chìm vào trong tiếng nhạc và tiếng cười đùa. Ngoài những người đã có đôi có cặp ra thì hầu như chẳng ai để ý đến hai bọn họ.
Cục trưởng Cục Y tế Tô Xương Toàn cũng là người để ý, thỉnh thoảng ông ta lại quan sát một chút. Lúc này thấy hai người đang ôm sát vào nhau rất chặt thì thấy vui mừng ra mặt. Đây đúng là chuyện tốt. Chỉ cần Hoàng Tuyết Lệ và Diệp Trạch Đào có mối quan hệ thân mật với nhau thì mối quan hệ giữa ông ta và Diệp Trạch Đào cũng sẽ được thắt chặt hơn. Lần này về phải lập tức hoàn chỉnh ngay công việc của Hoàng Tuyết Lệ mới được. Xem nào, cứ điều cô ta lên văn phòng trước đã, ở cự ly gần như vậy thì khi thông qua cô ta tiếp cận với Diệp Trạch Đào sẽ dễ dàng, thuận tiện hơn.
Tiền Vân đang hát cũng để ý thấy cảnh Diệp Trạch Đào và Hoàng Tuyết Lệ. Trong lòng cô ta không vui lắm, cô ta đang làm ở Mặt trận Tổ quốc huyện nên đương nhiên là biết tình hình của Diệp Trạch Đào. Từ lâu cô ta đã nhắm Diệp Trạch Đào rồi, cô ta vẫn chưa kết hôn. Nếu như lấy được Diệp Trạch Đào thì thật là tuyệt vời biết bao nhiêu! Không ngờ cái cô Hoàng Tuyết Lệ đã từng lấy chồng rồi mà vẫn còn hấp dẫn đến vậy. Trong một thời gian ngắn ngủi thôi mà đã làm cho Diệp Trạch Đào cắn câu rồi. Nghĩ thế nền Tiền Vân mất luôn hứng thú hát hò. Lúc nãy cô hát rất hay, nhưng giờ có phần hơi lạc điệu.
Trong lòng có chút bất an, Tiền Vân cười nói:
- Uống nhiều quá nên cổ họng khô không hát được nữa!
Nói rồi bỏ micro xuống.
Do cô ta không hát nữa nên mọi người cũng không còn hứng thú để tiếp tục nhảy nữa.
Mọi người bắt đầu lục tục kéo về ngồi ở ghế sô pha, sàn nhảy bỗng nhiên trống trải.
Diệp Trạch Đào và Hoàng Tuyết Lệ vốn đang chìm đắm trong tiếng nhạc và dòng cảm xúc tình ái. Cả hai đang cảm nhận cái khoái cảm do sự cọ xát đem lại, đột nhiên phát hiện thấy tiếng hát dừng lại, hai người liền nhìn nhau.
- Tí nữa e cho anh số điện thoại của em nhé!
Hoàng Tuyết Lệ nói nhỏ vào tai Diệp Trạch Đào như vậy.
Diệp Trạch Đào trong lòng rúng động, liền cười. Cả hai người đều biết tình cảnh hiện tại của Diệp Trạch Đào không thể cứ thế mà buông nhau ra mà đi về phía ghế sô pha được. Phía dưới của hắn vẫn còn đang chĩa thẳng lên, nên hai người đành chầm chậm đưa bước chân theo tiếng nhạc đi dần về phía ghế ngồi.
Được một lúc, Diệp Trạch Đào đã phần nào lấy lại được bình tĩnh, phía dưới cũng đã trở lại bình thường.
Diệp Trạch Đào liền thuận thế mà ngồi xuống, cầm lấy cốc bia lạnh uống một ngụm to.
Uống xong, Diệp Trạch Đào cảm thấy tinh thần thoải mái, trong lòng đau khổ cười, xem ra Ngũ Cầm Hí của mình, theo như lời ông Điền nói, đã luyện đến cấp bậc dương khí đỉnh phong rồi, nếu thêm một bậc nữa là bước vào một cấp mới.
Việc này là do Ngũ Cầm Hí hay là do mình đã đến lúc cần phải có bạn gái rồi nhỉ?
Lúc này Diệp Trạch Đào thật sự không hiểu rốt cuộc thì cơ thể hắn đã xảy ra chuyện gì. Dạo này thường xuyên bị như vậy.
Hoàng Tuyết Lệ ngồi bên cạnh trông điệu bộ rất nhu mì. Cô ta ngồi sát vào Diệp Trạch Đào, còn lấy cây tăm cắm miếng hoa quả đưa lên tận mồm hắn.
Thấy Diệp Trạch Đào nói cám ơn rồi ăn miếng hoa quả đó, Uông Lăng Tùng cười nói:
- Không ngờ Diệp Trạch Đào hồi còn đi học cũng là một anh chàng phong lưu đấy nhỉ!
Diệp Trạch Đào lúc nãy ăn miếng hoa quả rất tự nhiên, sau khi ăn rồi mới phát hiện ra ở đây có chút gì đó không ổn, hóa ra là mọi ánh mắt của mọi người đều đang đổ dồn về phía mình.
