Hiện tại không có điều kiện, nếu muốn sáng tạo ra điều kiện cũng phải lên trên tỉnh, thời gian không đợi ai cả!
Diệp Trạch Đào đi tới văn phòng của Ôn Phương, bàn về việc nhanh chóng bắt tay vào xây dựng khu công nghiệp.
- Trạch Đào này, việc xây dựng khu công nghiệp đề cập đến rất nhiều phương diện, các loại chính sách miễn giảm đều cần. Nếu không có những chính sách ưu đãi như thế thì ai sẽ đầu tư vào xã chúng ta?
Ôn Phương tỏ ra rất lo lắng.
Nhớ đến bọn Lưu Mộng Y đã bày tỏ thái độ muốn giúp đỡ, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn có chút lo lắng, nói:
- Việc này có thể vừa tiến hành vừa chờ đợi cấp trên phúc đáp. Cho dù không có chính sách nào thì tôi tin với nguồn tài nguyên phong phú như vậy chắc cũng đủ để làm nên mọi chuyện!
Ôn Phương nói:
- Việc này theo tôi thấy nên báo cáo với Bí thư Thôi mới phải.
Diệp Trạch Đào cũng là một người gấp gáp, nhanh nhẹn, nghe thấy thế thì lập tức nói:
- Thế thì tôi sẽ lập tức lên Huyện để xin chỉ thị.
- Trạch Đào này, cậu nên nhớ đôi khi cây càng to thì gió càng mạnh đấy!
Cảm nhận thấy tình hình của xã Xuân Trúc gần đây có rất nhiều xáo trộn nên Ôn Phương thấy lo lắng.
Biết Ôn Phương quan tâm đến mình, Diệp Trạch Đào cười, rồi khuôn mặt lộ rõ vẻ dứt khoát:
- Tôi có thể trở thành Chủ tịch xã đã là việc mà đến nằm mơ tôi cũng chẳng dám mơ. Nếu đã đặt tôi ngồi vào vị trí này rồi, thì cho dù tôi còn làm Chủ tịch xã một ngày thì tôi cũng quyết làm tốt mọi công việc vì quần chúng nhân dân!
Nhìn theo bóng chiếc xe chở Diệp Trạch Đào rời khỏi Chính quyền xã, sắc mặt Ôn Phương lộ rõ vẻ kính phục, cô ta thầm nhủ:
- Rốt cuộc cậu ta là người như thế nào nhỉ?
Diệp Trạch Đào thật đúng là không nề hà phiền phức. Chỉ cần có sự quan tâm chú ý của Tổng bí thư Hạo Vũ, còn những người khác muốn nghĩ thế nào về hắn cũng được, hay bọn họ muốn ngấm ngầm đâm hắn từ sau lưng thì hắn cũng sẽ hứng chịu. Việc quan trọng bây giờ là để cho bọn họ không có cơ hội ngấm ngầm đánh sau lưng mình nữa. Nhân lúc trong tay còn có chút quyền thế, phải tranh thủ thời gian để làm cho tốt mọi việc mới được.
Xe tiến vào trong Huyện, Diệp Trạch Đào đi thẳng đến văn phòng của Triệu Vệ Giang.
Trên đường đi Diệp Trạch Đào cũng đã suy tính kỹ. Dù sao thì Triệu Vệ Giang cũng là Chủ tịch huyện, chuyện này tốt nhất nên thông qua ông ta một chút.
Thư ký của Triệu Vệ Giang trông thấy Diệp Trạch Đào đi tới, liền vội vàng đứng dậy chủ động niềm nở chào hỏi.
- Chủ tịch xã Diệp, hôm nay có việc muốn lên báo cáo hay sao?
Thái độ của thư ký Chủ tịch huyện không phải đối với ai cũng niềm nở như vậy. Khi đối diện với Diệp Trạch Đào, tay thư ký ấy đành phải biểu hiện một thái độ rất hữu hảo. Tay thư ký ấy thừa hiểu, trong mắt của Triệu Vệ Giang, Diệp Trạch Đào có một vị trí rất quan trọng.
- Thư ký Phòng, phiền cho anh rồi, anh xem giúp tôi Chủ tịch huyện Triệu có trong văn phòng không, tôi muốn gặp ông ấy để báo cáo một chút về tình hình của xã Xuân Trúc.
Diệp Trạch Đào rút một điếu thuốc đưa cho tân thư ký Phòng Tổ Thiên.
Nhìn một hàng dài những người đang chờ đến lượt để báo cáo, Phòng Tổ Thiên mỉm cười nói:
- Để tôi đi xem xem.
Nói rồi bước vào trong.
Phòng Tổ Thiên đi rồi, mọi người lúc này mới vồn vã vây quanh Diệp Trạch Đào, rút thuốc là ra mời và chào hỏi nồng nhiệt.
Đối với Diệp Trạch Đào, mọi người đều đang dò xét và tò mò vô cùng. Đây là con người đang nổi tiếng cả huyện đây!
Một lát sau, một vị cục trưởng đi ra.
Phòng Tổ Thiên nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch huyện Thôi mời Chủ tịch xã Diệp vào.
Mọi người nghĩ thầm, đúng là bất công, đối xử không công bằng!
Mọi người từ sáng sớm đã đến đây để đợi đến lượt báo cáo, còn Diệp Trạch Đào vừa mới đến đã được mời vào rồi!
Đương nhiên là mọi người cũng chỉ dám nghĩ thầm thế thôi chứ không ai dám lên tiếng, mà có lên tiếng thì cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Khi Diệp Trạch Đào bước vào trong văn phòng của Triệu Vệ Giang đã thấy Triệu Vệ Giang ngồi đó mỉm cười nhìn về phía Diệp Trạch Đào đang tiến vào, vươn vai một cái, Triệu Vệ Giang cười nói:
- Mệt quá!
Thái độ đó hoàn toàn chứng tỏ ông ta đã coi Diệp Trạch Đào như là người nhà rồi.
Diệp Trạch Đào vội cười nói:
- Ở huyện này tinh lực của Chủ tịch huyện Thôi được coi là sung sức nhất đấy, mọi người đều nói Chủ tịch huyện Thôi dùng không hết tinh lực của mình!
Triệu Vệ Giang cười ha hả chỉ vào Diệp Trạch Đào nói:
- Cái cậu này! Nói xem, tìm tôi có việc gì không?
Sau khi Triệu Vệ Giang ra hiệu, Diệp Trạch Đào liền ngồi xuống. Trông thấy Phòng Tổ Thiên rót cho mình một tách trà, Diệp Trạch Đào mỉm cười gật gật đầu.
Triệu Vệ Giang cũng không biết Diệp Trạch Đào tìm ông ta có chuyện gì. Cầm tách trà lên uống một ngụm, lại đốt một điếu thuốc thơm để hút.
Diệp Trạch Đào nói:
- Thưa Chủ tịch huyện Thôi, chuyện là thế này, việc xây dựng khu công nghiệp ở xã Xuân Trúc đến nay vẫn chưa đạt được kết quả gì, tôi cho rằng việc này không thể kéo dài hơn được nữa, nên đồng bộ tiến hành thì hơn!
Phả ra một làn khói, Triệu Vệ Giang vốn cũng đang quan tâm đến việc này. Bây giờ nghe thấy Diệp Trạch Đào vì chuyện này mà đến đây báo cáo, liền đưa mắt nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng thầm nghĩ: “thằng ranh này xem ra lại có thêm ý tưởng mới đây!”
- Cậu cứ nói ý tưởng của cậu trước đi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Thưa Chủ tịch huyện Thôi, theo tôi, việc xã Xuân Trúc có nguồn tài nguyên vật liệu đá không phải là chuyện bí mật mà đã rất nhiều người đã biết đến. Liệu chúng ta có thể san bằng một khu đất để làm nơi khai thác và phát triển, thực hiện một số công tác cơ sở. đồng thời cũng tăng cường sức đầu tư. Trước tiên tạm thời áp dụng một số chính sách mà Huyện đã ra đối với những Công ty muốn đầu tư vào huyện. Đợi đến khi trên Tỉnh phê duyệt công tác khai thác khu công nghiệp thì sẽ dùng chính sách thống nhất. Có như vậy mới không xảy ra hiểu lầm, sơ suất!