Lại trông thấy điệu bộ đang tủm tỉm cười của Uông Lăng Tùng và Tô Xương Toàn, Diệp Trạch Đào không biết nói gì hơn nữa, đành cười ha hả:
- Bọn bạn học chúng tôi ấy à, lúc nào chẳng quen tùy tiện như thế!
Uông Lăng Tùng nói:
- Người ta nói: Nếu không phong lưu thì uổng phí thời niên thiếu. Câu này thật đúng. Nhớ hồi trước tôi cũng từng trải qua những chuyện như vậy, chỉ tiếc là hồi đó không bạo gan. Chẳng phải đã nói, làm bất cứ chuyện gì cũng yêu cầu phải bạo gan hơn một chút, nhanh chân hơn một chút sao. Ngày trước tôi chỉ có tim mà không có gan!
Tiền Vân ngồi bên cạnh cũng cười:
- To gan lắm rồi lại phạm nhiều sai lầm!
Nghe thấy câu nói này, Diệp Trạch Đào chợt giật mình. Nghĩ lại những hành động của mình, trong đầu hắn chợt có cảm giác phải cảnh giác. Dạo này hắn gặp quá nhiều thuận lợi, làm việc cũng không để ý nhiều lắm!
Nghĩ vậy thì cảm xúc ấm áp vừa có lúc nãy với mối tình đầu đã hoàn toàn tan biến, hắn nhắc nhở mình phải cảnh tỉnh mới được.
Đang nghĩ thì nghe thấy tiếng nói của Hoàng Tuyết Lệ:
- Trạch Đào này, hôm nay anh uống nhiều rượu rồi, phải uống nhiều nước mới được.
Nói rồi cầm lấy cốc nước suối ở trên bàn nói:
- Để em bảo họ cho thêm nước ấm vào, uống nước ấm dạ dày dễ chịu hơn.
Đây đúng là kiểu quan tâm của người vợ đối với chồng của mình.
Nhìn theo bóng dáng của Hoàng Tuyết Lệ, Tô Xương Toàn nói:
- Đồng chí tiểu Hoàng này được lắm, trên Cục đang muốn điều cô ấy lên văn phòng để làm việc.
Diệp Trạch Đào hiểu, Tô Xương Toàn đang tỏ thiện chí với mình.
Tấm thịnh tình này mình sẽ đón nhận, liền mỉm cười nói:
- Thật là phiền cho Cục trưởng Tô quá! Có thời gian tôi xin được mời riêng Cục trưởng ngồi uống nước.
Tô Xương Toàn liền mỉm cười:
- Chủ yếu là năng lực của đồng chí tiểu Hoàng này cũng khá, nên từ lâu Cục cũng đã có ý định như vậy rồi!
Diệp Trạch Đào cầm lấy bao thuốc trên bàn mời mỗi người một điếu rồi nói:
- Các anh từ xưa đến nay đều quan tâm chiếu cố đến tôi rất nhiều. Tôi cũng không nói cám ơn nữa. Sau này có việc gì cần đến tôi, xin mọi người cứ nói một tiếng.
Uông Lăng Tùng vỗ vai Diệp Trạch Đào nói:
- Ai chẳng biết cậu là một người rất thú vị.
- Mau uống chút nước ấm đi.
Hoàng Tuyết Lệ đã lấy nước về.
Diệp Trạch Đào cầm lấy uống một hơi.
Tiền Vân cảm thấy bực bội. Hoàng Tuyết Lệ rất biết thể hiện chính mình!
Nhưng cô ta lại không biết làm thế nào mới phải.
Phó Lưu Hương đang theo sát Uông Lăng Tùng, thấy Uông Lăng Tùng ngồi xuống cũng vội ngồi xuống theo, cười nói:
- Cục trưởng Uông này, trước lạ sau quen, sau này xin Cục trưởng nể mặt Trạch Đào, chiếu cố đến mấy người chúng tôi với nhé!
Vừa nói vừa lấy cánh tay huých Uông Lăng Tùng một cái.
Nét mặt Uông Lăng Tùng lộ rõ vẻ tươi cười:
- Bạn học của Trạch Đào đương nhiên là bạn của tôi rồi. Có việc gì cô cứ đến tìm tôi!
Đối với cô bạn học đầy sức quyến rũ này của Diệp Trạch Đào, Uông Lăng Tùng cũng cảm thấy rất có hứng thú.
- Trạch Đào này, khó khăn mới có cơ hội như thế này, hay là chúng ta đi tìm nơi nào yên tĩnh một chút để uống trà, được không?
Uông Lăng Tùng trông thấy đám bạn học của Diệp Trạch Đào ồn ào, lộn xộn. Trong không khí này thì khó mà có thể nói chuyện được. Nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng thăm dò.
Diệp Trạch Đào cũng không muốn lưu lại ở đây nữa nên khẽ gật đầu:
- Nghe theo ông anh vậy!
Uông Lăng Tùng mỉm cười nói:
- Được, để tôi sắp xếp.