Triệu Vệ Giang trầm ngâm suy nghĩ, tay gõ gõ nhẹ lên bàn:
- Liệu sẽ có người đến đầu tư chứ?
Điều ông ta lo lắng nhất là vấn đề này.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tôi định lên tỉnh một chuyến. Sắp có một cuộc Hội nghị hợp tác kinh tế thương mại trên quy mô toàn tỉnh, tôi muốn thông qua mối quan hệ của huyện để chúng tôi có một bàn đạp, đến khi Hội nghị diễn ra chúng tôi cũng muốn tham gia.
Triệu Vệ Giang liền cười:
- Việc này không khó, tôi có thể giúp cậu được. Nhưng vấn đề chính là các cậu không có chính sách ưu đãi để hấp dẫn các nhà đầu tư, như vậy thì sẽ có ai đến đây?
Diệp Trạch Đào cũng không muốn giấu diếm nữa, mỉm cười nói:
- Chủ tịch huyện Thôi, việc này tôi cũng đang chuẩn bị rồi, đã có một vài chủ đầu tư đồng ý, đến lúc đó sẽ tiến hành ủng hộ chúng ta!
Ánh mắt Triệu Vệ Giang chợt ngừng lại. Ông ta lập tức nhớ lại lần trước lên tỉnh thành cùng Diệp Trạch Đào. Sau lưng Diệp Trạch Đào có nhân vật cỡ bự, xem ra lần này họ muốn giúp đỡ thằng ranh này một phen đây!
Nếu như có người đứng sau ủng hộ hắn thì chuyện này chắc chắn có bảo đảm rồi!
Triệu Vệ Giang lập tức thấy nhẹ nhõm, chỉ cần có chủ đầu tư đến đầu tư thì công tác thu hút đầu tư của huyện cũng sẽ được xúc tiến. Đây cũng được coi là một chính tích!
- Ừ, các cậu đã tự thân vận động, không dựa dẫm, chờ đợi, đó là một chuyện rất tốt. Tôi luôn ủng hộ công tác của các cậu. Việc tham gia vào Hội nghị Hợp tác kinh tế thương mại Huyện sẽ đứng ra lo cho các cậu, có điều tài liệu về họ thì các cậu phải tự lo đấy nhé!
Triệu Vệ Giang nói.
Diệp Trạch Đào nói:
- Xin Chủ tịch huyện Thôi cứ yên tâm, chúng tôi sẽ tận tâm, tận lực để làm chuyện này.
Rời khỏi văn phòng của Triệu Vệ Giang, Diệp Trạch Đào lại đi về hướng Huyện ủy.
Lần này là để gặp Thôi Vĩnh Chí.
Cũng vậy, việc gặp Thôi Vĩnh Chí cũng phải là chuyện khó, Diệp Trạch Đào dễ dàng được gặp mặt Thôi Vĩnh Chí.
Nghe xong những ý tưởng mà Diệp Trạch Đào đưa ra, Thôi Vĩnh Chí còn chú trọng hỏi kỹ về ý tưởng của bọn Lưu Mộng Y.
Diệp Trạch Đào nói:
- Lần trước Lưu Mộng Y có dẫn theo vài người bạn đến xã Xuân Trúc vài ngày. Mọi người đã nắm rõ và hiểu hết tình hình nguồn tài nguyên của xã, lúc đó cũng đưa ra vài ý kiến. Đó là dự định đầu tư vào khu công nghiệp. Hiện thì khu công nghiệp vẫn chưa được phê duyệt, nhưng chúng tôi không thể đợi được nữa, có thể sẽ đàm phán với họ trước. Ngoài ra, chúng tôi cũng rất muốn lên tỉnh để tham gia Hội nghị hợp tác kinh tế thương mại, xem xem có chút cơ hội nào không.
Thôi Vĩnh Chí vẫn tỏ ra rất điềm đạm, nói với Diệp Trạch Đào:
- Theo tôi thế này đi, việc tham gia Hội nghị hợp tác kinh tế thương mại có thể được, dù sao Huyện chúng ta cũng cần phải thu hút đầu tư. Các cậu cứ làm việc này trước, nhưng nếu như có được sự phê duyệt về việc xây dựng khu công nghiệp rồi thì sự phát triển của toàn xã càng có thêm bảo đảm. Các cậu có thể lên tỉnh để vận động một chút được mà!
Thôi Vĩnh Chí cũng khôn khéo lắm, ông ta muốn đặt cái chủ ý của mình lên Diệp Trạch Đào. Ông ta muốn thử xem qua chuyện này liệu sau lưng Diệp Trạch Đào thật sự có một lực lượng hùng hậu hay không?
Diệp Trạch Đào cũng đang có ý định lên tỉnh để vận động một chút, nghe thấy vậy liền gật đầu:
- Vậy được, tôi sẽ lên tỉnh một chuyến, xem có thể thu hút một số doanh nghiệp trên tỉnh xuống đầu tư không.
Thôi Vĩnh Chí thấy Diệp Trạch Đào luôn miệng trả lời là sẽ lên tỉnh thì trong lòng vui lắm, mỉm cười nói:
- Tốt lắm, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, như vậy mọi việc mới trôi chảy được!
Từ văn phòng của Thôi Vĩnh Chí bước ra, Diệp Trạch Đào cảm thấy, Triệu Vệ Giang là người chú trọng vào việc thật, còn Thôi Vĩnh Chí thì lại chú trọng vào tính mưu tính kế hơn. Cái tay Thôi Vĩnh Chí này thật là khôn lỏi!
Nghĩ tới chuyện Thôi Vĩnh Chí muốn mượn chuyện này để xem sau lưng hắn có lực lượng hùng hậu nào không, Diệp Trạch Đào cảm thấy từ nay về sau làm chuyện gì cũng phải hết sức đề phòng Thôi Vĩnh Chí, con người này quả thật rất thâm hiểm.
Vừa đi được một đoạn, Diệp Trạch Đào liền nhận được cuộc điện thoại từ trường trung học, đó là điện thoại của Ngô Tây Bình. Điện thoại vừa thông, đã nghe Ngô Tây Bình nói:
- Trạch Đào, hôm nay họp lớp, mọi người tụ tập, mọi người đều muốn cậu cùng tham gia, thế nào? Mọi người biết cậu lên huyện, có đến kịp không?
Không ngờ tin tức của các bạn học cũ lại nhanh như vậy. Diệp Trạch Đào cũng học trung học ở huyện, từ lúc học đại học xong rất ít khi tham gia những buổi tụ tập như thế này, hôm nay hắn cũng muốn xả hơi một chút.
- Được thôi, cậu nói địa điểm đi, đến lúc đó tôi nhất định tham gia!
Nghĩ đến tối nay cũng không có việc gì, nên Diệp Trạch Đào liền đồng ý.
Vừa mới đồng ý xong thì ngay lập tức có điện thoại của Cục trưởng Uông Lăng Tùng, nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào này, sao lên đến huyện rồi mà không thèm đến chỗ anh mày chơi một tí? Thế nào, tối nay cùng nhau đi ăn cơm nhé?
Lúc nãy vừa nói đồng ý với bạn học cũ, nên Diệp Trạch Đào hơi ngần ngừ:
- Anh Uông này, lúc nãy bọn bạn học cũ cũng vừa gọi điện thoại thông báo hợp lớp, muốn tôi cũng tham gia, địa điểm là Hoàng Triều Nhân Gia đấy!
- Ha ha, sao mà khéo thế, tôi cũng đang định mời cậu qua đó ăn cơm, đến lúc đó tôi qua chúc cậu một ly nhé!
Uông Lăng Tùng cười ha hả nói.
Diệp Trạch Đào liền đồng ý.
Có chuyện trùng hợp như vậy sao? Cúp điện thoại rồi, Diệp Trạch Đào liền mỉm cười. Dạo này Uông Lăng Tùng cũng không dễ thở lắm, nghe nói Thôi Vĩnh Chí không đãi ngộ hắn cho lắm.